11

Tôi cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, rồi ráng nặn ra vài giọt nước mắt và nói: [Chúng con thật sự yêu nhau, anh ấy còn nói sẽ kết hôn với con mà.]

Mẹ anh lập tức biến sắc, rồi cười khẩy một cái: [Kết hôn sao? Cô nhìn lại mình xem có xứng với con trai tôi không?]

[Dì à, dì không thể nói như vậy được. Con trai dì yêu con, thì chắc chắn là con có điểm gì đó đặc biệt.]

Bà ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: [Nếu cô chịu rời xa thằng bé, chia tay với nó thì tôi sẽ cho cô thêm 500 vạn nữa. Còn không thì….]

Tôi làm vẻ mặt đáng thương nói: [Không phải con vì tiền mà rời xa anh, mà là…tình yêu không nhận được sự chúc phúc của cha mẹ thì chẳng thể bền lâu được. Nếu đã vậy….vậy thì dì ơi, chúng ta phải ký một bản hợp đồng chứ nhỉ? Dì phải ghi rõ ràng…tiền này là tặng nhé.]

Sau đó bà ấy nói với vẻ mặt đầy khinh miệt: [Những thứ mà nhà họ Thẩm đã cho, thì chúng tôi sẽ chẳng bao giờ lấy lại. Cô hãy nhanh chóng chia tay với con trai tôi đi, rồi biến khỏi tầm mắt của tôi.]

[Được thôi ạ!]

Rồi tôi gọi điện thoại cho Thẩm Tại Châu. 

Lúc đầu tôi vốn không có số của anh, nhưng vì muốn tiện cho việc anh gọi đồ ăn nên tôi đã cố gắng kết bạn Wechat và lưu số anh. 

Lịch sử wechat giữa hai chúng tôi thật sự rất thảm, toàn là một mình tôi gửi tin nhắn cho anh, toàn kể mấy chuyện cười ngốc nghếch, kể truyện ma dài tập, còn anh chỉ trả lời bằng một hoặc hai sticker. 

Nhưng khi đến giờ ăn, anh lại khôi phục được “chức năng ngôn ngữ” của mình, và bắt đầu gọi món. 

Điện thoại reo hai hồi mới thấy anh nghe.

Khi điện thoại được kết nối, anh lập tức nói: [Trưa nay tôi muốn ăn mì ba món*.]

(Chú thích: Mì ba món (三鲜面) là một món mì truyền thống trong ẩm thực Trung Quốc, thường bao gồm ba loại nguyên liệu chính: thịt (thường là thịt heo, tôm, hoặc gà), rau (như cải ngọt hoặc nấm), và trứng. Rất phổ biến ở các vùng miền như Giang Tô hoặc Tô Châu.)

Giọng nói ấy vẫn khiến người ta cảm thấy rạo rực, thật sự rất hay. 

Nếu tôi có một đứa con trai như vậy, thì tôi cũng sẽ khiến mấy kẻ xấu xa ngoài kia phải tránh xa anh. 

Thế nhưng  món mì ba món kia lại ở căng tin số 4, mà căng tin số 4 lại ở cơ sở khác của trường. Nếu đạp xe đi, còn phải qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, mất tận 15 phút mới có thể tới đó. Hơn nữa, còn phải xếp hàng nữa, vì món mì ba món ở đó thật sự rất ngon. 

Anh vừa làm tôi bẽ mặt mà giờ lại dám đưa ra yêu sách cắt cổ như vậy, thực sự là một tên khốn mà. 

Tôi vừa khóc lóc vừa nói: [Ăn ăn ăn, cậu chỉ biết ăn thôi! Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa! Hai chúng ta kết thúc rồi!]

Nói xong tôi cúp điện thoại, rồi xóa luôn kết bạn wechat với anh. 

Và nhanh chóng bỏ đi. 

12

Tôi lập tức đến ngân hàng, định chuyển tiền vào thẻ của mình thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ!

Chết cha! Quên mất chưa hỏi mật khẩu rồi!

Liệu có phải tôi bị lừa rồi không nhỉ? 

Kết quả là ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, thì cô thư ký đó đã gửi một tin nhắn đến điện thoại, nói cho tôi biết mật khẩu thẻ. 

Tôi quả là có tâm của một kẻ tiểu nhân mà. 

