Phú thẩm cười, mời mấy học trò tiến vào, họ đều tự tìm chỗ để ngồi, sau đó bà thuận miệng giải thích : “Đây là canh tuyết lê mà Nguyên Nương cố ý nấu cho Tiêu tư nghiệp. Mấy đứa các ngươi cũng có lộc ăn, cũng có thể được một chén” 

*Chén sử dụng ở đây là để chỉ loại bát nhỏ hơn bát ăn cơm. 

Vừa nghe thấy nói là nấu cho Tiêu tư nghiệp, mấy tên thư sinh theo bản năng ngồi thẳng sống lưng, vô thức siết chặt làn da lại. 

Ngụy Trường Đình liền thu lại nụ cười, trịnh trọng gật gật đầu: “Ta nhất định sẽ đợi để nếm thử, sau đó  trở về sẽ viết ngay một bài văn.” 

Các thư sinh khác:??? 

Khoan đã, từ từ, bọn ta không có đồng ý! 

Học tra tội gì phải làm khó xử học tra? 

*Học tra: kẻ học dốt 

Nhưng mà, hương vị này cũng quá là thơm ngọt. 

Thử hỏi ai mà có thể cưỡng lại hương vị ngọt ngào này chứ? 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.


Nhìn thấy sắc mặt các thư sinh liên tục thay đổi, Phú thẩm bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi nhìn xem, chọn ra ai đi đưa đồ cho Tiêu tư nghiệp. Nguyên Nương dù sao cũng là một cô nương, đã hơn nửa đêm cũng không tiện đi qua khu ký túc xá phu tử, đối với thanh danh đôi bên đều không tốt.” 

Mọi người đều hiểu điều này. 

Nhưng mà hơn nửa đêm đi tới tặng đồ cho phu tử thì …… 

Sợ hãi nha! 

Mấy người Ngụy Trường Đình nhìn nhau, sau đó liền thương nghiệp tâng bốc lẫn nhau: “Ai nha, Lưu huynh, ngươi được tư nghiệp đại nhân khen ngợi, lại được phu tử coi trọng, để ngươi đi là thích hợp nhất.” 

“Ngụy huynh nói vậy mà khiến tốn rồi, ai mà chẳng biết tư nghiệp đại nhân từng đích thân giảng giải bài tập riêng cho ngươi.” 

“Nói gì vậy chứ, chúng ta làm sao mà so được với Ngụy huynh.” 

*Thương nghiệp tâng bốc: khen ngợi một cách công nghiệp, xã giao như một công việc phải làm, khen để đối phương vui vẻ chứ không thực sự muốn khen. 

…… 

Một nhóm bạn từng chơi với nhau một cách vui vẻ, bởi vì chuyện đi đưa đồ cho phu tử mà cảm tình nhanh chóng trở thành plastic. 

*Tình cảm plastic: tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn tồn tại. 

Tiêu Niệm Chức ở phía sau bếp nghe, không nhịn được mà cười. 

Trải qua thời gian nấu từ từ cho tới lúc nóng lên, nước canh đã trở nên đặc sệt, mùi hương hoa quả của canh tuyết lê bay ra là lúc có thể cho ra khỏi nồi rồi. 

Lời nhắc nhở của Phòng bếp mỹ vị nhanh chóng hiện ra. 

【 Giá trị kinh nghiệm của Phòng bếp mỹ vị +6, khoảng cách thăng cấp còn cần 30 điểm kinh nghiệm. 】 

Tiêu Niệm Chức múc trước hai bát cho hai thẩm thẩm, sau đó chọn một cái bát lớn, đây là để chuẩn bị cho Tiêu tư nghiệp. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Còn lại, Tiêu Niệm Chức ngẩng đầu đếm thấy tổng cộng sáu tên thư sinh, phần canh lê còn lại không nhiều lắm, dùng bát sẽ không đủ. 

Vì vậy, cô đi chọn những chiếc chén nhỏ để đựng, phần canh còn lại múc được 7 chén. 

Chính cô không ăn, nhiều thêm một chén là để mang về cho Vu cô cô. 

Thôi thẩm thấy có thể ăn được rồi, lại không vội ăn ngay. 

Ngồi ngoài kia còn có mấy học trò đang chờ ăn kìa. 

