PHẦN 6 (51 - 56)
51
Thẩm Tại Châu ở lại đây năm ngày, rồi anh bay về nước. Anh nói nếu anh không về, thì thằng em trời đánh của anh sẽ nghĩ mình có thể hô mưa gọi gió được mất.
Ngày anh đi, tôi ôm chặt lấy đùi anh rồi khóc lóc đến rũ rượi: [Anh nhất định phải sớm qua thăm em nhé, nếu không em sẽ chết đói mất!]
Sau khi quay lại với Thẩm Tại Châu, tôi thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn, cuộc sống cũng có thêm điều để phấn đấu hơn.
Tôi chăm chỉ học tập, cố gắng hoàn thành bài tập mà giáo viên giao càng sớm càng tốt, đọc hết những cuốn sách cần phải đọc. Để khi anh đến, tôi có thể ở bên cạnh anh mà không phải lo lắng điều gì nữa.
Dù chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn anh thôi cũng được.
Tôi thấy việc lang thang nơi đất khách quê người, quả thực có một loại cảm giác lãng mạn. Nếu trong lòng mang theo những kỳ vọng ngọt ngào về tương lai, thì cảm giác lãng mạn ấy như thể được thêm chút mật ong, ngọt đến mức lạ thường.
52
Mỗi tháng Thẩm Tại Châu đều đến thăm tôi, và tôi đã gọi mấy ngày đó là “ngày thăm tò”.
Anh nấu ăn rất giỏi, không phải vì anh thường xuyên nấu ăn mà vì anh thường xem mấy video hướng dẫn, rồi có thể làm ra những món ăn y hệt như trong video.
Có một hôm, anh bảo với tôi: [Lại đây, để anh dạy em, sau này khi anh không có ở đây thì em có thể tự làm được.]
[Em học cái này làm để làm gì chứ?]
Tôi hoàn toàn bất động: [Em không biết nấu, vì tay em còn phải làm những việc “quan trọng” hơn.]
Anh liếc tôi một cái đầy khinh bỉ: [Đồ hâm.]
Tôi không nấu ăn, tôi thà ăn mấy món hamburger béo ngậy và coca. Nhưng lại thíc ngắm nhìn anh nấu ăn.
Khi anh nấu ăn, tôi sẽ xắn tay áo rồi cột chặt tạp dề vào người anh. Sau đó, tôi đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn bóng lưng anh.
Trước kia chúng tôi chưa từng có được bầu không khí gia đình như thế này.
Mới đầu, chúng tôi thường đi bộ đến căng tin trường để ăn cơm. Về đến nhà, thì hình như cũng không phải đang làm việc hay học hành gì, mà chỉ nằm trên giường cả ngày.
Nhưng giờ chúng tôi có thể cùng nhau đi siêu thị.
Sống trong căn hộ 40 mét vuông, cảm giác có nhà lại ấm áp hơn so với sống trong một căn biệt thự vài trăm mét vuông.
Điều này khiến tôi rưng rưng nước mắt, cảm giác như mình chẳng có số hưởng.
53
Những năm tôi học thạc sĩ, cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi qua.
Khi biết tôi đăng ký học lên tiến sĩ, Thẩm Tại Châu liền vuốt ve cổ tôi và nói: [Diệp Nam Gia, nếu anh chết trên đường vì làm việc quá sức, cmn nếu em dám tìm người mới thì dù anh có làm ma cũng sẽ không tha cho em đâu.] ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó tôi ôm lấy anh vì cổ rất nhột mà cười lớn.
Tôi kể với anh, lúc còn ở biệt thự tôi đã từng tưởng tượng mình là một hòn đá chờ chồng, cứ mãi đứng đó đợi anh, môi thì vẫn mỉm cười nhưng nước mắt cứ thế rơi.
Anh liền bảo: [Lúc đó chẳng phải ngày nào em cũng học sao? Mỗi lần anh về, em đều rất thờ ơ.]
[Làm gì có.]
Tôi ấm ức nói: [Em muốn được anh ôm, chứ không phải bảo chúng ta chia tay. Vì em luôn cảm thấy như anh sẽ thay lòng, nếu đặt em ở vị trí của anh, thì chắc hẳn em sẽ một một người khác.]
Anh cười khẩy một cái: [Câu này mà nói ra, thì người ngoài nghe xong chắc tưởng anh đã nói chia tay hay lừa dối em mấy lần rồi. Nhưng thực chất, người vô trách nhiệm nhất lại chính là em.]
Khi tôi bắt đầu học lên tiến sĩ, chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.
54
Khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn, tôi hỏi anh: [Nếu mẹ anh không chấp nhận em, bảo rằng nếu anh không ly hôn với em thì bà ấy sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, khóa thẻ tín dụng, khiến anh mất hết sự nghiệp, vậy phải làm sao? Anh sẽ quay về hay ở lại với em?]
Anh vừa lái xe vừa thản nhiên nói: [Vậy thì anh sẽ nhảy từ nóc nhà xuống và nói với mẹ mình rằng, đây là nơi chôn cất tình yêu của anh.]
Lúc này tôi lập tức tưởng tượng ra anh sẽ thực sự nhảy từ một tòa nhà xuống vì tôi, rồi bỗng nhiên tôi thấy thật lãng mạn.
