31
Tuy nhiên, lúc sống ở biệt thự của Thẩm Tại Châu cũng có một cái lợi, đó là có phòng tắm riêng, không cần phải ra nhà tắm chung, nên tiện hơn.
Tôi hỏi Thẩm Tại Châu: [Trước đây khi còn ở trường, anh cũng phải ra nhà tắm chung để tắm à?]
[Đúng thế.]
Anh nhướn mày hỏi tôi: [Em muốn ra nhà tắm chung à? Vậy em có thể vào phòng anh, chúng ta tắm chung, tạo bầu không khí giống như ở nhà tắm chung cũng được.]
[Đồ điên.]
Trước kỳ nghỉ Tết năm ba, anh bảo với mọi người rằng đã tổ chức một chuyến đi chơi.
Mà “mọi người” anh nói đến lại là mấy người bạn cùng phòng của anh, còn có vài người bạn anh.
Sau đó mọi người đều mang theo bạn gái của mình đi.
Tôi không muốn đi, nhưng anh không cho phép tôi từ chối.
Hơn nữa, tôi càng từ chối anh thì anh càng muốn làm ngược lại với tôi. Thời gian cãi nhau với anh thực sự làm lãng phí cuộc đời tôi.
32
Chúng tôi đến nhà anh ở một khu nghỉ dưỡng trên núi.
Vì tuyết đã bắt đầu rơi, nên xung quanh chỉ toàn là một màu trắng xóa.
Bầu không khí trên núi khác hẳn khi ở trong thành phố, ở đó còn có một khu trượt tuyết, sân đua ngựa và những khác nữa.
Và có rất nhiều người đến để trượt tuyết, anh có hỏi tôi muốn chơi gì.
Tôi rất háo hức muốn thử trượt tuyết. Thế là hai chúng tôi chơi rất vui vẻ.
Vào buổi tối, chúng tôi ăn thịt nướng.
Mặt trăng đang leo lên ngọn cây, u buồn treo lơ lửng ở trên đó. Ánh sáng vừa lạnh lẽo vừa cô độc.
Sau đó mấy cặp đôi lần lượt tách nhau ra. Anh nắm tay và hỏi tôi có muốn đi tắm suối nước nóng không.
Tôi nói: [Liệu có lạnh lắm không?]
[Không đâu.]
Rồi chúng tôi đi bộ lên theo con đường mòn trên núi, anh bảo suối nước nóng ở một nơi khác, phải đi một đoạn nữa, bình thường thì có thể ngồi cáp treo nhưng cảnh sắc về đêm cũng rất đẹp.
33
Chúng tôi bước đi trên nền tuyết dày, tạo ra những tiếng “bịch bịch”.
Vào khoảnh khắc này thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Anh đi phía trước nắm lấy tay tôi, còn tôi thì bước theo những dấu chân mà anh đã để lại.
Tôi lại nghĩ hai chúng tôi giống như hai kẻ điên vậy, thế mà lại có thể đi xa đến hiện tại, rồi tôi cảm thấy thật buồn cười.
[Thẩm Tại Châu]
[Hả]
[Thẩm Tại Châu]
[Hả]
[Thẩm Tại Châu]
[Gì]
[Thẩm Tại Châu]
[Sao]
[Sao anh lại dễ tán vậy.]
Tôi không nhịn được mà bật cười nói: [Anh cũng dễ tán quá, thế mà bọn họ còn dám bảo anh là đóa hoa trên núi cao.]
Nói xong, tôi không khỏi dừng bước.
Rõ ràng đến thế mà.
Ngay từ đầu có thể nhận ra anh không phải kiểu “trap boy” rồi, mọi người ví anh như hoa trên núi cao, nhưng hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau mà.
Trước kia tôi từng trông thấy anh cùng mẹ đi dạo trong trường, mà anh thì lại gọi “thẩm phu nhân” là mẹ.
Vậy nên tôi cứ tưởng rằng mẹ anh sẽ là người “giải quyết” chuyện tình cảm của anh chứ.
34
Anh cũng dừng lại, rồi nhìn tôi đầy nghi hoặc. Gương mặt của anh dưới ánh trăng, trông thật là dịu dàng.
Ánh mắt anh nhìn tôi giống như một làn nước vậy, sau đó dưới ánh trăng sáng rực anh nhẹ nhàng hôn tôi.
