41
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nghĩ thầm “thật tuyệt vời, cuối cùng mình cũng được tự do rồi!”
Chiếc vòng tay chết tiệt đó cuối cùng cũng được tháo ra, rồi tôi giơ tay lên nhìn.
Sao vẫn còn ở đây.
Tôi dụi dụi vào mắt.
Nó vẫn còn ở đây.
Anh từ bên ngoài mở cửa bước vào: [Dậy rồi à? Em không nên uống rượu, giờ đã là giữa trưa rồi.]
???
[Tại sao nó vẫn còn ở đây?]
[Ờ thì? Làm sao anh biết chứ?]
Khi xuống cầu thang, tôi vẫn đang đuổi theo để đánh anh.
Còn dám “lừa” tôi à.
42
Vào kỳ học cuối năm ba, ngày nào tôi cũng bận rộn không ngớt, nhưng Thẩm Tại Châu còn bận rộn hơn tôi rất nhiều.
Anh đã về công ty của gia để thực tập, có khi làm dự án, thì sẽ mấy ngày liền không về nhà.
Mối quan hệ của chúng tôi trở nên vô cùng tốt đẹp, vì đã ít cãi nhau.
Sau đó vẫn như trước kia, mỗi khi có thời gian rảnh, là chúng tôi sẽ hỏi nhau đi đâu ăn. Nhưng ngoài chuyện ăn uống ra, thì chẳng còn thời gian để làm gì khác nữa.
Đôi khi cả hai chúng tôi đều ở trong phòng học, anh làm việc còn tôi thì học bài.
Anh cũng không nói gì về việc cấm tôi ra ngoài học.
Thực ra, đôi khi tôi cũng tự hỏi liệu anh có biết tôi đang làm gì không? Cũng giống như tôi hoàn toàn không hiểu về công việc mà anh đang làm vậy.
Thậm chí có lúc anh đi công tác về, khi tôi ngửi thấy mùi hương lạ trên người anh, thì luôn cảm thấy anh thật xa lạ.
Cả khi anh họp trực tuyến với người khác, hoặc nói chuyện qua điện thoại, tôi cũng cảm thấy như mình không còn quen biết anh nữa.
Đó có lẽ là một phương diện khác của anh chăng?
Thực ra mỗi lần thấy anh như vậy, tôi đều cảm thấy hơi sợ.
Nhưng tôi không thể nói ra cảm giác này, cũng không thể thể hiện nó ra ngoài.
Hơn nữa, theo thời gian cuộc sống của anh càng trở nên đầy ắp công việc, gia tộc và còn bao nhiêu chuyện khác.
Còn thế giới của tôi, chỉ là chuyên ngành và công việc của mình.
Ngoài chuyện ở trường, tôi thật sự không nghĩ ra hai chúng tôi còn có thể trò chuyện về điều gì khác nữa.
Công việc của anh, tôi muốn hỏi thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Còn về chuyện học hành của tôi, mỗi lần anh hỏi nhiều thì tôi lại cảm thấy rất phiền, vì phải giải thích lại từ đầu một lượt.
43
Vào kỳ nghỉ hè năm ba, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn. Nhưng anh lại càng bận rộn.
Tôi biết có lần anh đã thức suốt hơn 30 tiếng liền. Tôi chẳng dám nói gì với anh, vì khi anh làm việc đều rất nghiêm túc, luôn toát ra một khí chất như muốn bảo rằng “đừng ai làm phiền tôi”.
Nhưng quả thực, anh càng ngày càng xa cách tôi. Anh không còn là chàng trai “liệt nửa người” luôn chờ tôi đi lấy cơm cho nữa.
Có lúc thời gian trôi qua rất nhanh, cứ như hôm qua tôi còn đang ở trường, ngắm cây mơ rụng từng chiếc lá vàng, rồi say sưa trong vẻ đẹp của mùa thu. Mà hôm nay đã cảm thấy cái nóng oi ả không chịu nổi.
Hầu hết thời gian của tôi trong năm cuối, đều rất rảnh. Ngoài việc đến trường, thì tôi chỉ đi ăn cơm và chia tay với bạn bè.
Rồi phần lớn thời gian, tôi đều ở trong biệt thự để đợi anh.
Đây thật là một điều khó tin.
44
Nhưng tôi thấy mối quan hệ giữa nam và nữ, phụ nữ luôn rất dễ lún sâu, yêu càng sâu thì càng khó mà thoát ra được.
Có lúc tôi cảm thấy mình như một hòn đá đang chờ chồng vậy, lúc đó tôi sẽ tưởng tượng rằng, một ngày nào đó khi Thẩm Tại Châu trở về, nhìn thấy tôi đã hóa thành một tảng đá, rồi khóe miệng anh sẽ hơi mỉm cười nhưng đôi mắt lại đang rơi lệ.
