Tác giả: Trì Tiêu Dã

Edit : Cáo nhỏ.

Kỷ Chước cảm thấy tim mình đập mạnh, vội vã nắm chặt chiếc điện thoại, theo phản xạ nhìn về phía người nói. Anh chưa kịp phản ứng lại, thì ánh mắt đã vô tình hướng đến người đàn ông đang bước lên gần, với giọng nói ôn nhu và hiền lành:

“Cảm ơn bạn đã nhắc nhở, nhưng tôi không cảm thấy có vấn đề gì. Đây là việc tôi đã gây ra, nên tôi có trách nhiệm bồi thường cho bạn Kỷ Chước, đúng không?”

“Đặc biệt là……”

Sắc trời bất chợt tối sầm lại, gió mưa ầm ầm kéo đến, những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất, mọi người vội vàng mở dù ra, chạy tán loạn để tránh mưa.

Kỷ Chước theo phản xạ giơ tay che mắt, thì thấy Hoắc Nguyệt Tầm quay người lại, lịch sự mở cửa xe, giọng nói nhẹ nhàng, bổ sung phần câu nói còn dang dở: “Với thời tiết như thế này, bạn học kỷ đừng ra ngoài một mình.”

“ bạn học kỷ , bạn muốn đi đâu không? Tôi có thể đưa bạn đi.”

“……”

Kỷ Chước cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng rát, anh nuốt nước miếng, định từ chối lời mời của Hoắc Nguyệt Tầm.

Nhưng Hoắc Nguyệt Tầm lại không cho anh cơ hội để từ chối, anh cười nhẹ, nắm vai Kỷ Chước, dùng một động tác hơi mạnh ép anh vào ghế xe.

Chỗ ngồi trong xe mềm mại đến mức khiến người ta giật mình, hương thơm dễ chịu lan tỏa khắp không gian.

Kỷ Chước cứng đờ, ngồi im như bị trúng phép, cảm giác như không thể cử động.

Mãi cho đến khi Hoắc Nguyệt Tầm từ bên kia bước lên xe, mang theo một làn gió ẩm ướt ấm áp, Kỷ Chước mới bừng tỉnh lại, vội vã nắm chặt cặp sách, tay run rẩy, giọng nói lạnh lùng và vội vã: “Không cần phiền phức đâu, xin bạn trả lại số tiền bồi thường cho tôi, tôi có thể tự đi.”

"Ầm vang"!

Tiếng sấm vang rền, tia chớp như con rắn màu tím xé toạc bầu trời, cơn mưa dữ dội khiến cần gạt nước không kịp hoạt động.

Hoắc Nguyệt Tầm đứng nửa bên trong bóng tối,  mắt cong như mắt phượng, sau một lúc lâu, anh mới khẽ chớp mắt, nhìn Kỷ Chước với vẻ vô tội, nhẹ nhàng lên tiếng: “... Bạn học Kỷ , bạn chắc chắn chứ?”

“……”

Kỷ Chước im lặng trong hai giây, rồi cuối cùng bỏ qua.

Anh làm việc tại một tiệm lẩu vào buổi trưa, và phải bắt đầu ca làm lúc 12 giờ. Bây giờ đã gần 11 giờ 45, không còn thời gian để trì hoãn nữa. Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, mở bản đồ, rồi lại ngồi vào ghế, chuẩn bị cho xe xuất phát.

Tuy nhiên, sau một vài giây, Hoắc Nguyệt Tầm vẫn chưa có ý định lái xe đi.

Kỷ Chước ngẩn người, không thể không liếc mắt nhìn qua.

Hai ánh mắt của họ gặp nhau trong không trung. Một lúc sau, Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền, rồi đột ngột cúi người tiến gần Kỷ Chước.

Lông mi dài của anh khẽ rũ xuống, làn da mịn màng và hoàn hảo đến mức có thể thấy rõ từng chi tiết. Hơi thở của anh mạnh mẽ và nặng nề, gần như che phủ tất cả không gian xung quanh. Cách khoảng cách chỉ gang tấc, khiến Kỷ Chước có cảm giác như anh sẽ hôn mình ngay lập tức.

“ cách—”

Hoắc Nguyệt Tầm lùi lại, khôi phục lại khoảng cách xã giao bình thường giữa họ.

