21
[Cậu tính trói mình đến bao giờ vậy? Giờ mình đang muốn đi vệ sinh.]
Anh liếc nhìn tôi một cái mà không hề nhúc nhích.
[Giờ cậu đang là phạm nhân, còn dám đòi hỏi nữa à?]
[Ờ, mình là phạm nhân…vậy cậu không nhận được lợi ích gì à? Mỗi ngày mình đều đi lấy cơm cho cậu, mệt chết đi được! Còn phải phục vụ mấy người bạn cùng phòng của cậu nữa! Hơn nữa, mình đã nói rồi, mình sẽ trả tiền lại cho cậu…số tiền này, mình thật sự không có phúc mà hưởng.]
Tôi nhớ đến lời mẹ anh nói, hóa ra anh còn có một người em trai, bỗng nhiên tôi thấy mình chắc hẳn đã tán nhầm người rồi.
Vì theo sự quan sát của tôi, thì xung quanh Thẩm Tại Châu ngoài tôi ra, chẳng có ai dám bám riết lấy anh cả, ngay cả một con muỗi cái cũng không có, hoàn toàn khác xa với hình tượng “trap boy” mà người ta vẫn đồn đại về anh.
Vậy là…tôi đã chọc nhầm người rồi.
Nếu là em trai anh, chắc chắn sẽ không có nhiều chuyện rắc rối đến vậy.
Vì thế tôi không kìm chế được mà bảo: [Mình biết là mình đã kiếm nhầm người, nếu biết trước thì mình đã tìm em trai cậu rồi. Mình xin lỗi cậu được chưa? Nếu như cậu không hết giận, vậy thì mình có thể tiếp tục đi lấy cơm cho cậu, một học kỳ nhé?]
Khi tôi nhắc đến em trai anh, sắc mặt anh lại càng trở nên khó coi hơn.
[Vậy là em thật sự giống như những gì mẹ tôi đã nói à, là vì tiền nên em mới tán tôi sao? Và em vốn định tán Thẩm Nghị Ngôn sao?]
22
Lúc này tôi không khỏi cuộn tròn người lại một chút.
Song, anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, như thể tâm trạng đã tốt lên phần nào.
Anh còn cởi dây trói cho tôi.
Điều này khiến tôi chẳng thể hiểu nổi anh.
Bên ngoài trời đã sẩm tối.
Tôi bước từ nhà vệ sinh ra, rồi hỏi anh: [Vậy mình đi nhé? Ngày mai cậu muốn ăn gì? Mình sẽ lại giúp cậu đi lấy đồ ăn, coi như mình đền bù. Còn về số tiền mẹ cậu đã cho tôi…]
Anh bật cười và bảo:
[Đó là tiền mà bà ấy đã cho em, nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.]
Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh cười. Tôi vốn tưởng rằng anh bị liệt cơ mặt cơ.
Nụ cười của anh rất đẹp, nhưng lại lạnh lẽo đến mức làm người ta phải cảm thấy rùng mình.
Sau đó anh nói tiếp: [Tôi đồng ý với lời tỏ tình của em, từ giờ em chính là bạn gái của tôi rồi. Thấy bất ngờ không nào?]
Tôi bị sốc còn hơn là bất ngờ đấy.
23
Anh đặt tay lên giữ chặt vai tôi và thì thầm bên tai: [Tôi sẽ khiến em thấy hối hận vì đã đùa giỡn với tôi.]
Tôi không khỏi rùng mình một cái.
[Mình có thể từ chối không?]
[Em nghĩ sao? Một là cứ bị nhốt ở đây, hai là làm bạn gái tôi, tự mình chọn một cái đi.]
Hảo hán không sợ bị thiệt trước mắt.
Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy…ai mà biết được kẻ nào mới là kẻ bị thiệt chứ.
Thế là tôi nói: [Vậy mình chọn làm bạn gái cậu đi.]
24
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Thẩm Tại Châu rồi.
Sau khi chúng tôi trở về trường, anh không hề giấu giếm mà quang minh chính đại dắt tôi đi khắp nơi để khoe khoang.
Mọi người đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Sau đó, sự đòi hỏi của anh với tôi cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Chỉ cần tôi không có tiết, là anh lập tức gọi tôi qua đó.
Lúc đầu, tôi còn chẳng thèm để ý đến anh.
Nếu đã vậy trở mặt với nhau rồi, sao tôi còn phải tiếp tục hầu hạ anh chứ?
Tôi cũng không phải đứa ngốc.
Vì vậy tôi chẳng thèm để ý đến anh, mà tự mình đến thư viện để ôn bài.
Nhưng tôi chỉ vui vẻ được hai ngày, thì anh đã chặn tôi lại trong thư viện.
Anh cũng không hề tức giận, mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ớn lạnh.
Tôi cau có bảo: [Em phải ôn thi, mặc dù chúng ta là người yêu rồi, nhưng cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của nhau quá mức được, phải không?]
Anh gật đầu: [Đương nhiên.]
25
Nói rồi, anh mở một chiếc hộp ra: [Bây giờ chúng ta đang là người yêu, đây là quà anh tặng em.]
Đó là một chiếc vòng tay, trông khá đẹp mắt.
Tôi còn chưa kịp nói là không cần, thì anh đã nắm lấy tay tôi rồi lập tức đeo chiếc vòng tay vào, tôi còn nghe thấy một tiếng “cạch” sau khi bấm chốt khóa lại.
Tôi nghi hoặc nhìn một cái, thì ra chiếc vòng này còn có mật khẩu.
???
Sau đó, tôi không thể nào tháo nó ra được nữa.
Tôi có chút hoảng loạn.
Nhưng vẫn bình tĩnh mà hỏi: [Hãng nào làm vòng tay đẹp thế này, lại còn làm như vậy nữa?]
Anh đặt tay lên vai tôi, ép tôi đi theo anh rồi nói: [Còn có thứ “bất ngờ” hơn nữa đấy.]
Rồi hai chúng tôi ra ngoài ăn một bữa.
Thật là kỳ lạ.
Đồ ăn nhìn thì khá ngon mắt, nhưng lại không ngon bằng cơm ở căng tin.
Còn phải ra ngoài cổng trường nữa, thật là lãng phí thời gian của tôi.
Vì vậy, khi ngồi trên xe, tôi vẫn tiếp tục học từ vựng tiếng Anh.
Lúc anh đưa tôi về ký túc xá, anh còn bảo: [Khi anh gọi em thì em phải đến đây ngay lập tức, nếu không thì hậu quả tự chịu đó.]
Tôi liếc anh một cái, coi đó là câu trả lời.
Vì tôi vẫn còn cảm thấy tức về việc anh ép tôi phải chọn giữa việc bị nhốt hay làm bạn gái của anh.
Đặc biệt là anh còn bắt cóc tôi cả nửa ngày trời.
Tôi cảm thấy anh đã không còn là một người “tốt” nữa rồi.
Cũng chẳng phải là một anh chàng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, xứng đáng để tôi phải mất công làm hài lòng anh nữa.
26
Ngày hôm sau, anh nhắn tin bảo tôi đi lấy cơm cho anh. Nhưng tôi không thèm để ý đến anh, mà tự mình vào căng tin ăn cơm, rồi sau đó đến thư viện tự học.
Kết quả là, vừa ngồi xuống thì chiếc vòng tay của tôi bỗng nhiên kêu inh ỏi.
Khiến tôi suýt nữa đã ngã bật khỏi ghế vì giật mình.
Chiếc vòng kêu lên; [Tôi tên là Diệp Nam Gia, tôi tên là Diệp Nam Gia…hahahaha!]
Sau đó, câu này cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Mọi người đều nhìn tôi bằng một ánh mắt, như thể tôi là một kẻ bị điên.
Tôi muốn tháo chiếc vòng tay ra, hoặc ấn vào cái nút nào đó để tắt nó đi. Nhưng tôi không thể tháo nó ra được, cũng không tìm thấy bất kỳ cái nút nào để tắt nó đi.
