Nghe thấy tiếng nói, Tiêu Niệm Chức quay đầu: “Ta thử làm món tráng miệng từ sữa, cô cô muốn nếm thử xem sao không?” 

Lúc đang nói chuyện, Tiêu Niệm Chức đã bê một bát sữa bò khoai viên đi tới. 

Sau khi nghe Tiêu Niệm Chức nói, Vu cô cô rũ mắt nhìn thứ ở trong bát. 

Mọi thứ trong bát tráng miệng này có màu sắc rực rỡ, những viên nhỏ nhỏ được vo viên một cách đồng đều, tròn trịa đáng yêu, trông đầy đặn ngon miệng. Chúng nó ngâm mình ở trong sữa bò, như ẩn như hiện, cùng với màu sắc lác đác của đậu đỏ. Không cần biết hương vị thế nào, chỉ nhìn hình thức bên ngoài thôi, đã rất ổn rồi. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Vu cô cô lặng lẽ khẽ nuốt nước miếng, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được.” 

Nhận được câu trả lời khẳng định của Vu cô cô, Tiêu Niệm Chức lại cầm bát bưng về, bỏ vào khay, cùng bê cả hai bát ra ngoài bàn đá ở ngoài sân. 

Thấy Vu cô cô đã ngồi xuống, Tiêu Niệm Chức đem một bát đặt tới trước mặt bà ấy, sau đó ngồi xuống phía đối diện, lấy một bát khác từ trong khay ra, cúi đầu nếm thử một ngụm trước. 

Trong lúc làm, cô cũng đã nếm thử qua, hương vị quả thực là rất ngon. 

Mỗi loại viên tròn vo mập mạp ở trong chén này, đều đã được cô bỏ thêm đường cát trắng vào, tăng thêm độ ngọt, cho nên khi cắn vào viên khoai sẽ thấy có chút dai và hơi ngọt.
(Chương trước, tác giả không có nhắc tới đường trong trong quá trình chế biến. Hiện giờ mới nói tới dùng đường vào đâu. Nhưng mình đã tự viết thêm vào luôn chương 6) 

Đậu đỏ chế biến cũng mềm mịn thơm ngọt, kết hợp cùng với sữa bò sẽ không làm người ăn cảm thấy ngấy, ngược lại sẽ cảm thấy hương vị lưu lại trong miệng, dư vị vô tận.


Đây là món tráng miệng mới lạ, Vu cô cô chưa từng thấy, cho nên bà quan sát một lát rồi mới mới từ từ di chuyển cái thìa. 

Vu cô cô múc một thìa này chỉ múc được hai viên tròn tròn, một viên màu vàng rực rỡ, một viên trắng tinh như tuyết. 

Viên màu vàng có mùi thơm thoang thoảng của bí đỏ, cũng có vị ngọt nhẹ của đường. Viên màu trắng lại có một chút vị mềm mại của khoai sọ, nhưng là bởi vì có cho thêm tinh bột sắn vào sẽ gia tăng kết cấu đàn hồi, dẻo dai hơn. Lại thêm một chút đường trắng tăng vị ngọt, làm cho nó càng ngon hơn. 

Cùng với hai viên tròn tròn là nửa hạt đậu đỏ, vị mềm thơm, kết hợp với sữa bò tươi mát, khiến cho Vu cô cô nheo mắt lại mà hưởng thụ. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Sau khi ăn một miếng, Vu cô cô vô thức ăn miếng thứ hai, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống bụng, vẻ mặt khen ngợi gật gật đầu: “Không tồi.” 

Nói xong lúc sau, Vu cô cô cảm thấy hai chữ này vẫn chưa đủ, lại mau chóng gật gật đầu: “Tay nghề của ngươi rất tốt, không thua kém những nữ đầu bếp trong cung.” 

Nhận được lời khen, Tiêu Niệm Chức cũng không có kiêu ngạo, khiêm tốn cười, nói: “Là do cô cô thiên vị ta.” 