Trước đó chúng tôi cũng đã hôn nhau, nhưng mỗi lần anh hôn tôi, thì tôi lại tưởng tượng mình là một miếng thịt heo.
Thậm chí còn không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Anh hỏi tôi cười cái gì, thì tôi bảo: [Em tưởng tượng mình là một miếng thịt heo, và giờ anh đang hôn một miếng thịt heo đó.]
Sau đó anh lại hôn tôi mạnh và đầy dữ dội hơn.
Tôi hỏi anh: [Có phải là anh đói rồi không? Hay em gọi cho anh món thịt ba chỉ nướng nhé?]
Rồi sắc mặt anh trở nên rất khó coi, và bảo rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ khóc lóc cầu xin anh tha thôi.
Nhưng giờ đây khi anh đang hôn tôi, tôi lại cảm thấy mình hơi say.
Quả thật lúc hôn phải có bầu không khí, ánh trăng thật đẹp và nụ hôn cũng rất đẹp.
35
Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo con đường mòn, và tôi thấy gương mặt mình đang dần nóng bừng lên.
Tôi hỏi anh: [Trong núi có sói không vậy?]
[Có, thế nên em phải đi sát vào anh.]
[Nếu như anh vì cứu em mà bị sói cắn chết, thế thì em sẽ ở vậy ba năm để tỏ lòng “tôn kính” anh.]
[Giả sử anh có chết vì cứu em, nếu em dám tìm người mới, thì dù anh có thành ma cũng sẽ không tha cho em đâu.]
[Tình yêu là sự tôn trọng và những lời chúc phúc, con đường anh phải đi vẫn còn rất dài.]
[Em là người vì tiền mà có thể bán rẻ bản thân, đùa cợt người khác, vậy mà còn dám dạy anh thế nào là tình yêu sao?]
Vừa nãy bầu không khí còn rất tuyệt, mà giờ đã hoàn toàn tan biến rồi.
Tôi nói tiếp: [Anh cứ bám víu mãi vào chuyện cũ không buông, em thật sự không hiểu nổi…nó có ý nghĩa gì chứ?]
[Ít nhất thì cãi nhau cũng thêm được một “đòn bẩy”.]
36
Suối nước nóng ở đây, ngoài nhân viên phục vụ ra thì chẳng còn người nào khác.
Tôi hỏi anh: [Ở đây có người bảo dưỡng quanh năm sao?]
[Đúng vậy.]
[Vậy thì cái bồn tắm này chắc hẳn đã bị bọn họ dùng rồi, nếu như em có một công việc như vậy, thì ngày nào em cũng sẽ đến đây để tận hưởng.]
Anh chỉ trên đỉnh đầu và bảo: [ Có camera.]
Thế là tôi lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Khi tôi thay đồ và đi ra ngoài, thì đã thấy anh đang ngâm mình trong bồn rồi.
Tôi đi tới chỗ anh, bên trong bồn còn có một chiếc khay đang nổi, trên đó có rượu vang và bánh ngọt.
Quá là sự một tận hưởng rồi.
Tôi nhấp một ngụm rượu, nó thật sự rất ngon, vị ngọt ngào và đặc biệt mượt mà nó khiến tôi không cưỡng lại đc mà uống rất nhiều.
Anh hỏi tôi: [Có thể không đi du học không?]
Tôi thấy tửu lượng của mình rất ổn, nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
37
Loại rượu này có vẻ cũng bình thường thôi.
[Đương nhiên là không!]
Tôi liếc nhìn anh một cái đầy khinh bỉ: [Nếu không vì muốn kiếm tiền đi du học, thì sao em có thể bị anh…]
Tôi không thốt ra hai chữ “uy hiếp”.
Dù sao thì với bầu không khí hiện tại, cãi nhau chỉ khiến tâm trạng thêm tồi tệ hơn thôi.
Tôi chỉ có thể nói: [Anh thì hiểu cái gì chứ, anh chỉ biết sai bảo em thôi.]
Rồi tôi còn thở dài một cái chán nản nữa.
Sau đó, anh kéo tôi về phía mình và ôm. Nếu là trước kia, chắc hẳn tôi phải giãy giụa một trận thì mới có thể bị anh ôm như thế.
Nhưng hiện tại tôi thấy mình có hơi choáng váng, nên cứ thế dựa vào người anh.
[Em ở trong nước không phải vẫn có thể học thạc sĩ, hay tiến sĩ sao?]
