Nghe Tiêu Niệm Chức hỏi, Vu cô cô có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là hơi dè dặt gật đầu. 

Ở chỗ bọn họ cũng có một phòng bếp nhỏ, nhưng trước khi Tiêu Niệm Chức đến, Vu cô cô hằng ngày chỉ dùng đun nước, căn bản chưa từng nấu cơm. 

Cho nên, gia vị và nguyên liệu nấu ăn đều không có gì hết. 

Tiêu Niệm Chức còn đang tính toán đi tới chỗ mấy người Phú thẩm để lấy một ít nguyên liệu nấu ăn về, hay là đi nấu ở thực đường. Liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đang vội vã tới gần. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy đó là Tiêu tư nghiệp. 

Nhìn thấy người tới, Tiêu Niệm Chức sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng nhanh chân tới đón: “Đại bá, gấp gáp như vậy là có chuyện gì xảy ra sao? Cổ họng của người đã tốt hơn chưa?” 

Tiêu Niệm Chức còn nhớ tới chuyện ông ấy bị lạc giọng do cảm lạnh , trong tay cô có chút tiền, có thể nhờ người giúp mua mấy quả lê mang về, lại nấu thêm canh tuyết lê cho Tiêu tư nghiệp uống. 

Tiêu tư nghiệp chạy tới, hơi thở còn chưa bình thường lại, đã vội kêu Tiêu Niệm Chức thu dọn đồ đạc: “Mau mau mau, thu dọn một ít đồ vật, ta đã sắp xếp xe ngựa, cháu đi trước về phủ ở vài ngày đi.” 

Tiêu Niệm Chức vừa nghe thấy có chuyện không ổn, còn chưa có kịp hỏi, Vu cô cô đã đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?” 

Tiêu tư nghiệp ổn định hô hấp một chút, mau chóng giải thích: “Lư đại nhân từ Thành Nam Ty tới đây, nói là có đám cướp lẻn đến gần chỗ chúng ta, không biết là đã vào núi hay vẫn còn ở nơi nào. Thành Nam Ty liên hợp với Tuần Bộ Doanh, nhưng nơi này núi cao rừng sâu, cũng không xác định người ở chỗ nào. Vì an toàn, Tưởng Tưởng không thể ở đây, về phủ ở tạm mấy ngày đi.” 

*Thành Nam Ty: đơn vị quân đội của khu vực thành Nam.
*Tuần Bộ Doanh: khâm sai, giám sát viên thuộc triều đình.


Tiêu tư nghiệp nghĩ sắp xếp ổn thỏa cho Tiêu Niệm Chức rồi sau đó ông ấy mới yên tâm đi quản lý tốt mọi việc ở học viện. 

Dù sao ở đây đều là những nhân tài quốc gia, không thể để họ chịu bất cứ tổn thất nào. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.


Vu cô cô nhíu mày khi nghe thấy có bọn cướp, bà suy nghĩ một lát rồi xua tay với Tiêu Tư Nghiệp: “Không cần, cứ để Tưởng Tưởng đi theo ta tới thôn trang, ngươi lại không ở trong phủ, cũng không có ai chăm sóc nàng, ở đó cũng không được tự nhiên.” 

*Lúc này Vu cô cô gọi tên thân mật của nu9 (chỉ có người thân gọi), bà ấy bắt đầu đổi xưng hô từ đây. 

Lời này của Vu cô cô khá là đúng, Tiêu tư nghiệp không thể phản bác, mà cũng không có nhiều thời gian để suy xét. 

Vì vậy, ông ấy mau chóng gật đầu, lại sợ Tiêu Niệm Chức nghĩ nhiều nên đã quay sang an ủi nàng: “Tưởng Tưởng đừng sợ, đi theo cô cô tới thôn trang bên kia tránh tạm hai ngày, đợi khi bắt được bọn cướp, thì có thể trở về.” 

Tiêu Niệm Chức đè nén kinh hãi trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu, đang chuẩn bị xoay người đi thu dọn đồ, đã bị Vu cô cô kéo lại: “Không cần lấy đồ, thôn trang bên kia cái gì cũng có, đi trước rồi nói.” 

Tiêu Niệm Chức không từ chối được, trong lòng suy nghĩ dâng trào, nhưng nét mặt lại là vẻ bình tĩnh. 