Sau khi có 500 vạn, tôi liền nghỉ công việc part-time. 

Rồi bắt đầu dành hết tâm sức vào việc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi. 

Trước đây, tôi rất muốn đi du học, nhưng vì không có tiền nên đành phải từ bỏ ước mơ. 

Nhưng giờ đã có tiền rồi, tôi liền bắt đầu chuẩn bị lại. 

Bạn cùng phòng tôi còn thấy kì lạ, hỏi: [Không phải cậu đang tán đóa hoa cao lãnh của khoa Tài Chính à, sao suốt ngày lại ở trong phòng để học thế?]

Tôi liền cười hì hì và trả lời: [Tán không nổi nên đành bỏ cuộc thôi.]

Sau khi tôi bỏ cuộc, thì Thẩm Tại Châu lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh tôi. 

Mỗi lần gặp anh trên đường, tôi đều giả vờ như không thấy, rồi nhanh chóng chuồn đi. 

Nhưng bạn cùng phòng anh lại đến tìm tôi, bảo rằng anh thực sự không thể xuống nước mà xin lỗi tôi, anh không hề  ghét tôi, họ còn bảo tôi cố gắng thêm chút nữa, nhất định sẽ thành công và trở thành em dâu của họ. 

Mấy người trong phòng kí túc của bọn họ đều tự nhận bản thân là “đại ca”. 

Chỉ có Thẩm Tại Châu là không tranh cái chức ý, vì anh mới thực sự là “đại ca.”

Cả phòng bọn họ đều phải nghe lời anh. 

13

Tôi nản chí bảo: [Kệ đi, dưa ép chín thường sẽ không ngọt. Tôi vẫn không nên làm phiền anh ấy nữa.]

Sau đó mặt mày bạn cùng phòng anh như thể bị khó tiêu, rồi bỏ đi. 

Tôi cứ tưởng rằng chuyện này đã xong rồi. Ai mà ngờ, hai ngày sau, anh lại đến lớp tôi học sau đó còn ngồi ngay bên cạnh tôi. 

Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng, sợ rằng có người của mẹ anh đang theo dõi mình, rồi cho rằng tôi đã vi phạm giao kèo. 

Anh hằng giọng, rồi nói với giọng không được tự nhiên: [Hôm đó  xin lỗi nhé, tôi chỉ không muốn bị người khác nhòm ngó thôi.]

???

Anh đang xin lỗi tôi à. 

Tôi cũng lập tức nhỏ giọng nói xin lỗi: [Lúc đó mình làm ầm ĩ như vậy, gây phiền phức cho cậu…mình mới là người phải xin mỗi mới đúng.]

Mắt anh hơi mở to: [Nếu đã biết là lỗi của mình, vậy tại sao lại không nói chuyện với tôi nữa, làm như là lỗi của tôi vậy?]

???

Ủa alo?

Tôi cố gắng kìm nén cơn tức, nếu không chắc tôi đã thốt ra một chữ “cút” rồi. 

Sau đó tôi quay mặt đi và không thèm để ý đến anh nữa. 

14

Có lẽ anh vốn không phải là người hay nói chuyện, khi thấy tôi chẳng thèm để ý đến mình, anh chỉ đành ngồi im bên cạnh. 

Tôi thấy cứ như vậy cũng không phải là cách hay. 

Thế là lại lên tiếng: [Cậu đang làm gì thế? Đây là lớp chuyên ngành của bọn mình, cậu học rồi có ích gì đâu.]

Anh liếc nhìn vào cuốn sách “Luật Hôn Nhân” trên bàn, rồi nói: [Biết đâu sau này sẽ dùng đến.]

Sau khi tan học là đúng là giờ ăn trưa, anh hỏi: [Cùng đi ăn có được không?]

Tôi nhìn anh…một lời khó mà nói hết: [Thật ra, mình…không thích cậu nữa, chắc là cậu hiểu nhỉ?]

Anh sững sờ một lát. 

Tôi cảm thấy rất ngại: [Xin lỗi nhé.]

Sắc mặt anh u ám, không nói một lời, sau đó quay người bỏ đi. 

Tôi sợ chết khiếp. 

Trong chốc lát, tôi cảm thấy như anh muốn bóp chết mình. 