Lúc ấy anh sẽ nhận ra, vì công việc mà anh đã lãng quên tôi, rồi anh đau khổ cùng cực, cắn chặt môi và phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cũng vì tôi mà chết theo.
Có lúc tôi cũng như một bóng ma, lặng lẽ lang thang trong từng góc của căn biệt thự, rồi buồn bã tưởng tượng lại những khoảnh khắc của tôi và anh khi đã từng bên nhau, tiếc nuối vì không đối xử tốt với anh hơn, và nghĩ rằng sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Mối tình của hai chúng tôi, quả thực có cảm giác như một cuộc hôn nhân đang dần xa cách.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Dù tôi cũng đã đọc rất nhiều sách và xem không ít phim ảnh, để thấy bản thân đã trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Sách và phim đã giúp tôi tĩnh tâm lại, để phân tích sâu hơn về mối quan hệ kỳ lạ giữa hai chúng tôi.
Tổng thể mà nói, tôi cảm thấy mình đã học được rất nhiều điều.
45
Khi anh ở biệt thự, chúng tôi hầu như rất ít trò chuyện, thay vào đó là chủ yêu tiếp xúc cơ thể.
Anh đối với cơ thể tôi, chính là sự say đắm còn vượt xa cả việc quan tâm đến tâm hồn tôi. Mà tôi, thì cũng mê đắm cái cảm giác đó.
Khi ôm anh, hôn anh và chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, để tôi cảm thấy hai chúng tôi như đang ở rất gần… rất gần nhau.
Điều này giúp tôi xóa đi những suy nghĩ cô đơn khi anh không ở bên cạnh.
Nhưng mỗi lần sự đắm say qua đi, khi nhiệt độ cơ thể anh dần tan biến khỏi người tôi…
Tôi lại cảm thấy một nỗi buồn rất mãnh liệt hơn bao giờ hết ập đến khi đó.
Tôi cũng không biết phải diễn tả cảm giác ấy thế nào, nhưng nếu phải tóm gọn nó trong một câu thì…
“Yêu đương thật sự không phải là một chuyện tốt lành gì”.
Nếu hai người yêu nhau, mà suốt ngày làm những chuyện ngốc nghếch thì thật lãng phí thời gian, còn chẳng học hành hay tiến bộ gì nữa.
Nếu hai người chia xa, thì tâm trí chỉ toàn nghĩ đến nhau, lúc nào cũng nhớ nhung đối phương.
Nếu hai người không còn yêu nhau nữa, thì lại phải đối mặt với những nỗi đau vô tận.
46
Trong khoảng thời gian tôi chuẩn bị ra nước ngoài, Thẩm Tại Châu đều không ở Bắc Kinh, mà anh thường xuyên phải đi công tác.
Tôi cũng không biết liệu anh có lén lút “điểm sừng” cho tôi hay không.
Tôi thử đặt mình vào vị trí của anh, và thật sự rất dễ để hiểu tại sao anh lại có thể lừa dối tôi. Bởi vì nếu tôi là anh, phải chịu áp lực công việc rất lớn, lúc nào cũng phải xa bạn gái và dù có ở bên cạnh cô ấy thì cô ấy cũng chẳng thể hiểu được công việc của mình. Thì việc anh phải lòng một đồng nghiệp hay một thực tập sinh trẻ trung hơn, chắc hẳn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. ( truyện trên app T Y T )
Tôi ngắm nhìn căn phòng, phòng khách và sân vườn nơi chúng tôi đã từng sống, rồi khẽ thở dài.
Tôi thấy mình giống như một nhân vật trong những câu chuyện ngôn tình tổng tài, kiểu như cô gái nhất định phải ra nước ngoài du học, rồi để lại một chỗ trống “bạch nguyệt quang” cho nữ chính.
Chỉ có điều, có thể sau này “bạch nguyệt quang” ấy sẽ thấy hối hận.
Nhưng vào thời điểm đó, làm sao có thể từ bỏ một tương lai tươi sáng, đầy triển vọng và khác biệt của bản thân chứ, chỉ để đánh cược vào lương tâm và tình yêu của một người.
Giữa người với người đều có tốc độ trưởng thành khác nhau, xuất phát điểm cũng khác biệt, trong sự chênh lệch lớn như vậy, liệu tình yêu đích thực có thể chịu nổi bao nhiêu sóng gió nhỉ?
Chẳng thà là buông tay sớm, chứ cái tình yêu mong manh như thủy tinh này, có khi lại dễ vỡ hơn mình tưởng.
