Vương Lượng cảm thấy có hơi bất ngờ khi đột ngột bị hỏi, sau đó như thể anh ta đã đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh ta chợt quay đầu nhìn về cánh cửa đã cách hai người bọn họ chừng mười bước chân, rồi quay lại và nở một nụ cười hơi ngại ngùng: “Cô đã đổi tên, tôi đoán là cô không muốn người ta biết chuyện cũ của mình đúng không? Xin lỗi... tất cả là lỗi của tôi vì đã quá hấp tấp. Vừa rồi khi Tần Huy đột ngột hỏi, tôi không kịp nghĩ kỹ, cho nên đành nói thời gian và địa điểm lần đầu chúng ta gặp nhau là lần cuối. Tôi nghĩ anh ta đã tin rồi, chuyện này không làm phiền cô chứ?”
Sau khi Thời Quang nghe câu trả lời của anh ta thì hai hàng lông mày cô đã có thể từ từ thả lỏng, sau đó cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, cảm ơn anh.”
Vương Lượng nghe vậy thì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Khi đến gần trưa, sương mù trên núi dần tan, Thời Quang đứng dưới ánh nắng chói chang nhìn người trước mặt cuối cùng cũng đã có thể thả lỏng. Môi khô khẽ mím lại, và hồi lâu vẫn không nói gì. Vương Lượng dường như cũng không biết phải nói gì thêm, anh ta ngại ngùng đưa tay gãi gãi sau đầu.
Một tia sáng mỏng manh bỗng lóe lên trên bàn tay anh ta khi anh ta giơ tay lên.
“Anh đã kết hôn rồi sao?”
Vương Lượng nhìn theo ánh mắt ngạc nhiên của Thời Quang nhìn xuống chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón tay áp út của mình, sau đó anh ta xấu hổ thu tay lại, rồi gật đầu nhẹ: “Ừm, cô còn nhớ Đồng Sóc chứ? Cô ấy là bạn học của tôi, chúng tôi đã cùng ở lại trường, và sau đó đã đi đến quyết định kết hôn với nhau.”
Thời Quang nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói của cô nghe có hơi khàn khàn: “Tốt quá rồi.”
Vương Lượng nhìn vào chiếc nhẫn đơn giản trên tay mình, rồi anh ta chợt thở dài một cái, giọng nói cũng có vẻ hơi nghẹn lại: “Đã mười hai năm rồi… Từ sau khi xảy ra sự cố năm đó thì cũng không còn nghe tin tức gì về cô nữa. Không ngờ bây giờ cô đã trở thành cố vấn tài chính cho một công ty niêm yết, những năm qua cô vẫn sống ổn chứ?”
“Cũng ổn.”
Thời Quang hít sâu một hơi, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, sau đó cô bỗng nhiên cúi xuống nhìn vườn dưa hấu trĩu quả bên cạnh, rồi cô chợt ngồi xuống, và gõ nhẹ lên một quả dưa tròn trĩnh và chín mọng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Ngôi nhà này là của anh mua sao?”
“Không phải. Cô cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy, ở Nam Sơn chúng tôi còn không có khả năng xây nhà, sao mà tôi có thể mua được một căn nhà như thế này cơ chứ. Đây là nhà của cậu Đồng Sóc, ông ấy không có con, cho nên trước khi qua đời ông ấy đã để lại ngôi nhà này cho chúng tôi. Chúng tôi thường làm việc ở trường và sống trong căn nhà của trường cấp, còn nơi này thì quá xa cho nên chúng tôi cũng ít khi đến. Lần này tôi vừa đi Mỹ trao đổi học tập một năm và mới vừa về nước hôm qua, thấy nơi này yên tĩnh nên tôi có ý định đến đây ở vài ngày để nghỉ ngơi và điều chỉnh lại giờ giấc.”