Nghe thấy vậy, Vu cô cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi đó, đúng là khéo ăn nói.” 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn ăn tiếp, không nói thêm gì nữa. 

Vu cô cô cũng không nói thêm nữa, tập trung thưởng thức mỹ thực. 

Sau khi ăn xong và thu dọn bát, Tiêu Niệm Chức nhẹ giọng hỏi: “Cô cô, đêm qua lúc ta đến, mấy người Phú thẩm đều rất quan tâm ta. Ta nghĩ mang cho các thẩm một ít, như vậy có được không?” 

Tạo dựng quan hệ tốt với những người làm phụ giúp trong bếp, quả thực cũng tốt. 

Dù sao cũng chỉ là những người bà, người thím, cũng sẽ không gây ra chuyện tai tiếng gì. 

Vì vậy, Vu cô cô gật đầu: “Ừ, lúc đi ăn cơm tối thì mang qua cho các nàng. Đến lúc đó, Diệp thẩm và Cốc thẩm chắc cũng có ở đó. Con người Cốc thẩm là kiểu mặt lạnh, nhưng thực ra lại khá tốt, đừng thấy sợ bà ấy.” 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ta nghe theo cô cô.” 

Lúc ăn cơm trưa, Tiêu Niệm Chức quả thật đã nhìn thấy hai vị thẩm thẩm lạ mặt. Một người tươi cười, một người lạnh lùng, cả hai người đều không có tò mò nhìn cô. 

Lúc ấy Tiêu Niệm Chức cũng không thèm để ý tới việc giải quyết mối quan hệ giữa người với người, đơn giản chỉ là dù bạn có làm tốt thì vẫn sẽ có những người không thích bạn. 

Cô có Tiêu tư nghiệp làm chỗ dựa, có Vu cô cô để ôm đùi, chỉ cần xử lý tốt các mối quan hệ cá nhân là được, không cần thiết phải lấy lòng tất cả mọi người. 

*Ôm đùi: tiếng lóng để chỉ hành động dựa vào người có ưu thế để hưởng lợi. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Buổi chiều vào giờ Thân (3h chiều) , hai người tiếp tục đi tưới nước. 

Do vấn hề đường ống nước vẫn chưa được giải quyết, cho nên vẫn cần phải tự đi tưới. 

Hai người làm việc suốt một canh giờ, trong đó thời gian "chèo thuyền câu cá" là nhiều. 

*Một canh giờ = 2 tiếng 

Giờ Dậu vừa đến, Vu cô cô lập tức đem thùng nước bỏ xuống, ra hiệu cho Tiêu Niệm Chức: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, giờ Dậu là lúc chúng ta đi ăn cơm.” 

*Giờ Dậu là từ 17h-19h 

Buổi sáng làm 3 tiếng, buổi chiều làm 2 tiếng. 

Tiêu Niệm Chức cảm thấy, những lời này không nên để cho nhóm 996 và 007 nghe được. Nếu những người làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mà nghe thấy, họ sẽ ghen tị đỏ mắt, hâm mộ đến phát điên lên mất! 

*Đã giải thích ở cuối chương 6


Lúc nãy khi đi tưới nước, hai người lại tiện tay hái được mấy quả đào đem về. 

Vu cô cô không giữ lại cho mình, đều cho Tiêu Niệm Chức mang về phòng, giữ lại để từ từ ăn. 

Tiêu Niệm Chức không từ chối, trong lòng thầm nghĩ, có nhiều quả đào như vậy thì nên làm cái gì để ăn? 

Hai tiếng làm việc câu giờ trôi qua rất nhanh, tới giữa giờ Dậu (18h) thì Tiêu Niệm Chức cùng Vu cô cô đi tới thực đường để ăn cơm. 

Thôi thẩm lúc này cũng đang trực, nhìn thấy Tiêu Niệm Chức đến, vội vẫy tay gọi: “Nguyên Nương mau tới đây.” 