Trong phòng làm việc của anh có một cuốn Kinh Thánh.
Tôi đã viết lên đó một câu: [Em đi nhé.]
Sau đó suy nghĩ một lúc, tôi lại viết thêm một câu: [Quả thực em rất thích anh, dù anh có quên em cũng chẳng sao đâu, vì em cũng sẽ quên anh thôi.]
Rồi tôi xóa kết bạn và số liên lạc của anh.
Nếu không làm vậy, chắc chắn tôi sẽ hối hận và đi tìm anh mất.
Thế nhưng ngay cả lúc này, tôi cũng không biết nên nói điều gì với anh.
Có lẽ tôi không thể nói với anh rằng: [Anh không thấy chán à? Để em hát cho anh nghe nhé.]
Anh đã chín chắn như vậy.
Anh là một người trưởng thành rồi.
Sao tôi có thể nói những lời ngây ngô như thế được chứ?
47
Du học là ước mơ của tôi. Sống tại một thành phố xa lạ, hoàn toàn khác biệt, và bắt đầu một cuộc sống mới.
Dù chỉ là thuê nhà hay đi dạo trên những con phố lớn, thì tôi cũng đều cảm thấy thật lãng mạn.
Tôi rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống mới, cô bạn cùng phòng với tôi là một sinh viên y khoa, ngày nào cũng bận rộn, và phần lớn chẳng bao giờ thấy mặt.
Và cô ấy chỉ trở về nhà rất muộn vào ban đêm.
Sau đó trong giấc ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phòng của cô ấy.
Mỗi lần như vậy, tôi lại thở phào vì mình đã xóa số của Thẩm Tại Châu rồi. Nếu không, chắc chắn vào những đêm khuya tĩnh lặng, tôi cũng sẽ muốn gọi điện thoại cho anh.
Dù sao thì…ngoài anh ra tôi cũng chẳng còn ai để gọi cả.
Ba mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn khi tôi còn học cấp hai. Sau đó, tôi sống nhờ ở nhà bà ngoại. Rồi bà cũng mất khi tôi đang học cấp ba.
Còn với những người họ hàng khác, tôi cũng chẳng có sự tiếp xúc đáng kể nào.
Sau hai tháng, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Mỗi tối, từ căn hộ dưới lầu, luôn có một mùi thơm của món ZG cay lan tỏa lên! Ngay cả mùi ớt xào cũng khiến tôi chảy nước miếng không ngừng.
Muộn như vậy rồi mà vẫn còn nấu ăn, thật sự rất đáng ghét.
Hơn nữa, mọi người đều là hàng xóm, sao không chia cho hàng xóm một chút chứ nhỉ?
Tôi xếp một ít trái cây, rồi theo mùi thơm mà đi gõ cửa nhà họ.
Dù sao thì, hàng xóm cũng phải làm quen một chút chứ.
Kết quả là, khi cửa vừa mở, người hàng xóm đó lại là Thẩm Tại Châu!
48
Khi trông thấy anh, tôi mới hiểu, anh chính là “cố hương” của mình.
Tôi điên cuồng nhớ lại mùi hương, sự ấm áp, cái ôm, giọng nói và còn cả hơi thở của anh…
Tôi không biết tại sao mình lại phải rời xa anh. Cũng giống như tôi không hiểu sao anh lại đột nhiên chín chắn, trưởng thành nhiều đến vậy.
Khi đôi mắt tôi đang rưng rưng nhìn anh, ngẩn ngơ không biết phải làm sao…thì “cái máng cũ*” của tôi, Thẩm Tại Châu lại đứng trước mặt tôi và đổ cả một đĩa sườn chua ngọt trông vô cùng ngon miệng cho một chú chó.
(Chú Thích: cái máng cũ = người yêu cũ nha mấy bà ^^)
???
Chú con đó ăn rất ngon lành, mà ngày hôm qua tôi còn cảm thấy thương hại cho nó, vì nghĩ nó chỉ là một chú chó lang thang, nó và tôi thật giống nhau, đều là những kẻ cùng cảnh ngộ.
Còn hôm nay, nó lại được thưởng thức một bữa ngon lành mà tôi vô cùng ao ước.
Thẩm Tại Châu nhìn tôi, rồi hỏi với giọng lạnh lùng: [Cô bạn này, có chuyện gì vậy?]
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, không ngờ anh lại thay đổi đến mức nhẫn tâm như vậy!
Nhưng mà khi ngửi mùi thơm trong không khí, không lẽ anh định đem tất cả món ăn đi cho một chú chó chứ?