Bọn họ cuối cùng cũng có kết quả thương lượng, là để cho Ngụy Trường Đình đi đưa đồ. 

Ngụy Trường Đình không dám đi, nói thế nào cũng muốn kéo theo Tô Quế Ngọc đi chung. 

Hai người có quan hệ rất tốt, Tô Quế Ngọc cũng không từ chối. 

Canh lê vẫn còn nóng, cũng không vội ăn ngay. 

Nhưng mà, Ngụy Trường Đình nhìn vẻ mặt như hổ như sói của các bạn học, lại không dám rời đi! 

Hắn sợ rằng mình đi đưa đồ trở về, thì tới cái chén cũng không còn . 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ngụy Trường Đình thái độ kiên quyết bảo vệ chén canh tuyết lê của mình: “Không được, ta nhất định phải uống xong rồi đi!” 

Nghe hắn nói như vậy, mấy thư sinh đều có chút thất vọng. 

Tô Quế Ngọc đã nhịn không nổi, sớm uống trước một ngụm canh tuyết lê. 

Vị ngọt lành khi vào miệng, lại có mùi trái cây nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang miệng. 

Một ngụm xuống bụng, vẫn còn đọng lại một chút vị hơi chua của ô mai và táo gai, sẽ không làm vị trở nên ngọt ngấy mà lại làm cho hương vị thơm ngon đọng lại nhiều hơn. 

“Tuyệt!” 

“Xuất sắc!” 

“Vừa ngọt vừa thơm, quả lê cũng mềm mịn ăn ngon!” 

…… 

Tiêu Niệm Chức:. 

Đã thấy rõ đây là một đám học tra. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.


Một chén canh lê không có nhiều lắm, ăn mấy miếng là hết. 

Dù có tiếc không nỡ ăn nhanh, thì cũng có lúc chạm đến đáy bát. 

Huống chi, Ngụy Trường Đình và Tô Quế Ngọc còn phải đưa đi cho Tiêu tư nghiệp. 

Cho nên, rất nhanh sáu cái chén đều đã thấy đáy. 

Vài người quay đầu nhìn Phú thẩm. 

Tiêu Niệm Chức dù sao cũng là một tiểu cô nương, bọn họ cũng ngại ngùng nhìn nhiều, miễn cho để người khác bàn tán. 

Phú thẩm bị bọn họ nhìn đến mức bất lực, chỉ vào nồi: “Nồi đã được rửa sạch rồi.” 

Đây là nói hết rồi, để bọn hắn đừng có nghĩ tới nữa. 

Các thư sinh cũng không cưỡng cầu, ngoan ngoãn lấy tiền ra trả. 

*Cương cầu: ép buộc, bắt ép, đòi hỏi để có được thứ mình muốn.


Sau khi Phú thẩm thương lượng cùng Thôi thẩm, mỗi chén định giá 8 văn tiền. 

Số tiền thu được đương nhiên là đưa cho Tiêu Niệm Chức. 

Một chén chè cũng không tính là ăn khuya. Cho nên, Phú thẩm đã nhanh chóng đi nấu mì cho bọn hắn. 

*Chè vs canh ngọt là cách gọi như nhau. 

Ngụy Trường Đình cùng Tô Quế Ngọc đi đưa canh tuyết lê cho Tiêu tư nghiệp, Tiêu Niệm Chức thấy đã không còn sớm, cũng xách theo đèn lồng đi về rồi. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Thôi thẩm không yên tâm, đi cùng cô một đoạn đường, Tiêu Niệm Chức thấy áy náy, khuyên bà ấy cứ quay trở lại. 

Lúc vừa trở về ký túc xá, Tiêu Niệm Chức nhìn thấy Vu cô cô đang đứng ở trước cửa chờ mình. 

Thấy nàng đã trở lại, Vu cô cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Mau đi rửa mặt rồi ngủ sớm, ngày mai vẫn đúng giờ dậy rồi đi tưới nước.” 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn đáp lời, sau đó đưa hộp đồ ăn ra. 

Nhận lấy hộp đồ ăn, Vu cô cô ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, bên trong còn có mùi trái cây thoang thoảng. 

Chỉ cần ngửi mùi, Vu cô cô liền biết, canh tuyết lê này khẳng định rất ngon. 

Hai người rất nhanh tách ra, Tiêu Niệm Chức trở về phòng, đi tắm qua rồi đi ngủ. 