Cũng chẳng trách được, vì người ta bảo anh không dễ chọc mà. 

Đây mới thật sự là “phú quý hiểm trong nguy*”.

(Chú Thích: 富贵险中求có nghĩa là muốn đạt được thành công lớn hay sự giàu có thì phải chấp nhận đối mặt với những rủi ro, và khó khăn.)

Thôi thì, tôi nhìn bóng lưng cao lớn đầy vững chãi của anh và thầm nghĩ, đợi khi tôi đi du học về, kiếm được nhiều tiền rồi, nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho mẹ anh. 

Dù sao thì bọn họ là mấy ông chủ lớn, húp được bao nhiêu “máu”  từ những người nghèo như tôi chứ, chỗ tiền tôi lừa, cũng coi như là “cướp của người giàu, rồi chia cho kẻ nghèo” nhỉ. 

15

Lần này, Thẩm Tại Châu thật sự không để ý đến tôi nữa. 

Ở trường, tôi không còn gặp anh một cách tình cờ như trước, và mấy người bạn cùng phòng anh  cũng không còn đến làm công tác tư tưởng với tôi nữa. 

Đôi lúc tôi thấy thật kỳ lạ, may mà mẹ anh đã xuất hiện kịp thời. 

Nếu mẹ anh không có xuất hiện kịp thời, mà anh lại dễ tán như thế, nhỡ may tôi tán được anh thật. Chẳng phải là tôi lại khiến anh tổn thương sâu hơn hay sao? 

Có một lần, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở cầu thang. 

Cảm giác ấy thật sự rất ngượng ngùng, vì tôi đã vô tình nhìn vào mắt anh trước, ngay cả khi tôi cố gắng giả vờ như không nhìn thấy nhưng cũng chẳng làm nên hồn. 

Kết quả là, anh chỉ lạnh lùng như tảng băng rồi quay người bỏ đi. 

Cảm giác tội lỗi bắt đầu dâng trào trong lòng tôi.  

Nhưng rồi tôi chợt nghĩ lại, trước kia anh đã có biết bao nhiêu bạn gái rồi, tôi chẳng là gì cả, chỉ là một người làm công miễn phí mà thôi, sao tôi còn lo anh sẽ buồn nhỉ? 

16

Hai tháng sau, mẹ của Thẩm Tại Châu lại tìm đến tôi. Vẫn là căn phòng của tiệm trà ấy. 

Nhưng lần này, gương mặt của bà ấy có vẻ dịu dàng hơn, bà nhìn tôi rồi nói: [Coi như cô giữ chữ tín.]

Sau đó bà ấy đẩy một chiếc thẻ ngân hàng về phía tôi.  

Tôi lại cảm thấy không vui như lần đầu nữa. 

Trong lòng tôi nghĩ, thực ra số tiền này tôi cũng không thật sự cần lắm. Nhưng nếu không nhận thì thật là uổng. 

Khi tôi đưa tay ra lấy chiếc thẻ, thì đột nhiên chiếc thẻ ngân hàng đã bị ai đó giữ chặt. 

Không phải là Thẩm phu nhân, mà là Thẩm Tại Châu, người đột nhiên xuất hiện phía sau lưng tôi. 

Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thế. 

Mẹ anh có chút hoảng hốt. 

Thế nhưng anh lại chẳng liếc nhìn về phía mẹ mình đến một cái. 

Mà chỉ nói với tôi: [Ồ, tôi cứ đang tự hỏi sao đột nhiên em lại không tán tôi nữa, thì ra là đã nhận tiền của mẹ tôi rồi.]

17

Mẹ anh lập tức bán đứng tôi: [Con trai à, con đừng để cô ả này lừa con, cô ta chỉ muốn tiền thôi.Lần trước khi mẹ đưa tiền cho cô ta, thì cô ta còn vui mừng lắm, cảm giác như cô ta đang chờ mẹ đưa tiền cho mình vậy.] ( truyện trên app T Y T )

Mẹ anh tiếp tục thêm dầu vào lửa: [Hóa ra trước đây cô ta làm việc ở tiệm trà này, mỗi lần mẹ đến “giải quyết” mấy cô ả bên cạnh em trai con, thì cô ta đều nhìn với ánh mắt đầy toan tính, mẹ thấy rõ ràng cô ta cố tình như vậy. Thả thính em con không thành, thì liền thấy con dễ lừa nên mới đổi mục tiêu sang con.]

