01
Tôi đã tận mắt chứng kiến mẹ thái tử gia Thẩm Tại Châu ở giới Bắc Kinh, cầm thẻ ngân hàng để “giải quyết” mấy cô ả xinh đẹp đó.
Bà ấy luôn chỉ nói một câu: [Cầm lấy 500 vạn này, rồi rời xa con trai tôi ngay.]
Mấy cô ả không hề bị “lung lay”, vì hiện tại vật giá đều tăng vọt, 500 vạn thậm chí còn không đủ để mua một căn nhà ở Bắc Kinh nữa.
Còn nếu ở bên cạnh thái tử gia, thì lại có thể nhận được số tiền nhiều hơn 500 vạn ấy, không còn gì nhiều hơn nữa.
Nhưng mẹ thái tử gia lại nói thêm: [Nếu cô còn tiếp tục quấn lấy con trai tôi, thì tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi cái Bắc Kinh này.]
Tôi đang bưng trà bỗng chốc khựng lại.
Cô gái đó cũng sững sờ.
Tôi đang suy nghĩ, liễu có phải sẽ giết người diệt khẩu hay không?
Nhưng mấy cô ả đó chỉ khóc lóc rất bi thương, một tay giữ chặt tấm thẻ ngân hàng có giá 500 vạn, rồi nói với vẻ mặt cực kì kiên cường: [Đi thì đi!]
Nói xong, bọn họ thường gọi một cuộc điện thoại cho thái tử gia và bảo rằng: [Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, anh muốn tìm ai để yêu thì tìm!]
02
Tôi đang làm việc ở một tiệm trà khá sang trọng.
Một giờ làm việc, ông chủ trả cho tôi 250 tệ. Mỗi tuần tôi sẽ đi làm ba buổi và mỗi buổi làm việc ba tiếng.
Trước kia tôi còn nghĩ mình rất lợi hại, mỗi tuần có thể kiếm được hơn 2000 tệ và một tháng thì kiếm được hơn 8000 tệ.
Mà đây vẫn chỉ là một công việc part-time, việc lại còn nhẹ nhàng nữa.
Kết quả là, khi tôi trông thấy dáng vẻ tràn đầy thanh xuân đó, cùng với vẻ mặt thiếu sáng suốt nhưng lại nhiều tiền của mẹ thái tử gia.
Điều này khiến tôi rơi vào trầm tư.
03
Sau khi trở về trường, tôi bắt đầu tải một thời khóa biểu của khoa Tài Chính. Sau đó, tôi trang điểm nhẹ nhàng, còn mua một tờ giấy để viết thư màu hồng có giá 9,9 tệ.
Tôi viết cho thái tử gia một lá thư tình. Và bảo rằng tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến mức không thể kìm nén được.
Thậm chí tôi còn chép lại rất nhiều bài thơ tình để tăng thêm cảm xúc dạt dào cho lá thư này. Khi đến cửa phòng học của bọn họ, thấy lớp vẫn chưa học nhưng người thì đã đến gần hết.
Vì là giảng đường lớn, nên tôi đã phải tìm kiếm một lúc lâu mới thấy được bóng dáng của thái tử gia. Anh đang ngồi ở mấy hàng ghế cuối, vị trí gần cửa sổ.
Bên cạnh anh còn có mấy người bạn cùng phòng, tất cả đều mang vẻ mặt hờ hững nhưng lại rất tập trung chơi game.
Còn tôi thì đang lặng lẽ ngắm nhìn nhan sắc của bọn họ.
Mấy người trong kí túc xá của bọn họ đều rất ưu nhìn, và từng là một trong những phòng ký túc xá được mọi người muốn kết thân nhất. Nhưng không một ai trong số đó được họ kết thân cả.
Thái tử gia cũng rất đẹp trai.
Vẻ đẹp đó tựa như một bức tượng điêu khắc vậy.
Gương mặt đó thực sự rất cuốn hút, và nó có thể tạo ra một tác động trực tiếp đến tâm hồn của người ta.
04
Tôi vội chạy đến ngồi vào chỗ bên cạnh anh. Dù trong lúc bận rộn nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.