Vu cô cô cũng vui mừng khi thấy Tiêu Niệm Chức và các thẩm thẩm ở chung hòa hợp, như vậy thì cô bé đi tới đâu cũng sẽ được người ta quan tâm, bà cũng thấy yên tâm hơn. 

Tiêu Niệm Chức nhanh chóng đi qua, Thôi thẩm lấy ra hai quả lê ở trong tay áo: “Nhà ta có cất giữ lê từ mùa đông năm ngoái, mang cho cháu hai quả, mau cất đi, để sau khi ăn cơm xong thì ăn cho ngọt miệng.” 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Trái cây hiện nay là mặt hàng xa xỉ đối với nhiều người. 

Ở trong rất nhiều thôn, tính cả toàn thôn cũng không có nổi hai cây ăn quả. 

Cho nên, Tiêu Niệm Chức rất cảm kích tấm lòng của đối phương. Cô khách khí từ chối, thấy không thể từ chối được, lúc này mới cảm tạ Thôi thẩm. 

Cảm ơn xong, Tiêu Niệm Chức liền đem hộp đồ ăn trên tay đặt lên bàn cạnh bếp, cười giải thích: “Buổi trưa không ngủ được nên là cháu đã làm một món điểm tâm, cố ý mang đến cho mấy thẩm nếm thử.” 

*Lúc này nu9 thấy thân thiết hơn với các thẩm bởi vì các thẩm quá nhiệt tình thân thiện, sẽ đổi xưng hô. 

Hai mắt của Thôi thẩm sáng rực lên khi nghe thấy đây là do Tiêu Niệm Chức làm. 

Người đã từng nếm thử qua tay nghề của Tiêu Niệm Chức là Phú thẩm cũng đi tới. Diệp thẩm từng nghe hai bà kể lại, cũng có chút tò mò đi qua xem. 

Cốc thẩm vẫn mặt lạnh như cũ, đem tháo tạp dề ra, rồi treo lên tường, sải bước rời đi mà không hề nhìn lại. 

Đối phương đi quá nhanh, Tiêu Niệm Chức muốn gọi lại cũng không kịp. 

Phú thẩm sợ cô bé sẽ nghĩ ngợi, vội duỗi tay vỗ nhẹ bả vai Tiêu Niệm Chức: “Mặc kệ bà ấy, tính tình bà ấy như vậy chứ không có ý xấu gì đâu. Nào, để thẩm nhìn xem cháu mang bảo bối gì tới.” 

Phú thẩm nói, lập tức liền kéo theo sự chú ý của mọi người. 

Hộp đồ ăn được mở ra, bên trong có hai tầng, tổng cộng đặt bốn bát sữa bò khoai viên mới làm. 

Các bà chưa từng ăn món này bao giờ, chỉ nhìn thôi đã thấy tinh xảo, giống như là đồ dành cho các quý nhân vậy. Họ đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Phú thẩm nhỏ giọng hỏi: “Nguyên Nương à, đây…… Là cái gì vậy?” 

“Sữa bò khoai viên.” Tiêu Niệm Chức trước tiên là nói tên, sau đó là giải thích một chút, đại khái là dùng nguyên liệu gì. 

Đương nhiên, những thứ như đậu đỏ chế biến, đường trắng nọ kia thì nhất định phải nói là do mình mang từ quê nhà tới. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Vừa nghe thấy đây là đậu đỏ được làm từ công thức đặc biệt, lại còn cả đường trắng, Phú thẩm ai da một tiếng: “Nguyên Nương à, cái này hãy giữ lại tự mình ăn đi, đây là thời điểm thân thể đang lớn, cũng không thể nhịn ăn được.” 

Thôi thẩm và Diệp thẩm tuy rằng tò mò và cũng thấy thèm, nhưng cũng sẽ không tham một miếng đồ ăn. 

Cái thứ đậu đỏ và đường trắng kia, vừa nghe đã thấy quý giá rồi. Cho nên hai người họ cũng đi theo từ chối, căn bản là ái ngại không dám ăn.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play