Tác giả: Trì Tiêu Dã
Edit: Cáo nhỏ.
“Kỷ Chước, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Bên ngoài trời u ám, gió mạnh thổi qua, đập vào cửa sổ văn phòng phát ra những tiếng kẽo kẹt. Kỷ Chước đứng trước bàn làm việc của thầy phụ trách, lưng thẳng tắp. Dòng khí lạnh từ điều hòa phả ra sau lưng khiến cậu rùng mình, dù đang giữa mùa hè nắng nóng.
Cậu im lặng một lúc, rồi từ từ gật đầu.
“Nhưng bảo lưu kết quả học tập không phải chuyện nhỏ, em đã là sinh viên năm ba rồi.”
Thầy giáo thở dài, lật tập hồ sơ trên bàn. “Tôi thấy hai năm qua em đều nhận học bổng quốc gia, còn xin vay vốn để học. Em đã nỗ lực rất nhiều, sao lại muốn dừng lại ở lúc này?”
Thầy giáo ngẩng đầu, lo lắng nhưng lại dịu dàng nói: “Có phải gần đây em cảm thấy áp lực quá lớn không? Có phải gặp phải vấn đề về tâm lý?”
Trước mắt thầy là một chàng trai gầy gò, mặc chiếc áo phông đen đã bị giặt nhiều lần, màu đã phai. Cổ áo hơi xệ xuống, lộ ra làn da tái nhợt, dường như thiếu dưỡng chất. Khuôn mặt anh tuấn, với cằm nhọn và đôi mắt đào hoa lớn, nhưng vẻ mặt lại u ám, khiến anh trông có phần kỳ quái.
Mái tóc hỗn độn trên trán, với một vết sẹo nhỏ ở đuôi lông mày, càng làm tăng thêm vẻ tối tăm và lạ lùng.
"Cảm ơn thầy quan tâm," Kỷ Chước bình tĩnh đáp, vẫn giữ bộ dạng từ chối, “Mong thầy giúp em làm thủ tục xin tạm nghỉ học.”
“……”
Thầy giáo thở dài đầy đau lòng và bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm vào bảng điểm của Kỷ Chước, ánh mắt đầy lo lắng. Một lúc lâu sau, ông mới thỏa hiệp: “Được rồi. Vậy em cho tôi thông tin liên lạc của người giám hộ, tôi sẽ liên lạc với họ và giải quyết chuyện này.”
Khi nghe thấy hai từ “người giám hộ,” mặt Kỷ Chước, vốn luôn bình tĩnh, dường như có chút vỡ vụn. Cổ họng anh khẽ chuyển động, giọng nói có chút khàn: “… Ba em đã mất, mẹ em… không có khả năng, có thể liên lạc với người thân khác được không?”
Thầy giáo có phần bất ngờ, đôi mắt lóe lên một tia đau lòng, nhưng giọng nói lại hơi cứng lại: “Cần phải là người giám hộ trực tiếp thực hiện. Sẽ không tốn quá nhiều thời gian, bảo mẹ em đến đây một chuyến.”