Đồ ăn ở thực đường tuy rằng chất lượng chỉ ở mức trung bình, nhưng số lượng thì đầy đủ. 

Cơm chiều đã ăn no, Tiêu Niệm Chức cũng không định ăn khuya, cho nên tắm xong liền ngủ. 

Vu cô cô uống xong canh tuyết lê, cảm thấy tội lỗi. 

Sau khi uống xong, bất lực thở dài với cái bụng nhỏ không chịu nghe lời mà đang phình lên của mình: “Cái miệng này thật là...!” 

Bà cũng muốn quản nó nhưng không quản được! 

Vu cô cô khẽ lắc đầu, đi súc miệng rồi quay về đi ngủ. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.


Ngày hôm sau, Tiêu Niệm Chức dậy lúc giờ Thìn (7h sáng), mở cửa ra liền thấy Vu cô cô đang ngồi ăn sáng ở bàn đá. 

Nhìn thấy Tiêu Niệm Chức, Vu cô cô vẫy tay: “Mau đi rửa mặt chải đầu, lại đây ăn sáng.” 

Tiêu Niệm Chức thực mau đi rửa mặt chải đầu, lại thay một bộ quần áo. 

Quần áo mới là do Tiêu tư nghiệp mang tới hôm qua. Tiêu quản gia hẳn là mua quần áo may sẵn, có hơi rộng, nhưng chất vải và kiểu dáng thì không tồi. 

Tuy nhiên, ba bộ đồ được đưa tới đều thiên về màu nhạt, Tiêu Niệm Chức cũng không chọn được bộ nào có màu phù hợp để đi làm việc, cuối cùng liền chọn bừa một bộ. 

Chốt lại thứ cô mặc chính là áo khoác ngắn màu hồng nhạt, kết hợp với một chiếc váy mã diện màu tím nhạt có thêu hoa văn. 

Cơm sáng là bánh nướng áp chảo, cháo cùng với dưa muối. 

Thực sự là ăn không ra gì, dưa muối là dưa leo được muối từ năm ngoái, Vị rất giòn nhưng hương vị chỉ tạm được. 

Ăn xong cơm sáng, Vu cô cô dẫn theo Tiêu Niệm Chức đi luyện Bát Đoạn Cẩm, sau đó ra sau núi đi dạo một vòng, tiện tay hái được mấy quả đào đã chín. 

*Bát Đoạn Cẩm là một bài tập khí công, giúp dưỡng sinh. 

Sau khi trở về, lại câu giờ một lúc, rồi mới lấy xô đi xách nước. 

Thời gian làm việc cả buổi sáng là một canh giờ rưỡi (3 tiếng), thì thời gian câu giờ đã mất hơn nửa canh giờ (hơn 1 tiếng) 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Vu cô cô nghĩ tới đồ ăn buổi trưa của thực đường, bà thực sự không muốn ăn. Cũng không muốn làm phiền Tiêu Niệm Chức, nhưng lại không khống chế được ánh mắt của mình thường xuyên nhìn về phía nàng. 

Tiêu Niệm Chức bị nhìn đến mức lạnh sống lưng, cuối cùng không nhịn mà nhỏ giọng hỏi: “Cô cô có gì muốn nói với ta sao?” 

Vu cô cô đã nhịn cả một buổi sáng, cuối cùng không nhịn được nữa: “Trưa nay không muốn ăn đồ ăn ở thực đường.” 

Trên thực tế thì triều Đại Tấn có dịch vụ giao cơm hộp, nhưng mà…… 

Cũng phải xem là giao tới nơi nào. 

Cái địa phương này của Quốc Tử Giám, mấy cái cửa hàng nhỏ dưới chân núi có thể giao hàng kia, hương vị cũng chỉ tàm tạm như nhau. 

Thi thoảng thay đổi khẩu vị còn được, nhưng nếu mà phải vất vả mới ăn được, Vu cô cô cũng không vui. 

Tiêu Niệm Chức vừa nghe liền hiểu rõ, đây là muốn chính mình đi nấu đi? 

Chẳng qua, sợ mình đoán nhầm, Tiêu Niệm Chức vẫn là hỏi thêm một câu: “Hay là, để ta nấu chút đồ ăn cho cô cô?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play