Em trai sao?

Tin tức này quá chấn động, tôi cần phải tiêu hóa từ từ đã. 

Nhưng lúc này, Thẩm Tại Châu khẽ thì thầm bên tai tôi: [Người lần trước đùa giỡn tình cảm của tôi, cỏ trên mộ chắc đã mọc cao lắm rồi.]

[Diệp Nam Gia, có phải em chán sống rồi không?]

18

Tôi chẳng nhận được “phí chia tay” còn lại, là vì đã bị Thẩm Tại Châu kéo đi mất rồi. 

Trước khi bỏ đi, anh còn nói với mẹ mình: [Đừng can thiệp vào chuyện của con.]

Chiếc thẻ ngân hàng bị bỏ quên trơ trọi một mình trên bàn. 

Khi tôi bị anh kéo xuống tầng, tôi đã cố gắng hất tay anh ra nhưng kết quả chẳng làm gì được. Ngược lại, tôi còn bị anh đẩy vào trong xe. 

Tôi giật mình, hỏi: [Cậu không định giết người diệt khẩu đấy chứ?]

Sau đó, anh lái xe nhanh như cơn gió, mà tôi thì chỉ biết im lặng. 

Khi xe đi về hướng trường học, tôi mới cảm thấy yên tâm thêm một chút. Nhưng…anh lại dừng xe trước một căn biệt thự, rồi kéo tôi xuống. 

Gương mặt anh vẫn lạnh như băng, trông rất giận dữ. Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi và có cảm giác như anh sẽ giết tôi mất. 

Vì thế ngay khi xuống xe, tôi đã lập tức quỳ xuống rồi ôm chặt lấy đùi anh: [Bạn học Thẩm à, mình thật sự không làm gì cả, mình sẽ trả lại toàn bộ số tiền mà mẹ cậu cho tôi, cậu tha tôi được không? Cầu xin cậu đó, từ nay về sau tôi hứa sẽ biến mất khỏi mắt cậu.]

19

Thế rồi anh càng tỏ ra mất kiên nhẫn hơn, không chút thương tiếc mà kéo tôi đứng dậy, rồi đẩy tôi vào trong. 

Tôi sống chết bám chặt vào thanh sắt của cửa, nhất quyết không chịu vào. 

Rồi anh và tôi bắt đầu giằng co với nhau, kiên quyết phải tách tay tôi ra khỏi thanh sắt ở cổng. 

[Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì thế?]

Tôi vừa sợ vừa tức giận: [Mình đã phục vụ cậu lâu như thế rồi, sao cậu có thể lật mặt như trở bàn thay thế hả?]

[Em còn dám nhắc đến chuyện trước đó hả? Em dám đùa giỡn tôi à, Diệp Nam Gia, em thực sự dám đùa giỡn tôi sao?]

[Vậy cậu muốn thế nào?]

Tôi cố gắng nói thêm: [Mình không vào đâu, lỡ như cậu giết mình… nếu mình ở đây thì ít nhất còn để lại chút bằng chứng chứ.]

Anh cười khẩy một cái, dùng hai tay ép mạnh khiến tôi đau đến mức không thể không buông tay ra. 

Sau đó, anh kéo tôi vào trong nhà và thật sự đã lấy dây để trói tôi lại. 

20

Vạn lần không ngờ rằng, chỉ vì một chút tham lam, mà lần đầu tiên trong đời tôi bị bắt cóc. 

Hơn nữa, kẻ bắt cóc tôi lại còn là một thái tử gia có máu mặt. 

Tôi bị trói ở trên ghế sofa, còn anh thì đang ngồi đối diện tôi. 

Gương mặt anh xám xịt, trông như thể đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu để có thể xé xác tôi thành từng mảnh. 

Còn tôi, lúc đầu thì xin anh tha nhưng sau lưng lại chửi anh, tất cả những điều đó cũng không khiến biểu cảm của anh thay đổi chút nào. 

Sau một buổi chiều chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa mà đã ngủ gục trên ghế sofa. 

Đợi khi tỉnh dậy, tôi rất muốn đi vệ sinh nhưng anh thì vẫn ngồi ở đó, không biết đang nghĩ cái gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play