Tôi vội vã chạy ra khỏi thư viện.
Suốt dọc đường, mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nghĩ: “Trường chúng ta sao lại có thêm một người điên từ khi nào vậy?”
Thế là tôi tức giận gọi điện cho Thẩm Tại Châu.
[Anh thật bỉ ổi!]
Nhưng anh chỉ nói một cách chậm rãi từ tốn: [Bạn gái à, nhanh đi lấy cơm cho anh đi.]
27
Chiếc vòng tay cuối cùng cũng ngừng kêu, tôi đi lấy cơm ở căng tin rồi đến ký túc xá nam.
Tôi đang nghĩ, hay là tôi viết thư đề nghị nhà trường không cho phép nữ sinh vào ký túc xá nam nhỉ. Như vậy, tôi sẽ không phải đến tìm Thẩm Tại Châu nữa.
Khi tôi vừa vào ký túc xá của bọn họ, thì mấy người bạn cùng phòng của anh cứ liên tục chào tôi một cách mờ ám là “chị dâu”.
Tôi chỉ “ừm” lại một tiếng.
Tôi ném cơm lên bàn anh, rồi oán thán nói: [Anh có biết vừa nãy em xấu hổ thế nào không?! Sao anh lại tệ thế? Anh có biết bây giờ có bao nhiêu người trong trường đang cười nhạo em không?]
Anh cười với tôi một cách rất giả tạo, trên má còn hiện lên hai cái lúm đồng tiền trông thật là đáng ghét.
[Như nhau cả thôi.]
Sau khi đưa cơm xong, tôi tức giận đến mức đầu muốn bốc khói: [Giờ em có thể đi được chưa, đại thiếu gia!]
[Không được.]
Mấy người bạn cùng phòng của anh đều đang hóng hớt nhìn chúng tôi, ánh mắt của họ như đang hỏi “chị dâu à, khi nào thì chị hát bài nông nô khởi nghĩa vậy”?
Tôi tức giận ném cái cặp sách về phía bàn học của anh, rồi bắt đầu học bài.
28
Từ đó trở đi, anh như thể đã nắm được điểm yếu của tôi, chỉ cần tôi dám không trả lời tin nhắn của anh, hay không đến tìm anh là chiếc vòng tay này lại bắt đầu kêu inh ỏi.
Chúng tôi như đôi vợ chồng đã cưới lâu năm, lúc nào cũng muốn đối phương “biến mất”, nhưng lại không thể sống thiếu nhau.
Anh biết tôi đang ôn thi TOEFL, thì liền bảo tôi trả lại cho anh 500 vạn mà mẹ anh đã cho tôi.
Ngày hôm đó, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn.
Tôi nói: [Không phải anh và mẹ anh đã nói rồi sao, những gì mà nhà họ Thẩm đã cho thì sẽ không lấy lại nữa? Anh có biết xấu hổ không vậy? Em đã đánh đổi nhiều như vậy, ít nhất thì em cũng phải được một chút lợi ích chứ!]
Nhưng anh nói: [Em có chút tiền là đã lên mặt tồi à? Giờ em là bạn gái anh rồi, em nhìn xem em đang làm gì vậy? Có chỗ nào nhận thức được mình đã là bạn gái của người ta rồi không, dựa vào đâu mà em muốn đi du học? Nếu em không cầm tiền rồi rời bỏ tôi, thì đứng nói là 500 vạn, 5000 vạn tôi cũng sẽ cho em!] ( truyện trên app T•Y•T )
[Xì, tưởng em cần chỗ tiền bẩn này của anh à!]
Nói thật thì, câu này nhất định là khi tôi cực kỳ tức giận mới có thể thốt ra.
Vì sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh đã nạp rất nhiều tiền vào thẻ ăn của tôi, còn đưa cho tôi một chiếc thẻ nữa, bảo tôi cứ thoải mái tiêu.
Mặc dù tôi chẳng có gì cần để tiêu cả, nhưng cũng không có lý do gì mà tôi lại không nhận thẻ của anh.