"An toàn là quan trọng nhất, bạn học kỷ," anh cười khẽ, “Xin lỗi, để tôi tự ý giúp bạn thắt dây an toàn nhé?”

"… Cảm ơn." Kỷ Chước thu lại ánh mắt, cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, hoàn toàn tựa vào ghế, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.

Anh có thể xác định một điều.

Hoắc Nguyệt Tầm, đúng như những gì đã nghe đồn.

Anh ta là một người ôn nhu, lương thiện, rõ ràng có nền tảng gia đình vững chắc, nhưng không cao ngạo, không nóng nảy, giống như một thiếu gia lớn và biết cách đối xử với người khác.

Vốn dĩ, trong cuộc sống này, Kỷ Chước không nghĩ mình sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào với một người như thế — một người xuất thân quyền quý.

Nhưng giờ đây, chỉ vì một sự cố bất ngờ, anh lại bị lôi kéo vào mối quan hệ này, buộc phải nhận lấy trách nhiệm bồi thường.

Thực ra, anh cũng không muốn như vậy.

Anh thật sự đã rơi vào bước đường cùng.

… Vì vậy,

Hoắc Nguyệt Tầm, thật sự xin lỗi.

Kỷ Chước nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xin lỗi trong lòng.

Xin anh tha thứ cho tôi.

__

11 giờ 58 phút.

Mưa càng lúc càng to, nước mưa từ tiệm lẩu chảy ra, làm ngập cả đoạn đường dài phía đầu hẻm, không thể đi được. Mưa đổ như trút, từng giọt rơi xuống như đá, làm mọi thứ ướt đẫm, như thể sắp biến người ta thành gà rơi vào nồi lẩu.

Khi đến gần nơi quen thuộc, Kỷ Chước lấy lại tinh thần, cảm ơn Hoắc Nguyệt Tầm và định xuống xe. Nhưng khi cửa xe vừa mở ra, Hoắc Nguyệt Tầm đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của anh.

Kỷ Chước quay lại nhìn.

Mưa càng lúc càng lớn, Hoắc Nguyệt Tầm lấy một chiếc ô đen từ trong xe, rồi đưa cho Kỷ Chước.

“Trời mưa lớn thế này, cầm ô đi nhé?”

Kỷ Chước nhìn chiếc ô đắt tiền trong tay Hoắc Nguyệt Tầm và định từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì tay đã bị nhét vào chiếc ô.

“... Cảm ơn,” Kỷ Chước đành gật đầu. “Lần sau tôi sẽ trả lại cho bạn.”

Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, nhìn theo Kỷ Chước cầm ô đi vào tiệm lẩu. Mãi đến khi bóng dáng Kỷ Chước biến mất sau cửa, Hoắc Nguyệt Tầm mới từ từ thu lại nụ cười lịch sự, thay bằng một tiếng cười nhẹ đầy ẩn ý.

Một lúc sau, anh tắt xe, vươn tay về phía bảng điều khiển, vuốt nhẹ xuống. Mùi xà phòng nhẹ từ người Kỷ Chước vẫn còn thoang thoảng trong không khí, như một làn sóng mềm mại. Hoắc Nguyệt Tầm khẽ nhíu mày, rút tay lại, cảm giác không vui trào dâng.

Hoắc Nguyệt Tầm mở ứng dụng ghi chú, nhìn vào kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn, rồi nhẹ nhàng mở WeChat. Anh nhìn vào danh sách bạn bè, dừng lại vài giây ở tên Kỷ Chước, tên mà anh đã cố tình ghim lên đầu danh bạ.

Anh cảm thấy vui vẻ, đôi mắt khẽ hạ xuống, nụ cười bên má lúm đồng tiền càng thêm ngây thơ, như thể một đứa trẻ.

“... Cuối cùng cũng bắt được em.”

Hoắc Nguyệt Tầm cười khẽ, lẩm bẩm một mình.

Bề ngoài anh cứng rắn, nhưng bên trong lại mềm mại, như một đám kẹo bông gòn nhẹ nhàng, dễ vỡ.

Anh luôn cho rằng người như Kỷ Chước không thể nào liên quan đến mình. Nhưng giờ đây, anh đã có được cậu.

“Xin lỗi, Kỷ Chước.”

Hoắc Nguyệt Tầm nhẹ nhàng hôn lên tay mình, tay mà vẫn còn dư lại chút hơi ấm từ Kỷ Chước.

“Em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play