[Nhưng em muốn ra ngoài trải nghiệm một chút, em muốn thấy người khác sống như thế nào.]
[Em đi rồi, vậy anh phải làm sao?]
[Em có phải là con trai em đâu, sao còn cần chăm sóc chứ? Em muốn đi đâu thì đi đó thôi.]
Tôi lại nghe thấy anh cười khẩy một cái.
38
Tôi quay lại, véo mặt anh và bất mãn nói: [Anh đừng có mà làm vẻ mỉa mai đó, muốn chết hả! Còn cười khẩy nữa là em sẽ tẩn anh đấy.]
Đôi mắt anh trong làn hơi nước mờ ảo, trông như những tia sáng lấp lánh.
Tôi khẽ chạm vào lông mày và mắt anh. Đúng là anh rất đẹp trai.
Sau đó chúng tôi lại hôn nhau, anh hôn đến mức khiến đầu óc tôi càng lúc càng choáng váng hơn.
Dù đã thay đồ rồi ra ngoài, thì tôi vẫn còn cảm thấy hơi choáng.
[Suối nước nóng này của anh không có độc chứ? Sao mà nó khiến đầu em cứ thấy choáng thế này.]
[Uống nhiều rượu như vậy, nhìn em cũng không giống sâu rượu nhỉ, chắc là do tửu lượng em giỏi đó.]
Rồi anh nắm tay tôi, muốn dẫn tôi về phòng nghỉ.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, nó thật sự rất to và sáng.
Thời tiết thì lạnh nhưng cũng không đến nỗi quá lạnh.
Anh thấy tôi không nhúc nhích, nên cũng ngẩng đầu lên ngắm trăng.
Tôi nói: [Bạn trai à, thực ra thì em cũng khá thích anh, cùng anh ngắm trăng em cảm thấy rất vui đấy.]
[Anh cũng vậy.]
[Vậy anh có thể cõng em về không? Em đi không nổi nữa rồi.]
[…]
39
Thế rồi anh cõng tôi đi trên con đường mà chúng tôi đã đi qua. Xung quanh đều là những hàng cây cối thưa thớt, chỉ có tiếng bước chân dưới tuyết.
Còn chúng tôi thì đều im lặng.
Nhưng suốt nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ đến con đường đó, nhiệt độ ngày hôm đó, tuyết lúc đó và cả ánh trăng trên bầu trời.
Còn có Thẩm Tại Châu nữa.
Anh đưa tôi về phòng, tôi liếc quanh một cái, đó là một căn phòng khá lớn.
Tôi ngồi trên giường, và rất “lịch sự” bảo với anh: [Cảm ơn anh nhé, giờ thì anh về đi. Tiếp theo thì em có thể tự lo được.]
[Không còn phòng trống rồi.]
Rồi anh ngồi xuống bên cạnh tôi một cách đầy ẩn ý.
[Vậy thật sự không còn cách nào khác rồi.]
Tôi suy nghĩ một lát: [Thế thì hai chúng ta đặt gối ở giữa, anh không được vượt quá vạch đó nhé.]
Anh lại bật cười thành tiếng một cái, rồi kéo tôi đi đánh răng rửa mặt.
Trong phòng rất ấm, tôi thay đồ ngủ và ngồi trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, mà cảm thấy lòng mình rất bình yên.
Sau đó, tôi leo lên giường và đi ngủ.
40
Tôi tỉnh giấc là khi bị anh hôn đánh thức.
Anh nói bằng giọng úp úp mở mở: [Diệp Nam Gia, sao em không đợi anh mà lại tự mình ngủ mất rồi.]
?
Lúc anh bắt đầu cởi quần áo của tôi, thì tôi liền giữ chặt tay anh lại, trái tim đập thình thịch và nói:
[Không được.]
[Tại sao vậy?]
Tôi không nghĩ ra lý do tại sao, chuyện thế này còn cần lý do gì nữa à?
[Em là kiểu người được dạy rằng…không được quan hệ trước hôn nhân.]
[Em nghĩ anh tin à?]
Tôi đưa tay lên trước mặt anh: [Được thôi, vậy anh phải mở cái này ra cho em đã.]
Thế mà anh lại rất dễ đồng ý.
Liền cầm điện thoại làm đèn, rồi bấm vài cái để mở khóa chiếc vòng tay “biết kêu” đó cho tôi.
……