Ánh mắt đó thật sự rất sắc bén, cảm giác như thể tôi đã xâm phạm vào lãnh thổ của anh vậy.
Điều này khiến trái tim tôi đập thình thịch.
Tính khí anh nóng nảy, nhưng nghe bảo anh không đánh con gái.
Tôi run rẩy rồi hỏi: [Bạn ơi, ở đây không có ai ngồi chứ?]
Anh chẳng thèm để ý đến tôi mà vẫn tiếp tục chơi game.
Sau đó, tôi lập tức cởi áo khoác ra để lộ chiếc váy bên trong, rồi còn vén tóc lên, cố gắng để mùi nước hoa của mình lan sang phía anh.
05
Tôi tự giới thiệu bản thân với anh, nhưng anh vẫn lạnh lùng như một khối băng vậy.
Lúc này, tôi nhận ra có người đang lén nhìn chúng tôi. Sau đó ánh mắt của bọn họ nhìn tôi đầy sự khinh bỉ, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay sắp diễn ra ấy.
Trong giờ học, anh đã dừng chơi để nghe giảng, còn tôi thì lén la lén lút đưa một lá thư tình về phía anh và kẹp vào sách.
Anh chỉ liếc tôi một cái, rồi chẳng thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi khẽ nói: [Bạn học Thẩm, mình rất thích cậu.]
Anh nhướn mày, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh bỉ, rồi lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
06
Sau một thời gian, tôi trở nên giống như một kẻ biến thái vậy. Anh đi đâu thì tôi theo đó.
Khi anh có lớp buổi sáng, tôi đều sẽ mua bữa sáng cho anh, sau đó cùng anh đi học.
Sau khi học xong, nếu anh muốn về ký túc xá thì tôi cũng sẽ theo về cùng.
Có vài lần, dì giúp việc ở nhà anh đến để dọn dẹp và giặt giũ quần áo cho anh, cũng đã trông thấy mấy lần.
Tôi còn hỏi han rất tự nhiên: [Dì đến lấy quần áo bẩn của Thẩm Tại Châu phải không? Sau này con sẽ giúp cậu ấy giặt, dì không cần đến nữa đâu ạ!]
Nhưng dì giúp việc chẳng thèm để ý đến tôi.
Sau đó tôi quay sang nói với anh: [Nhà cậu thật là biết thương người đó, còn thuê cả người câm điếc nữa à.]
Mấy người cùng phòng của anh rất thích tôi, vì tôi thường xuyên mua đồ ăn đồ uống cho bọn họ, còn mua cả món thịt viên kho từ căng tin số hai cho bọn họ nữa.
Món thịt viên kho là một món rất hot ở đó, phải tranh nhau mới có thể ăn được.
Nhưng đám công tử này lại không chịu hạ mình để ra ngoài tranh mua đồ ăn.
07
Thế là tôi được vào phòng họ, giống như bước vào chốn không người. À, tôi còn dọn dẹp vệ sinh cho họ nữa.
Sau khi dì giúp việc lấy quần áo đi, thì thái tử gia nhà họ Thẩm bắt đầu mở máy tính, rồi làm việc. Tôi ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn anh một lúc.
Đúng vậy, hầu như anh chẳng quan tâm đến tôi.
Mỗi lần tôi đều ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh, may mà anh rất ưa nhìn.
Khi nghĩ đến việc sau này mẹ anh sẽ đưa 500 vạn để “giải quyết” tôi, thì tâm trạng tôi lại càng cảm thấy thoải mái hơn.
Đôi khi tôi sẽ hỏi: [Cậu như vậy có thấy buồn chán không thể? Mình biết hát, để mình hát cho cậu nghe nhá?]
Thì anh sẽ lạnh lùng trả lời: [Không cần.]
[Vậy để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé?]
[Không cần.]
[Vậy để mình kể về bản thân cho cậu nghe, cậu không thể không hiểu rõ về người đang tán cậu được…]
Sau đó, tôi chẳng thèm quan tâm đến việc anh từ chối, mà không ngừng nói về những ưu điểm của mình.
