Tác giả : Trì Tiêu Dã
Edit: Cáo nhỏ.
Ngay lập tức, ánh mắt của hắn dừng lại.
Chiếc xe dừng lại , cửa mở ra, và một người đàn ông bước xuống. Anh ta cao lớn, thân hình vạm vỡ với đôi chân dài và vai rộng.
Đôi giày Oxford anh ta đi được làm thủ công, với đường viền tinh tế ở cổ chân. Bộ đồ anh mặc là Kiton, sang trọng và hoàn hảo, với những chi tiết tinh xảo nhưng không quá nổi bật.
Điều bắt mắt nhất chính là khuôn mặt của anh ta, với đôi mắt phượng cong đầy ôn nhu và chút áy náy, cùng với má lúm đồng tiền bên má trái khiến anh ta trông thêm phần dịu dàng. Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Nguyệt Tầm toát lên vẻ thong dong, tự tin và đầy cuốn hút.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nét mặt dịu dàng, nói lời xin lỗi và cảm ơn mọi người xung quanh: “Xin lỗi, lâu rồi tôi không lái xe, có chút vụng về, không cẩn thận đụng phải chiếc xe này... thật sự rất xin lỗi.”
Lúc này, không khí xung quanh có chút hỗn loạn, mọi người xì xầm bàn tán.
Kỷ Chước lấy lại tinh thần, không tự chủ được mà bước về phía trước.
Chiếc Rolls-Royce sang trọng đỗ ở một bên đường, nhưng trước mặt nó là một chiếc xe cũ nát, với lớp sơn đã tróc, lốp xe khô héo, và những mảnh xích cắt thành từng đoạn. Một chiếc xe đạp bỏ đi, với chiếc cặp sách bụi bặm bên cạnh. Khóa kéo của cặp sách vừa mở ra, lộ ra một quyển sách vẽ đầy tranh vẽ ma quái.
Kỷ Chước trông có vẻ hơi ngẩn ngơ, bước đi vẫn tiếp tục, nhưng khi cúi đầu xuống, anh nhận ra nét chữ quen thuộc.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã trở nên yên lặng.
“Bạn học.”
Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, đôi mi dài như cánh quạ rủ xuống, che khuất ánh mắt anh. Giọng nói của anh ôn nhu đến mức như sợ làm Kỷ Chước giật mình.
“Bạn có biết chủ nhân của chiếc xe này không?”
Kỷ Chước ngẩng đầu lên.
Bầu trời tối mờ, mưa gió sắp ập đến. Mọi thứ xung quanh như được bao phủ bởi một lớp bóng mờ dày đặc, chỉ có đôi mắt cong cong của người đàn ông trước mặt, như ánh sáng ấm áp của bình minh chiếu rọi, lấp lánh và rực rỡ.
Một suy nghĩ chậm rãi hiện lên trong đầu Kỷ Chước, anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt. Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của mọi người, anh từ từ mở miệng.
“… Tôi nhận ra.”
Kỷ Chước tiếp tục nói:
“Chính là tôi .”
Xung quanh, mọi người nhìn anh với đủ loại ánh mắt, như thể chúng có thể chạm vào anh. Có lẽ không ai nghĩ rằng sự việc lại diễn biến như vậy, vì thế, những ánh mắt đó đều đầy nghi ngờ và không chắc chắn.
Một cảm giác nóng bừng từ cổ dâng lên, Kỷ Chước siết chặt lòng bàn tay, cố gắng hít một hơi sâu. Anh vừa định nói thêm gì đó để giải thích, thì bất ngờ cảm nhận được một bóng đen dường như đang tiến lại gần.
Vốn dĩ những lời chuẩn bị trên miệng bị nuốt lại, anh vô thức ngẩng đầu lên, những sợi tóc nhỏ rối bù tỏa ra, lộ ra đôi mắt đào hoa sáng ướt, đầy vẻ mơ màng.
Trong ánh mắt của Kỷ Chước, bóng dáng của nam nhân phản chiếu rõ ràng.
Hoắc Nguyệt Tầm cười nhẹ, má trái của anh có một lúm đồng tiền duyên dáng, môi anh khẽ nhếch lên, tiến gần thêm một chút về phía Kỷ Chước, làm không khí giữa hai người trở nên gần gũi hơn.
Anh thở ra hơi ấm, không cố gắng che giấu, phả nhẹ vào vành tai của Kỷ Chước, giọng nói khàn khàn, ôn nhu.
“Thật tuyệt vời, bạn học.”
Hoắc Nguyệt Tầm cong mắt, cười nhẹ nói: “ tôi đã lo lắng không biết phải làm thế nào để tìm được bạn .”
Vành tai của Kỷ Chước hơi nóng lên, nhưng Hoắc Nguyệt Tầm vẫn nói tiếp, càng gần hơn. Kỷ Chước cảm giác khoảng cách giữa hai người lúc này thật sự quá gần. Tuy nhiên, ngay khi anh nghĩ như vậy, Hoắc Nguyệt Tầm đột nhiên lùi lại một chút, không chút vội vã mà ngồi xổm xuống, nhặt lên chiếc cặp sách vương vãi trên mặt đất.
Nam nhân dùng tay áo lau sạch bụi trên chiếc cặp, rồi nhẹ nhàng vuốt ve nửa giây trên mặt sách, nghiêng đầu, cười hỏi:
“‘Kỷ Chước’?”
Kỷ Chước hơi sửng sốt một chút, sau đó mới hoàn hồn lại.
“Là tôi.” Kỷ Chước cố gắng giữ bình tĩnh, rút tờ giấy học sinh từ trong túi đưa cho Hoắc Nguyệt Tầm. Sau khi đối chiếu với tấm thẻ nhập học của Hoắc Nguyệt Tầm và xác nhận không sai, anh mới trực tiếp nói:
“Chiếc xe đạp của tôi đậu ở khu vực quy định trong trường, anh vừa mới lái xe đâm hỏng nó rồi…”
Khi Kỷ Chước vừa dứt lời, mọi người xung quanh xem náo nhiệt mới bắt đầu phản ứng. Từng người một mở miệng, bàn tán xôn xao.
" ra là thế.”
“Nhưng mà chiếc xe đạp này nhìn qua... Khụ, chiếc Rolls-Royce đó có lẽ có thể mua được một trăm chiếc đấy.”
“Ở chợ đồ cũ tôi thấy rồi, một chiếc như thế, giá khoảng một trăm thôi, không thể đắt hơn.”
Kỷ Chước nhéo tờ giấy trong tay, tay hắn run lên, đôi tai cũng cảm thấy hơi ngứa.
Không được.
Không thể để Hoắc Nguyệt Tầm chỉ phải bỏ ra một trăm năm.
Với một người như Hoắc Nguyệt Tầm, người có cuộc sống thành công như vậy, đừng nói là một trăm , mà có khi một ngàn , thậm chí một vạn cũng không là gì cả. Nhưng với Kỷ Chước mà nói, dù chỉ một đồng, anh cũng phải chặt chẽ giữ lấy.
Mỗi ngày anh làm việc vất vả, kiên trì kiếm tiền để lo cho bệnh viện đang tiêu tốn không ngừng, và cơ hội kiếm tiền bất ngờ như thế này là rất quý giá. Anh tuyệt đối không thể để mất dễ dàng như vậy.
Dù có phải tỏ ra bướng bỉnh, dù có phải gây rối vô cớ, anh cũng phải làm thế.
Cho dù anh thật sự cảm thấy xin lỗi Hoắc Nguyệt Tầm.
Kỷ Chước hơi vội vàng bước lên, đột nhiên giật lấy quyển sách từ tay Hoắc Nguyệt Tầm, nói: “Vậy nên, tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là lỗi của anh. Dù thế nào đi nữa, anh phải...”
“ tôi sẽ bồi thường cho cậu , xin lỗi vì đã làm hỏng đồ của cậu , và làm mất thời gian của cậu .”
Hoắc Nguyệt Tầm cúi đầu, đôi mắt dịu dàng và đầy áy náy nhìn vào mắt Kỷ Chước, trên khuôn mặt tràn đầy sự chân thành không giả vờ.
Hắn đặt cặp sách xuống, rồi dùng bàn tay dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng vỗ lên vai Kỷ Chước. Mặc dù có một lớp áo thun mỏng ở giữa, nhưng Kỷ Chước vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ tay hắn, như thể có thể chạm đến làn da mềm mại của thanh niên.
“Xin lỗi vì đã làm hỏng đồ của cậu và làm mất thời gian của cậu . Tôi cảm thấy bồi thường gấp đôi cũng chưa đủ... Vậy cậu có thể cho tôi WeChat của cậu không? Chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn, được không?”
“...”
Kỷ Chước nuốt khan, cảm giác như khuôn mặt mình bị ai đó tát mạnh, nóng rát đến mức khó chịu.
Hắn không thể phản bác lời đề nghị "bồi thường gấp đôi", vì vậy chỉ có thể tránh ánh mắt ôn nhu của Hoắc Nguyệt Tầm, vội vàng lấy điện thoại, mở WeChat, và nhẹ nhàng "được" một tiếng.
Hành động này khiến mọi người xung quanh đều ngẩn người.
Một số học sinh không thể nhịn được, xen vào: “Cái gì... vậy không được đâu! Hoắc Nguyệt Tầm, đừng bị lừa, sao có thể bồi thường gấp đôi được...”
“Tích”, tiếng thông báo bạn bè trên WeChat vang lên, xác nhận đã thêm bạn thành công.