Tôi đưa trái cây cho anh, và nói với giọng nghẹn ngào: [Em…em chỉ đến để làm quen với hàng xóm mới thôi.]
[Anh không ăn đồ của người lạ.]
Câu trả lời của anh khiến tôi không nói được lời nào nữa.
Sau đó tôi ôm chặt anh không buông, dù anh có dùng sức để đẩy tôi ra, thì tôi vẫn quấn lấy anh không chịu rời.
49
Chúng tôi cứ thế giằng co một lúc lâu, cho đến khi có người hỏi anh có cần gọi cảnh sát không, thì tôi mới lảo đảo buông anh ra với đôi mắt còn rưng rưng.
[Diệp Nam Gia, em ra nước ngoài học, vậy mà nửa đêm lại chạy đến cửa nhà người ta, rồi liều mạng lao vào lòng người ta cơ à?]
[Anh không biết là em nhớ anh đến mức nào đâu! Rời xa anh, em sống khổ sở biết bao!]
Tôi cứ thế than vãn không ngừng, quên hết cả chuyện mình đến đây là để xin ăn: [Giáo sư giảng bài rất nhanh, đến mức em nghe mà thấy mệt. Mỗi ngày còn phải đọc rất nhiều sách, viết vô số vài luận. Mà em còn chẳng có bạn bè gì, ngày nào cũng nhớ đến anh, muốn gọi cho anh nhưng lại nghĩ chắc hẳn anh đã có người mới rồi. Nếu em mà tìm anh, thì nhất định sẽ bị anh cười nhạo, bảo rằng em tự làm thì tự chịu, vì ngày đó chính em là người muốn bỏ đi mà.]
[Em nói những thứ này với anh để làm gì?]
Anh mặt lạnh bảo rằng: [Anh đâu có quan hệ gì với em.]
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: [Anh…không phải anh đến để “lò vi sóng” với em à?]
Vậy sao anh lại nấu ăn dưới lầu, rồi dụ dỗ tôi như vậy?
[Em coi tôi là chó à?]
Sắc mặt anh tối sầm lại: [Muốn quay lại thì quay lại, muốn chia tay thì chia tay sao? Muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi hả?]
Tôi nhìn anh, rồi buồn bã nói: [Chia tay cũng được, nhưng anh cho em một chút đồ ăn anh nấu đi, em thật sự thèm đồ quê quá…không thể vừa mất anh, lại không có gì ăn.]
50
Cuối cùng, anh cũng cho tôi vào, còn chú chó lang thang thì bị đuổi ra ngoài.
Nhà anh sạch sẽ, gọn gàng đến lạ, khác hẳn với nơi ở của tôi, chỗ nào cũng đầy đồ đạc bừa bãi.
Tôi thật sự cảm thấy, có tiền quả là tốt, đâu đâu cũng có thể là nhà.
[Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?]
Tôi ăn như hổ đói, rồi hỏi: [Anh đến đây làm gì thế?]
[Anh đến xem xem có một số người khi rời xa anh, thì sống khổ sở đến mức nào.]
Lúc này tôi đã bình tĩnh lại, mùi thức ăn hoàn toàn xua tan đi nỗi buồn lúc ban đầu của tôi.
Tôi đắc ý nói: [Vậy thì anh sẽ phải thất vọng rồi, dù em gặp rất nhiều khó khăn, nhưng chắc chắn những thứ đó không thể đánh bại em được.]
Anh hít một hơi thật sâu, rồi bảo: [Về với anh đi, chúng ta lập tức kết hôn. Em ở đây học, một mình cô đơn như thế…thì có ý nghĩa gì đâu chứ?]
[Em nghĩ, nếu tâm hồn một người cảm thấy cô đơn, thì dù là ở đâu cũng vẫn sẽ cô đơn thôi. Hơn nữa, khi chúng ta sống chung, chẳng phải cũng giống như đã kết hôn rồi sao? Cuộc sống đó, mặc dù em thấy hơi cô đơn cũng vừa lãng mạn, nhưng em không muốn phải trải qua lần thứ hai đâu.]
Tối hôm đó tôi không trở về phòng, vì Thẩm Tại Châu bảo rằng tôi đã ăn đồ anh nấu, thì giờ phải lấy thân “trả nợ”.
Sau cơn cuồng nhiệt, thì cuối cùng cảm giác cô đơn mà trước đây luôn tìm đến đã không còn nữa, vì khi tôi tỉnh dậy, anh vẫn ôm chặt lấy tôi. Chứ không giống như trước, cứ như đang bận rộn với chiến dịch tranh cử tổng thống, mỗi lần tôi tỉnh dậy là anh lại biến mất rồi.