Núi tuyết mênh mông, phóng tầm mắt nhìn tới đều là gờ tuyết nhấp nhô chập trùng, còn có rất nhiều vết đen sâu cạn không đồng nhất.
Thái Chiêu rất hiếu kì: “Không phải tuyết đều trắng cả sao, sao lại có vệt đen nhỉ?” Cô sinh ra lớn lên ở Lạc Anh Cốc bốn mùa như xuân, mùa đông thi thoảng vài bông tuyết lạc loài bay bay, rất nhanh tan thành vũng nước, chưa từng thấy một đống tuyết cao lớn như thế.
Lam Điền Ngọc quay lại đáp: “Đây chỉ là khu vực chân núi, thường có dấu chân người lui tới, tuyết rơi không tích tụ được, đương nhiên sẽ lộ ra núi đá thổ nhưỡng bên dưới lớp tuyết. Trên núi còn có rừng cây, lúc phủ tuyết đọng thì không hiện, một khi bị gió núi thổi tuyết rơi xuống, nhìn từ xa cũng màu đen.”
Gã dẫn đầu đoàn, quét đi cảnh giác trước đó trong khách điếm, đón bông tuyết bay bay trong gió núi đi trước mở đường, hai mắt sáng ngời có thần, thần sắc tự tin buông lỏng, thoảng như trở về nhà.
Mộ Thanh Yến cười hỏi: “Lam tiền bối thuộc như lòng bàn tay, lẽ nào lớn lên giữa núi tuyết à?”
Sắc mặt Lam Điền Ngọc đỏ lựng, thuận miệng nói: “Không sai, ta sinh ra ở Tuyết vực phía Tây, từ bé bò ra leo vào trong núi tuyết, đến cả một thân khinh công này đều là từ trên tuyết luyện thành, năm đó ta…”
Phía sau đoàn nghe vang to một tiếng ôi chao duyên dáng, giọng không nhẹ không nặng, vừa đủ để người nghe thấy, thì ra là vị thị thiếp xinh đẹp kia bị trẹo chân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT