Tác giả: Trì Tiêu Dã
Edit: Cáo nhỏ.
Kỷ Chước khẽ mím môi, đôi môi run nhẹ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau một lúc im lặng, tiếng điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Anh khẽ đáp một tiếng, đồng ý với thầy giáo rằng ngày mai sẽ đưa mẹ đến, rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Đi qua mái hiên, bước ra khỏi khu hành chính, Kỷ Chước móc điện thoại ra và mở khung chat với em gái Kỷ Noãn.
[Kỷ Noãn]: Anh, em vừa thi xong kỳ thi tháng và đang trên đường về nhà. Em mua sườn rồi, canh hầm xong sẽ mang đến bệnh viện cho anh và mẹ uống.
[Kỷ Noãn]: mấy chủ nợ của ba có còn làm phiền anh không? Gần đây bọn họ có quấy rầy anh không? Anh ở Đại học Kinh Vân vẫn ổn chứ?
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cành lá rung rinh phát ra những âm thanh như tiếng khóc gào quỷ dị. Từng nhóm sinh viên cười đùa đi ngang qua Kỷ Chước. Theo bản năng, anh ngẩng đầu nhìn đám người từ khu giảng đường bước ra, ánh mắt dừng lại một lúc, rồi từ từ hạ xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã cũ.
Sau một khoảng lặng dài, những suy nghĩ còn chần chừ trong đầu anh dường như cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Kỷ Chước mở Alipay, chuyển toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản là 1612.6 đồng cho Kỷ Noãn, sau đó mới gõ vài dòng trả lời tin nhắn của cô.
[Kỷ Chước]: Ừ, mọi thứ vẫn ổn, em đừng lo. Em còn đủ tiền sinh hoạt không?
Tin nhắn từ đầu bên kia trả lời rất nhanh.
[Kỷ Noãn]: Đủ mà! Anh đừng chuyển tiền cho em nữa! Anh cũng đừng làm việc vất vả như vậy, cơ thể anh không chịu nổi đâu!
Giờ tan học, hành lang chật cứng học sinh qua lại. Kỷ Chước bị đám đông cuốn vào, không thể di chuyển nhanh hơn, chỉ có thể bước từng bước chậm rãi, đồng thời nhắn tin trả lời Kỷ Noãn.
[Kỷ Chước]: Cuối năm nay em sẽ lên lớp 12 rồi. Chỉ cần chăm sóc mẹ cẩn thận là được, đừng ở bệnh viện lâu quá. Về nhà học hành đàng hoàng, nhớ chưa?
Ngay lúc bấm gửi tin nhắn, vai anh bất ngờ bị một nữ sinh bên cạnh va phải.
Cô gái đó đang mải nói chuyện sôi nổi, mặt đỏ bừng vì phấn khích. Thấy mình va vào Kỷ Chước, cô vội cúi đầu xin lỗi.
Kỷ Chước chỉ lắc đầu tỏ ý không sao rồi cất điện thoại. Cô gái thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại quay sang bạn mình, tiếp tục thảo luận đầy hứng thú về chủ đề vừa rồi.
“...Cho nên Hoắc Nguyệt Tầm đúng là người đẹp trai nhất , còn lịch sự nữa , còn giống hệt nam chính tiểu thuyết mà tớ từng gặp! Các cậu không biết đâu, khi tên biến thái kia làm phiền tớ, anh ấy xuất hiện như từ trên trời giáng xuống, bang một cái liền đá bay tên đó, còn giúp tớ đáp trả nữa chứ!”
“Trời ơi! Người ta tốt vậy mà! Nhưng... anh ấy cũng chỉ là thực tập sinh thôi, đúng không? Đắc tội với sếp như thế, liệu có ổn không?”
“Lúc đầu tớ cũng nghĩ y như cậu! Đặc biệt là khi cái ông sếp ngốc kia nổi giận, còn gọi cả giám đốc nhân sự tới trước mặt mọi người, nói muốn sa thải cả Hoắc Nguyệt Tầm lẫn tớ. Lúc đó tớ sợ muốn chết, vừa khóc vừa run. Nhưng mà… các cậu đoán thử xem chuyện gì xảy ra tiếp theo?!”
Nhóm nữ sinh tiếp tục hào hứng bàn tán, mỗi người một câu, không hề chú ý đến Kỷ Chước đang đi cùng đường với họ. Anh lặng lẽ nghe hết câu chuyện từ đầu đến cuối.
Khi đến con đường rợp bóng cây ngô đồng dẫn ra cổng trường, Kỷ Chước mới chợt nhớ ra, “Hoắc Nguyệt Tầm”… cái tên này, anh cũng đã từng nghe qua.
Trong môi trường đại học, nơi hầu hết mọi người đều bận rộn với công việc riêng, Hoắc Nguyệt Tầm lại trở thành một huyền thoại sống. Những buổi lễ nhập học nhàm chán đến cực điểm, từ khi anh xuất hiện, bỗng trở thành sự kiện đình đám. Tin đồn về anh lan truyền khắp nơi, thậm chí đến cả tường thổ lộ cũng ngập tràn bài viết nhắc đến anh.