[Mình nghĩ chúng ta rất hợp nhau đó, cậu thì cao 1m90 còn mình thì cao 1m60, nếu chúng ta yêu nhau chắc chắn mọi người sẽ khen chúng ta có “size gap” đó. Hơn nữa, nghe người ta đồn mình còn là hoa khôi của khoa chúng ta nữa, sau này chúng ta đi đâu, cũng sẽ được người ta ngưỡng mộ đó. À, cậu nhìn cậu kìa, chẳng bao giờ chịu nói chuyện gì cả, còn mình thì khéo miệng như vậy. Nếu sau nay hai chúng ta yêu nhau, thì chắc chắn sẽ rất bù trừ cho nhau đấy.] ( truyện trên app t.y.t )
Đôi khi tôi sẽ kể cho anh nghe về những khoảnh khắc nổi bật trong cuộc đời mình.
[Khi còn nhỏ mình đã được giáo viên khen vì bài văn đó, cậu đoán xem là vì sao không?]
Bàn tay đang rê chuột của anh bỗng dừng lại một chút, rồi tiếp tục làm việc trên máy tính, anh hoàn toàn chẳng để ý đến tôi.
Sau đó tôi cứ cười ngây ngô và nói: [Vì bài văn đó mình viết rất hay mà…hahaha]
Anh thể hiện một vẻ mặt “rất chê”, như thể đang bảo “cái đó đâu có gì buồn cười chứ”.
[Cậu biết gì không, khi giáo viên muốn chúng mình tự giới thiệu và hỏi về sở trưởng của mình, thì mình sẽ thường nói gì không?]
Rồi anh lại làm ra cái vẻ như đang cố kìm nén.
Tôi nói: [Mình sẽ bảo rằng tóc của mình rất dài…hahaha]
[Trước kia lớp mình có một bạn học, cậu ta bảo là lông chân cậu ta dài lắm…hahaha]
[Ê, lông chân của cậu có dài không vậy? Mình nghe nói mấy bạn nam mà lông chân nhiều dễ bị hói đầu lắm, cậu có muốn mình giúp cậu xem thử không?]
Lúc này, anh sẽ nói với tôi đúng một chữ: [Cút.]
Thế nhưng tôi sẽ hỏi lại anh: [Cậu muốn ăn gì? Mình đi mua cho cậu nhé?]
Chỉ khi tôi hỏi anh muốn anh ăn gì, thì anh mới chịu để ý đến tôi.
08
Mỗi lần như vậy, anh sẽ nghĩ một lúc rồi bắt đầu gọi món, phải công nhận đồ ăn ở căng tin trường chúng tôi thực sự rất ngon.
Chính vì đồ ăn ngon, nên lũ sinh viên hay ăn lười làm như chúng tôi cứ đến giờ ăn là từ trạng thái nửa nằm nửa ngồi, phải bò dậy để đi xếp hàng lấy cơm.
Buổi trưa, tôi đi mua cơm cho mấy người họ ở ký túc xá, xách một túi lớn mang về.
Cô quản lý ký túc thấy tôi thì luôn lắc đầu, và tặc lưỡi.
Có lần tôi nghe được cô ấy bảo: [Xã hội thật là càng ngày càng đi xuống mà, con gái thời nay thật không biết xấu hổ, chậc chậc chậc.]
Khi tôi bước vào cửa, thái tử gia chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nói: [Từ giờ đừng đi lấy cơm cho bọ họ nữa.]
Bạn cùng phòng anh vừa nghe thấy liền lập tức kêu la om sòm, bọn họ bảo sao có thể đối xử bất công như vậy. Thì anh liền kêu bọn họ “lượn”.
Thế là chúng tôi ngồi ăn cơm ở cái bàn của anh, tôi thấy như tiến độ tán anh lại nhích thêm một chút nữa rồi.
Tôi cũng cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và anh thật kỳ diệu, sau một tháng bên nhau, mọi thứ dường như đã thay đổi một chút.
Bảo anh dễ tán thì, quả thực là có chút khó, giống như người khiếm thính khiếm thị, chỉ nghe những gì anh muốn nghe thôi.
Còn nếu bảo anh khó tán thì cũng đúng, nghe nói khi đi học anh không cho ai ngồi gần, nhưng tôi thì ngày nào cũng có thể ngồi cạnh anh, làm phiền anh.
