Tác giả: Trì Tiêu Dã
Edit: Cáo nhỏ.
Kỷ Chước chạy nhanh vài bước, vừa vào tiệm thì đúng 12 giờ.
Chủ tiệm lẩu là một đôi vợ chồng trung niên hiền lành, biết Kỷ Chước vẫn đang đi học, nên họ không yêu cầu anh làm việc quá căng thẳng, chỉ bảo anh nhanh chóng thay đồ làm việc.
Mưa lớn, đường phố vắng vẻ, nhưng tiệm lẩu lại đông khách. Từ giữa trưa đến gần 3 giờ chiều, Kỷ Chước phải vội vàng phục vụ, đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa lúc đó, một cô gái trẻ từ sau bếp đi ra nghỉ ngơi, mặt tái nhợt và ôm bụng. Thấy vậy, Kỷ Chước bước đến, nhận lấy chén đĩa đầy trên tay cô, bình tĩnh nói: “Để tôi làm.”
Cô gái ngẩng đầu mờ mịt, khi nhận ra người nói là Kỷ Chước, mặt cô đỏ lên, có vẻ hơi ngượng ngùng và vội vàng nói: “Không, không cần đâu, cảm ơn ——”
Kỷ Chước không nói gì, đeo bao tay cao su rồi bắt đầu rửa chén.
Cô gái mím môi, nhìn Kỷ Chước vài giây, rồi nhỏ giọng cảm ơn và vội vã chạy vào phòng vệ sinh.
Kỷ Chước tiếp tục rửa chén.
Tiệm lẩu phục vụ các món ăn ngon, đĩa bát luôn sạch sẽ, nhưng các món gia vị như tương vừng và dầu mỡ yêu cầu phải tẩy rửa kỹ. Dù Kỷ Chước là nam giới mạnh mẽ, nhưng anh vẫn phải mất tới mười phút mới rửa xong một xe bát đĩa.
Khi gỡ bao tay ra, cánh tay và eo anh bắt đầu thấy đau. Anh phải duỗi tay ra một chút để đỡ cơ thể.
“Đau quá ——”
Một cơn đau âm ỉ truyền đến, Kỷ Chước nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, mới nhận ra dưới bể rửa chén có một mảnh sứ vỡ lẫn trong nước. Anh lật tay, thấy chỗ giữa bàn tay bị rách, vết thương chảy máu và có vẻ khá nghiêm trọng.
Anh lật tay lại, nhìn thấy vết thương ở lòng bàn tay, chỗ bị cắt đã bị ướt, trông có vẻ khá nghiêm trọng.
“……”
Kỷ Chước nhắm mắt lại, mệt mỏi và chịu đựng cơn đau.
Anh lập tức vứt mảnh sứ đi, vặn vòi nước rửa vết thương một cách vội vàng. Lúc đó, từ ngoài bếp, tiếng gọi của bà chủ vang lên: “Kỷ Chước?”
Anh phản xạ và đáp lại, rồi nhìn sang.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ tiến lại gần, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.
“Anh!”
Kỷ Chước ngừng lại, nhìn Kỷ Noãn : “Em sao lại đến đây?”
Bà chủ nương đã đưa cô đến và bảo Kỷ Chước đi nghỉ ngơi. Hai anh em ngồi xuống bên bàn nhỏ gần cửa, Kỷ Noãn mở cái cà mèn ra.
Cô 17 tuổi, đang học lớp 12, dù còn trẻ nhưng đã rất xinh đẹp, khuôn mặt có vài nét giống anh, tính cách cũng thế.
“Em đến để mang canh cho anh, em đã cho mẹ uống rồi, phần này để dành cho anh,” Kỷ Noãn đổ canh vào chén, đẩy qua cho Kỷ Chước và mỉm cười nhìn anh, “Nào, thử đi, ngon không?”
“……”
Kỷ Chước im lặng một lúc, rồi cầm muỗng lên và múc một miếng thịt cho vào miệng.
Kỷ Noãn không kịp tránh, giống như con chuột hamster, rồi cô bật cười.
Kỷ Noãn nhìn thấy tay anh, ánh mắt cô chợt lóe lên một tia lo lắng, rồi cô nhanh chóng nhận ra điều gì, giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Sao tay của anh lại thế này?!”