Thành Nam Ty, Lư đại nhân. 

Nếu Tiêu Niệm Chức nhớ không nhầm thì đây hẳn là nam chính truyện gốc Lư Cảnh Nguyên! 

Đối phương là Phó đoạn sự của Ngũ Thành Binh Mã Ty, phụ trách quân doanh của thành Nam, mà Quốc Tử Giám lại thuộc về phạm vi quản lý của thành nam. 

*Phó đoạn sự: là quan võ thuộc "Đô chỉ huy sứ ty" , cấp bậc Chính thất phẩm. 

*Ngũ Thành Binh Mã Ty: đơn vị quản lý chung, bao gồm 5 đơn vị đóng quân lấy kinh thành làm trung tâm, và 4 khu vực Đông-Tây-Nam-Bắc bao quanh. 
+ Dựa theo bản gốc là Ngũ quân Đô đốc phủ: là một chiến lược quân sự từ thời nhà Minh. Đặt ra 5 chiến lược quân sự, tức là 5 phủ Đô đốc, chỉ huy quân đội trên toàn quốc. Bao gồm 2 bộ phận là "Đô chỉ huy sứ ty" và "Kinh vệ chỉ huy sứ ty".


Thành nam có bao nhiêu người họ Lư, Tiêu Niệm Chức không biết. 

Nhưng mà, trực giác nói cho cô biết vị này chính là nam chính nguyên tác! 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Lúc này đối phương có khả năng đã ở trước cửa Quốc Tử Giám. Một khi mình đi ra ngoài, nói không chừng có thể sẽ đụng mặt đối phương. 

Sợ ư? 

Kể ra cũng không sợ. 

Nếu mà sợ cốt truyện ấn đầu bắt ép, Tiêu Niệm Chức lại sợ chính mình một khi kích động, liền biến thành cái máy đánh trứng hình người, khiến cho đối phương gà bay trứng vỡ!!! 

*Gà bay trứng vỡ: phép ẩn dụ cho mất hết tất cả, hai bên đều thiệt hại. 

Tuy nhiên, đánh thì dám đánh, nhưng cũng cần suy xét đến hậu quả. 

Lư Cảnh Nguyên không chỉ là phó đoạn sự phụ trách Thành Nam Ty, mà còn là Thế tử của Trường Định Bá phủ. 

*Thế tử: người thừa kế tước vị. 

Nếu thực sự đánh hắn, có khi còn làm liên lụy Tiêu tư nghiệp! 

Con cháu của giới quyền quý, thấy kẻ này thế tử, kẻ kia là công tử, nói thật cũng chỉ là hư danh thôi. 

Giống Lư Cảnh Nguyên này, đã nổi danh, còn có chức quan trong người, ở kinh thành cũng không có nhiều lắm. 

Không thể phủ nhận, bản thân Lư Cảnh Nguyên đúng là có năng lực riêng. 

Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận, đối phương ở phương diện tình cảm lại là một tên khốn đê tiện. 

À, cũng không phải. Chẳng phải người ta còn có một tấm lòng si tình, cả đời chỉ yêu một người đó sao?. 

Đó chính là bạch nguyệt quang của hắn ta! 

*Bạch nguyệt quang: yêu mà không có được. Mối tình đầu 

Tiêu Niệm Chức cũng không chắc chắn, chính mình hiện giờ cánh còn không dày bằng đùi, có thể đối đầu với đối phương được không. 

*Cánh không dày bằng đùi: cách nói ẩn dụ "bên kia mạnh hơn mình". 

Nếu thật sự không thể tránh khỏi, cốt truyện muốn ấn đầu bắt ép, thì Tiêu Niệm Chức cũng không sợ. 

Cùng lắm thì cá chết lưới rách! 

*Cá chết rách lưới: hai bên cùng chết. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Lúc này vẻ mặt Tiêu Niệm Chức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang rút đao ra.


Cô và Vu cô cô không mang theo thứ gì, rất nhanh đã đi từ hậu viện tới cổng chính. 

Lúc này là giờ nghỉ trưa, các học trò trong học viện chắc hẳn đã nghe được tin tức. 

Nói là sợ? 

Họ cũng không đặc biệt sợ hãi, từng người còn đang thong dong đọc thơ, đọc sách hoặc là thảo luận chuyện này. 