Người này không chỉ đẹp trai đến mức đáng kinh ngạc, mà còn dịu dàng khác thường, thành tích học tập thì xuất sắc. Các tài khoản mạng xã hội của trường đều tràn ngập bài viết về anh, khiến anh trở thành cái tên mà không ai có thể phớt lờ. Gần như tất cả đều công nhận anh là “giáo thảo” (nam thần trường học), một vị vua không ngai trong mắt mọi người.
Chính vì vậy, Kỷ Chước cũng không nhịn được mà hơi ngẩng đầu, tiếp tục lắng nghe đoạn sau câu chuyện của các nữ sinh.
“Khi người kia nhìn thấy Hoắc Nguyệt Tầm, sắc mặt liền thay đổi ngay tại chỗ. Ông ta lập tức gọi tổng giám đốc chi nhánh đến, cả hai người đều cung kính cúi đầu gọi anh ấy là ‘Tiểu Hoắc Tổng’!”
“Aaaaaa!”
“Cái ông sếp ngốc kia bị sa thải ngay tại chỗ, còn tớ thì không sao cả, thậm chí còn được tổng giám đốc đích thân an ủi. Sau đó, khi về chỗ ngồi tra cứu, tớ mới phát hiện chủ tịch của công ty Thịnh Đức họ Hoắc. Trời ơi, thiếu gia lại ở ngay bên cạnh tớ!”
“……”
Đi được nửa con đường trên đại lộ Ngô Đồng, những cô gái đang trò chuyện hào hứng rẽ vào lối về ký túc xá nữ, tiếng nói của họ dần xa. Kỷ Chước đứng ngẩn ra một lúc lâu, rồi mới tỉnh lại. Bất giác, anh kéo khóe môi, nở một nụ cười chua chát đến tột cùng.
Sự khác biệt giữa người với người đúng là lớn đến như vậy.
Có người là “Tiểu Hoắc Tổng,” vừa giàu có, vừa dịu dàng, lại lương thiện. Trong khi đó, có người như anh, sống khép kín, lạnh lùng, trên vai gánh nặng trĩu, thậm chí đến mức phải tạm nghỉ học để kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng hai kiểu người này, mãi mãi sẽ không có điểm giao nhau.
Có lẽ, đây chính là sự muôn hình vạn trạng của cuộc sống.
Kỷ Chước ngẩng đầu, nụ cười chua xót trên môi đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình thản, hờ hững. Anh bước đi, hướng về con phố nhộn nhịp cách đó không xa.
Đại học Kinh Vân là một trong hai ngôi trường lâu đời và danh tiếng nhất ở thủ đô, được thành lập hơn một thế kỷ trước. Trường nằm ngay giữa khu Thanh Hiện Loan, gần trung tâm thành phố. Khu vực này sát cạnh khu tài chính nổi tiếng (CBD), nơi những chiếc siêu xe thường xuyên qua lại. Thậm chí, những chiếc xe biển số bảy tám con số đỗ ngay trước cổng trường cũng không khiến ai mấy bất ngờ.
Thế nhưng, hôm nay có điều gì đó khác lạ. Khi Kỷ Chước đang xếp hàng quẹt thẻ sinh viên để rời khỏi trường, anh bất ngờ nhìn thấy một đám đông học sinh tụ tập trước cổng, ai cũng hào hứng và tò mò.
Một nam sinh không nhịn được bật cười, buột miệng nói:
“Chuyện gì vậy? Lễ rước đuốc Olympic đến trường mình à? Sao ai nấy đều chen chúc ở cổng thế này?”
Người bạn đồng hành của nam sinh đó cao hơn anh ta một chút. Nghe vậy, người bạn nhón chân lên nhìn, rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó và nói:
“À, tôi biết rồi. Ở đó có một chiếc Rolls-Royce Phantom.”
“Thế thì sao? Ở Đại học Kinh Vân, loại xe đó đâu phải hiếm gặp.”
“Nhưng mà người lái xe đó chính là Hoắc Nguyệt Tầm.”
“… Cái gì? Thật á?”
Đám đông phía trước lần lượt bước ra ngoài. Kỷ Chước chỉ đứng yên một chút, nhẹ vuốt thẻ sinh viên trong tay, cúi đầu và không để ý đến những người đang hào hứng xung quanh. Anh lặng lẽ bước qua cổng, vẫn giữ thái độ bình thản.
Tất nhiên, Kỷ Chước không hề nhận ra rằng, ngay khi anh vừa bước ra, có một ánh mắt sắc bén, nóng bỏng, đầy khao khát lướt qua toàn thân anh.
Năm giây sau, chiếc Rolls-Royce Phantom bắt đầu khởi động.
Chiếc xe đen tuyền bóng loáng, đường nét uyển chuyển, như được tô điểm thêm phần oai nghiêm bởi bầu trời âm u. Biểu tượng "Spirit of Ecstasy" ở đầu xe phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, chuẩn bị rời khỏi khuôn viên Đại học Kinh Vân. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng bốp vang lên rất lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh sững sờ.
“Phanh!” – Tiếng thắng gấp vang lên.
Một tiếng ồn ào nho nhỏ bùng lên ngay bên cạnh. Mọi người đều bị thu hút sự chú ý, không ít học sinh vội vàng chạy về phía Rolls-Royce. Kỷ Chước cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.