Tôi còn có thể quang minh chính đại chiếm một chỗ trong phòng ký túc xá của anh, ví dụ như bây giờ, tôi nói muốn vừa ăn vừa xem phim, thì anh liền đưa máy tính cho tôi.
Đôi khi trông thấy những cảnh phim “hơi bỏng mắt”, thì anh che mắt lại rồi quay sang nói với bạn cùng phòng của mình: [Mắt ông đây sắp mù rồi, bây giờ thể loại phim nhảm gì cũng có à.]
Tôi thì liếc nhìn anh với vẻ khinh bỉ: [Đúng là chưa trải sự đời.]
Mỗi ngày tôi đều phải ngủ trưa, nên ăn xong tôi liền tự giác quay về ký túc xá của mình.
Trước khi về, bạn cùng phòng anh đã nháy mắt và lén lút bảo với tôi: “Thẩm Tại Châu sắp sinh nhật rồi.”
Thế là tôi nghĩ, nhất định phải tổ chức một màn tỏ tình hoành tráng mới được.
Hiện tại tôi như con ếch ngồi trong nồi nước ấm, mẹ anh hoàn toàn chẳng có động tĩnh gì, hơn nữa bây giờ anh hoàn toàn coi tôi là người làm miễn phí rồi.
Mặc dù khi ở bên cạnh anh, cũng khá vui vẻ.
Sau tất cả thì, vẫn là tôi tự khiến mình vui thôi, tôi thường nói chuyện như đang diễn độc thoại, không chỉ làm người khác cười, mà còn tự làm mình vui nữa.
09
Nhưng mà phải làm sao để tỏ tình nhỉ, tôi vẫn chưa có ý tưởng gì. Vì thế, tôi lên mạng tìm cách tỏ tình với chi phí thấp.
Cuối cùng tôi quyết định, vào ngày trước khi sinh nhật anh, tôi sẽ ra sân trường xếp những cây nến thành hình trái tim, rồi ở giữa xếp nến thành tên của hai chúng tôi.
Nghe thì có vẻ “não tàn” và còn “não tàn” hơn nữa. Nhưng bạn cùng phòng của anh lại chính là “gián điệp” của tôi, họ đã lén kéo anh đến đó.
Anh nhìn tôi, rồi nhìn đống nến và lại nhìn đám bạn bè xung quanh đang đứng hóng trò vui mà không do dự quay người bỏ đi.
Tôi hét lớn:
[Cậu ở lại đi! Còn có bất ngờ mà!]
Tôi cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt.
May mà chú bảo vệ đến “cứu” tôi, chú dùng bình chữa cháy dập hết đống nến. Rồi còn lầm bầm chửi “lại đi kiếm chuyện cho tôi làm rồi”.
Tôi vội giúp chú dọn dẹp, vừa làm vừa lặng lẽ nói xin lỗi.
10
Tôi cảm thấy Thẩm Tại Châu thật sự quá vô tình, ngay cả bước một bước tới gần cũng không chịu.
Dù gì tôi cũng đã lấy cơm cho anh bao nhiêu lần rồi mà. Thế nhưng tôi lại rất hot trên mạng xã hội.
Vì sự việc này mà tôi đã bị người ta chụp hình lại và đăng lên mạng.
Hôm sau, có một số điện thoại lạ gọi đến. Tôi liền nghe máy.
Người ở đầu dây bên kia nói mình là thư ký của Thẩm phu nhân, và bà ấy muốn hẹn gặp tôi.
!!!
Thế là tôi liền lập tức đồng ý.
Vẫn là ở trong căn phòng của tiệm trà trước đó.
Bà ấy nhíu mày nhìn tôi và bảo: [Cô chính là cái người vẫn luôn làm phiền con trai tôi à?]
[Dì ơi, sao dì lại nói thế? Hai người chúng con thực sự yêu nhau mà.]
Tôi làm ra vẻ đầy khí phách: [Không ai có thể chia rẽ chúng con được!]
Bà ấy chẳng thèm để ý đến tôi: [Đây là 500 vạn, hãy rời xa con trai tôi đi.]