Tôi cầm thẻ của anh, mỗi tuần đều đặn dẫn bạn cùng phòng đi ăn mấy món đắt đỏ, vừa để ăn mà vừa để học hỏi thêm.
Dù sao thì tôi cũng là kẻ thức thời mà.
Đây chính là phí “chữa lành” tinh thần của tôi.
29
[Nếu không thèm thì em mau trả lại đi. Anh cấm em mang tiền của nhà anh để đi du học.]
[Thẩm Tại Châu à, em thật sự khinh thường anh đấy! Cởi chiếc vòng này cho ra bà, bà đây muốn chia tay với anh!]
[Chia tay à? Chia tay cái méo gì chứ! Trừ phi anh chết!]
Vào thời khắc đó, tôi cảm thấy chúng tôi chưa kết hôn, nhưng lại giống như đã kết hôn rồi.
Thật sự quá đáng sợ.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chỉ là những sinh viên đại học. Vào buổi trưa, chúng tôi lại cãi nhau ầm ĩ về việc ăn gì, và lần cãi vã trước đó đã bị thay thế.
Anh nói muốn ăn gà xào ớt ở căng tin số một, còn tôi thì bảo muốn đi ăn mì ba món ở căng tin số bốn.
Anh bảo căng tin số bốn quá xa nên lười không muốn đi, thì tôi bảo vậy để tôi tự đi.
Bây giờ anh đã chuyển từ tình trạng liệt nửa người lúc đầu, chuyển thành hằng ngày cùng tôi đến căng tin để ăn.
Vì thời gian của tôi rất quý giá, đương nhiên thời gian này là khi tôi đã nhận được tiền và chắc chắn có thể đi du học rồi.
Thông thường trên đường đi đến căng tin, tôi sẽ luyện kỹ năng nghe tiếng Anh, còn lúc ăn cơm thì tôi vừa ăn vừa xem phim của Mỹ.
Ăn cơm xong, tôi sẽ đi dạo bên hồ, vẫn luyện nghe tiếng Anh như trước, rồi về ký túc xá ngủ.
Nhưng nếu khi cùng Thẩm Tại Châu trò chuyện, anh sẽ không cho phép tôi xem điện thoại hay đeo tai nghe.
Ngay cả khi hai chúng tôi không trò chuyện gì, thì anh cũng không cho phép.
Anh bảo rằng như vậy là thiếu tôn trọng anh.
Còn anh thì, là một đại thiếu gia…không cho phép ai thiếu tôn trọng mình.
Tôi hỏi có phải anh có “vấn đề” gì không, thì anh liền dùng chiếc vòng tay để uy hiếp tôi.
30
Vì chuyện ăn uống, tôi nói: [Vậy chúng ta tự ăn cái mình thích, thì không ai phải nhường nhịn ai nữa.]
[Đừng có mơ.]
Cuối cùng anh vẫn kéo tôi đi mua một phần gà xào ớt mang về, rồi mang đến căng tin số 4 để ăn mì.
Đề xuất của tôi với nhà trường đã nhanh chóng được chấp thuận. Nên giờ ký túc xá nam tuyệt đối nghiêm cấm sinh viên nữ ra vào.
Sau khi thông báo này được công bố, Thẩm Tại Chấu nói với tôi: [Chúng ta chuyển ra ngoài sống chung đi.]
Còn tôi thì nhìn anh với ánh mắt như nhìn người điên, rồi bảo: [Em từ chối quan hệ trước hôn nhân.]
Anh chỉ cười nhạt một cái, nhưng cũng không thèm quan tâm đến ý kiến của tôi.
Sau đó anh ép tôi phải trả phòng ký túc xá.
Vì chuyện này mà tôi đã cãi nhau một trận dữ dội với cô quản lý ký túc, tôi thấy rằng quy định của nhà trường về việc trả phòng ký túc có lỗ hổng rất nghiêm trọng, ai cũng có thể dễ dàng ép người khác phải chuyển đi.