Cảm giác đau từ vết thương, kết hợp với nước lạnh làm vết thương rát buốt, Kỷ Chước lúc này cũng quên mất mình đã bị thương. Anh lặng lẽ rút tay lại, cúi đầu uống một ngụm canh, bình tĩnh đáp: “Không sao đâu.”
" Anh , làm gì có chuyện không sao?!” Kỷ Noãn vội vàng lấy băng dán từ trong ba lô ra: “Anh là họa sĩ, tay anh dùng để vẽ tranh mà!”
“……”
Canh nóng chảy xuống cổ họng, một làn sóng nhiệt ấm dâng lên, Kỷ Chước nuốt vội, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khiến anh suýt chút nữa bật khóc.
Sau vài giây, vết thương trên tay được băng bó cẩn thận, lớp băng dán màu hồng nhẹ nhàng che phủ vết thương, đôi mắt anh cũng dần dập tắt ánh nước mắt.
Đúng vậy.
Từ nhỏ, ước mơ của anh chính là trở thành họa sĩ. Anh học vẽ từ rất sớm, dù khi gia đình gặp khó khăn, anh vẫn cố gắng tiếp tục học, dù không thể tham gia các khóa học đắt tiền, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì. Nhờ sự hỗ trợ của bạn bè, anh đã thi đỗ vào Đại học Kinh Vân, ngành Mỹ thuật, và suốt những năm qua luôn đạt thành tích đứng đầu, nhận được học bổng hàng năm.
Vẽ tranh đối với anh không chỉ là sở thích, mà là điều quan trọng nhất trong cuộc đời, là ước mơ mà anh không bao giờ từ bỏ.
Chính là…
Kỷ Chước ngẩng đầu nhìn Kỷ Noãn, bình tĩnh nói:
“Đã biết, lần sau sẽ cẩn thận.”
Hắn nhìn Kỷ Noãn, bình tĩnh nói.
Mặc dù ước mơ vẽ tranh rất quan trọng với hắn, nhưng gia đình vẫn là điều hắn muốn bảo vệ nhất. Nếu không phải thật sự hết cách, hắn sao có thể đưa ra quyết định như vậy?
Hắn không thể chỉ trích, nhưng thái độ nhận lỗi của hắn có vẻ hơi tiêu cực. Kỷ Noãn dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Kỷ Chước bỗng nhiên rung lên, như thể có tin nhắn mới.
Kỷ Noãn thở dài, từ trong túi lấy bài thi ra và nói: “anh , ăn nhiều thịt chút đi. Em sẽ chờ anh ăn xong rồi đi.”
Kỷ Chước ừ một tiếng, định nhân lúc Kỷ Noãn không để ý, quay lại miếng xương sườn, rồi lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Nhưng vừa thấy, hắn lập tức dừng lại.
Tin nhắn là từ bạn tốt của hắn, người có biệt danh “Ánh trăng” trên WeChat, ảnh đại diện là hình ảnh trăng non treo giữa đêm tối.
【 bạn học Kỷ Chước, chào cậu, tôi mới nhớ ra hình như mình chưa tự giới thiệu. Tôi là tài chính 213, Hoắc Nguyệt Tầm, rất vui khi được làm quen với cậu ^^】
【[Chuyển khoản 15000 NDT]】
… Khoan đã, sao lại nhiều vậy?
Kỷ Chước nhìn chằm chằm vào số tiền, một cảm giác nóng bỗng trào dâng trong lòng, khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Mười nghìn NDT.
Hoắc Nguyệt Tầm không hỏi han gì, chỉ đơn giản chuyển cho hắn mười nghìn NDT.
Kỷ Chước buông thìa xuống, lấy điện thoại ra và gõ trả lời một cách chân thành.
【Chào cậu, tôi là tranh sơn dầu 211, Kỷ Chước. Rất vui khi được làm quen với cậu.】
Hoắc Nguyệt Tầm nhanh chóng trả lời.
【^^ Vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng là mình làm hư xe của cậu sẽ khiến cậu phiền phức. Sự việc hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi đã tự tiện chuyển một chút tiền để bồi thường thiệt hại tinh thần, chiếc xe và các vật phẩm trên xe, sau này cậu tính toán lại rồi cho tôi biết nhé?】
Rõ ràng là hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này.
Nhưng Kỷ Chước không thể rời mắt khỏi tin nhắn, đầu óc hắn không thể nghĩ gì thêm.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.