Sau khi Vương Lượng nói xong, anh ta liền đưa mắt nhìn sang Thời Quang, nhưng dường như cô đang rất quan tâm đến mấy quả dưa hấu, thế nên anh ta liền đưa tay chỉ vào một cái bàn nhỏ dưới mái hiên rồi lên tiếng: “Ở đây nắng quá, chúng ta qua bên đó ăn dưa hấu nhé?”
“Được.”
Vương Lượng vào bếp lấy một con dao, sau đó anh ta nhanh chóng cắt đứt cuống của quả dưa, rồi mang quả dưa hấu ra ngoài vườn để rửa sạch dưới vòi nước, rồi mang đến bàn nhỏ dưới mái hiên.
Khi lưỡi dao vừa chạm vào vỏ dưa xanh đen, một tiếng rắc lập tức vang lên, và quả dưa nhanh chóng nứt ra.
Vương Lượng cắt một miếng và đưa cho Thời Quang, sau đó anh ta nhìn cô cắm cúi cắn một miếng.
“Có ngọt không?”
“Ừ… Anh và Hoắc Minh Viễn, hai người quen biết nhau khi còn đi học à?”
Vương Lượng tiếp tục cắt phần dưa hấu còn lại và đáp bâng quơ: “Ừ.”
“Tôi không nhớ anh từng nhắc đến anh ta.”
Vương Lượng cũng không thèm ngẩng đầu nhìn lên: “À, anh ta là sinh viên của khoa kinh doanh, tôi và anh ta không học chung lớp, với lại anh ta cũng hiếm khi ở ký túc xá. Thật ra chúng tôi cũng không có nhiều liên hệ với nhau. Tôi nhớ hồi đó bạn học cùng ngành với anh ta nói rằng gia đình của anh ta rất giàu có, cha mẹ của anh ta thường ra nước ngoài làm ăn, cho nên ít khi quan tâm đến anh ta. Anh ta rất ít khi đi học, và cũng không mấy khi tham gia các hoạt động tập thể, suốt ngày chỉ ra ngoài chơi bời. Ai mà ngờ bây giờ anh ta lại có một công ty lớn như vậy...”
Vương Lượng vừa hồi tưởng vừa nói, đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó, anh ta chợt nhìn về phía cánh cửa bếp im lìm, rồi quay lại nhìn Thời Quang, chưa kể còn nở một nụ cười đầy bí ẩn, sau đó liền hạ thấp giọng lên tiếng: “Cô biết không, mặc dù hiện giờ vẻ ngoài của anh ta trông như một ngôi sao điện ảnh, nhưng trước đây anh ta từng là một chàng béo nặng hơn hai trăm cân đấy.”
Thời Quang ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa là đã cắn vào tay mình: “Béo sao?”
“Đúng vậy, mặc dù anh ta cao hơn một mét tám, nhưng lại nặng hơn hai trăm cân, khi đó anh ta đứng trước tôi chẳng khác nào một bức tường đang đứng chắn ngang trước mặt vậy. Ấn tượng đó tôi chắc chắn là không thể quên được. Giảm cân không phải là chuyện mà ai có thể dễ dàng làm được, chắc chắn là anh ta phải có một nghị lực đặc biệt lắm.” Vương Lượng không ngừng cảm thán, sau đó anh ta tiếp tục cắt dưa hấu, rồi còn lẩm bẩm thêm một câu: “Giọng nói của anh ta cũng có phần khác trước nữa, có lẽ là do anh ta hay uống rượu.”
Thời Quang chợt nhíu mày, sau đó cô lập tức nhả vài hạt dưa hấu ra, tranh thủ nhai hết miếng dưa ngọt như đường trong miệng, và không nhịn được liền lên tiếng hỏi: “Anh có ảnh của anh ta hồi đó không?”
“Ở đây thì không có, nhưng những bức ảnh cũ đều để ở nhà bên thành phố. Nếu cô muốn xem thì khi nào về tôi sẽ tìm cho. Đảm bảo nhìn khác hẳn, và tôi dám cam đoan là cô không thể nào nhận ra anh ta luôn.” Vương Lượng nói đến đây thì bỗng nhiên cười khổ một cái: “Nhưng cô đừng để cho anh ta biết nhé, tôi không muốn đánh nhau với anh ta thêm lần nữa đâu, anh ta ra tay thật đáng sợ.” ( truyện trên app T•Y•T )
“Được.”