“Này, các ngươi nói xem Lư Cảnh Nguyên hắn đang giả bộ cái gì? Một tên thế tử nghèo túng, còn dám trợn mắt với ông trẻ đây, ta phi!” 

*Ta phi: hành động nhổ nước bọt, khinh thường. 

“Vậy thì ai mà biết được ? Nhưng mà người ta quả thực có bản lĩnh nha, 19 tuổi đã có thể tiến vào bộ chỉ huy của Ngũ Thành Binh Mã Ty. Nào giống chúng ta, aiz, con đường đọc sách còn dài a~!” 

“Chính là ta không nhìn nổi thái độ của hắn. Thử hỏi xem chúng ta ở trong kinh thành, có mấy ai không phải là thế tử, công tử? Ai so kém hơn ai chứ? Nhìn cái thái độ cuồng vọng của hắn đi, bảo sao cha ruột lại không ưa, mẹ ruột thì chết sớm.” 

“Lời này cũng đừng nói ra bên ngoài, bị người khác nghe thấy sẽ không tốt.” 

……... 

Có người đang thảo luận về bọn cướp, có người lại thảo luận về Lư Cảnh Nguyên. 

Bản thân Lư Cảnh Nguyên có năng lực, nhưng vẫn còn trẻ, ở trong nhà vẫn luôn chịu sự chèn ép của cha ruột và mẹ kế. Hành động và thủ đoạn rất là lạnh lùng cứng rắn, không đủ khéo léo, cũng đắc tội nhiều người. 

Cho nên, có rất nhiều người ý kiến về hắn. 

Ở trong nguyên tác, khuyết điểm này của hắn, cuối cùng không phản ngược lại lên người của hắn, mà đều được nguyên chủ gánh thay. 

Những người đó không dễ trả thù được Lư Cảnh Nguyên, liền tới tra tấn nguyên chủ. 

Tiêu Niệm Chức:. 

Cô sợ nếu hiện giờ mình mở miệng ra sẽ là tinh hoa cổ điển của quốc gia!!! 

*Ý nói là nói tục, chửi bậy một cách điệu nghệ. 

Đè nén cảm giác muốn chửi người, Tiêu Niệm Chức lại nhìn xem các loại dao ở trong Phòng bếp mỹ vị. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Cuối cùng cô ưng ý con dao chặt xương có cán đặc biệt dài. 

Chỉ là đáng tiếc cho một con dao tốt như vậy, lại phải đi chém một tên cặn bã. 

Khóe môi Tiêu Niệm Chức vô thức hạ xuống, vội vàng bước nhanh đuổi kịp Vu cô cô. 

Vừa tới cửa đã gặp phải hai vị đại bá quen mắt. Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn chào hỏi, hai vị đại bá còn kêu Tiêu Niệm Chức mau lên xe ngựa: “Bộ xương già này của chúng ta, cũng chẳng sợ gì cả, nhưng mấy người trẻ tuổi các ngươi thì nên bảo vệ tốt chính mình.” 

…… 

Hai người nói rất nhiều lời quan tâm, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn cảm tạ, đồng thời ánh mắt lặng lẽ quét một vòng xem xét xung quanh. 

Lúc này đứng ở cửa chỉ có bốn tên lính quèn, quần áo đều giống nhau. 

Lư Cảnh Nguyên là chức quan thất phẩm, quần áo của hắn khẳng định là không giống mấy tên này. 

Vì thế, hắn không có ở đây?


Vu cô cô không quan tâm đến những chuyện này, cũng không muốn hỏi nhiều, khách sáo gật đầu với hai ông, rồi lôi kéo Tiêu Niệm Chức đi tới cỗ xe ngựa mà Tiêu tư nghiệp đã chuẩn bị. 

Một trong hai vị đại bá, nhìn hai nữ nhân yếu đuối, không yên tâm đề nghị một câu: “Các ngươi trở về, có người hộ tống không? Hay là để ta đi hỏi Lư đoạn sự một chút, xem có thể phái hai người hộ tống các ngươi về hay không? Hắn mới đi về phía sau núi, chắc là còn chưa đi xa. Bây giờ đi gọi người, chắc chắn là vẫn kịp.” 

Đại bá khi nói chuyện đã đứng dậy, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị chạy đi gọi Lư Cảnh Nguyên. 

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Tiêu Niệm Chức đều thắt lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play