[Trước khi chết, anh phải bảo là “tạm biệt em, Diệp Nam Gia tình yêu của đời anh”.]
Anh rùng mình, rồi làm vẻ mặt “rất chê”.
Tôi lại hỏi anh: [Mẹ anh không phản đối hả? Ý em là chuyện chúng ta kết hôn ấy.]
[Bà ấy sống với em, hay là anh sống với em? Bà ấy phải học cách chấp nhận, nếu không học được thì cũng chẳng sao, anh sẽ bảo với bà ấy là, “quản lý thằng con trai bé bỏng” của mình cho tốt là được, còn anh thì bà không cần lo.]
[Nói ra thì…em còn chưa gặp cậu em trai của anh đấy, hóa ra chính vì cậu ta nên chúng ta mới có mối lương duyên này.]
Anh nhìn tôi một cái, rồi im lặng.
Nhưng tôi thấy, mối quan hệ giữa anh và em trai mình hình như không được tốt lắm.
Vì trong các gia đình có hai con, thường thì đứa lớn sẽ hay bị thiếu quan tâm.
Điều này khiến tôi có chút lo lắng về chuyện sinh con sau này.
55
Để có thể tốt nghiệp sớm và trở về nước, mỗi ngày tôi đều phải học rất nhiều thứ. Ngày tháng trôi qua, đầy ắp công việc và bận rộn.
Cho đến khi anh lại đến “thăm tù”.
Anh giật mình hỏi tôi: [Diệp Nam Gia, sao em lại béo lên nhiều thế này?]
Tôi cũng giật mình: [Em đâu có béo đâu! Chúng ta mới kết hôn không được bao lâu, mà anh đã chê em rồi à? Em còn chưa chê gì về bộ râu lởm chởm của anh đấy!]
Cả quãng đường về, chúng tôi cứ cãi nhau mãi về chuyện này.
Anh bảo mình chỉ nói sự thật chứ không hề có ý body shaming tôi.
Tôi bảo anh chỉ biết soi mói, trong khi thực ra tôi chẳng muốn nói về cái bộ râu lởm chởm của anh đâu.
Vì là mùa đông, về đến nhà tôi lập tức cởi áo khoác rồi đứng trước gương quan sát lại.
Không nói thì thôi, chứ quả thật là tôi đã béo lên một chút.
Tôi véo véo vào người mình và nói: [Chắc là do ăn quá nhiều đồ ăn nhanh thôi, anh không biết mỗi ngày em học hành vất vả thế nào đâu.]
Anh nhìn vào eo tôi, rồi hỏi: [Không phải em có thai rồi đấy chứ?]
Sau đó, tôi nhanh chóng đi làm xét nghiệm và kết quả đúng là như thế.
Chúng tôi ngồi trên ghế sofa, không ai nói gì cả. Tôi cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc lâu sau, anh nói: [Hay là em tạm nghỉ học nhé?]
[Tại sao?]
[Nghỉ học, em về nước thì anh có thể chăm sóc cho em.]
[Thế sao không phải là anh tạm nghỉ làm trước?]
56
Nửa tháng sau, anh thật sự nghỉ làm. Các bạn học của tôi khi nghe tôi bảo có người thân đến chăm sóc thì đều rất ngạc nhiên.
Bởi vì thường thì người đến chăm sóc sẽ là phụ nữ trong gia đình nhà gái.
Còn khi nam giới đến chăm sóc, người ta thường cho rằng đó là kẻ vô dụng hoặc chỉ biết ăn bám.
Bọn họ còn hay muốn đến chỗ tôi để ăn ké, xem thử cái tên ăn bám này sống thế nào.
Sau khi Thẩm Tại Châu hai lần nấu cơm cho hơn mười người, anh nói với tôi: [Nếu lần sau em còn dẫn người khác về ăn cơm nữa, thì em cũng đừng về nhà.]
Tôi cũng cảm thấy rất áy náy, nhưng tôi hiểu rõ cảm giác của những du học sinh nhớ đồ quê mà.
Dù vậy, thì tôi cũng không dám nói “không” với Thẩm Tại Châu.
Hiện tại anh phải làm việc online, nói chung thì, việc anh ở lại nước ngoài vẫn tốt hơn.
Nhưng chúng tôi đều cảm thấy, mình đã có một quyết định sai lầm.
Chúng tôi luôn nghĩ rằng việc mang thai cần phải cẩn trọng, nhưng không ngờ, thử thách lớn nhất lại chính là sau khi đứa trẻ được sinh ra.
Anh nhìn chăm chú vào chiếc nôi nhỏ màu hồng, nơi có đứa trẻ đang nằm đó.
Anh bảo: [Anh không ngờ con bé lại nhỏ đến vậy.]
Tôi liền lên tiếng: [Em cũng vậy, em cứ tưởng rằng mình sẽ sinh ra một đứa trẻ tám tuổi, toàn thân ướt sũng đầu còn dính máu, vừa chào đời đã có thể gọi em là mẹ chứ, và còn hỏi em có thể ra ngoài chơi được không.]
Cả hai chúng tôi vừa nói xong, thì đứa bé lập tức khóc lớn.
Chúng tôi cùng lúc trông thấy trên mặt đối phương có sự sợ hãi, hoảng loạn và lo lắng.
May mà, cô bảo mẫu đã kịp thời đến cứu chúng tôi.