Thời Quang đang tưởng tượng Hoắc Minh Viễn lúc nặng hai trăm cân sẽ trông như thế nào thì Vương Lượng đột ngột trở nên nghiêm túc.
“Thực ra trong những năm qua tôi cũng thường thấy tin tức về anh ta…” Vương Lượng bỗng ngừng tay lại, sau đó anh ta liền ngẩng lên nhìn Thời Quang và có vẻ hơi ngập ngừng, sau một lúc đấu tranh, anh ta nghiêm túc lên tiếng: “Thời Quang, cô là một cô gái làm việc bên cạnh anh ta, cô nhất định phải nhớ chú ý an toàn.”
Thời Quang nghe thấy thế thì cảm thấy có hơi ngạc nhiên, nhưng gương mặt cô vẫn không biến sắc, và tay đang cầm dưa hấu của cô cũng đã vô thức siết chặt.
“Chú ý an toàn gì cơ?”
“Chính là…” Vương Lượng có vẻ ngượng ngùng, giống như những lời anh ta muốn nói rất khó để nói ra, sau một hồi lâu do dự thì anh ta cũng chịu mở miệng: “Thì cô cũng biết đấy, lối sống của anh ta cũng không mấy đàng hoàng.”
Thời Quang lập tức hiểu ra Vương Lượng đang đề cập đến cuộc sống cá nhân hỗn loạn của Hoắc Minh Viễn, hai cánh môi mỏng của cô hơi căng ra, hai tay đang nắm chặt cũng từ từ thả lỏng, sau đó cô đặt miếng dưa đang ăn dở lên bàn, rồi đứng dậy.
“Tôi và anh ta chỉ là quan hệ thuê mướn.”
Vương Lượng bỗng cảm thấy bối rối khi thấy phản ứng lạnh lùng của Thời Quang, sau đó anh ta vội cầm khăn lau sạch những giọt nước dưa hấu dính trên tay, rồi đưa tay đặt lên vai Thời Quang. Thời Quang không tránh, nhưng bàn tay anh ta đang đưa ra nửa chừng thì bỗng ngượng ngùng rụt lại, sau đó anh ta lúng túng lau tiếp tay mình.
“Thời Quang, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác!”
“Tôi biết.” Thời Quang cúi đầu nhặt những hạt dưa rơi vãi trên bàn, và cũng không thèm nhìn Vương Lượng một cái.
“Xin lỗi…” Vương Lượng áy náy lên tiếng, hai tay anh ta vô thức siết chặt chiếc khăn: “Tôi chỉ là đang cảm thấy rất lo lắng cho cô. Những năm qua chắc là cô đã chịu không ít khổ sở, nếu như khi đó tôi…”
Thời Quang đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của cô làm cho Vương Lượng bỗng giật mình, sau đó cô lập tức ngắt lời anh ta.
“Không có gì gọi là ‘nếu như’ đâu Vương Lượng, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh vẫn không thay đổi gì cả, nhưng tôi thì đã thay đổi. Bây giờ tôi đã là Thời Quang, cho nên anh cũng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Nhớ kỹ từng lời anh đã nói với Tần Huy, nếu để bọn họ phát hiện ra anh nói dối thì anh sẽ thật sự biết thế nào là gọi là khổ sở.”
Sau một hồi im lặng, Vương Lượng từ từ thở ra một hơi: “Được, Giám đốc Thời.”
Thời Quang ném hết đống hạt dưa trong tay vào thùng rác dưới bàn, ngay khi cô đang định bước về phía cửa bếp thì bất ngờ bị Vương Lượng gọi lại: "Đúng rồi, đợi một chút."
Vương Lượng đặt khăn xuống, anh ta lấy điện thoại từ trong người ra, bấm vài cái, rồi bước nhanh tới đưa đến trước mặt Thời Quang.
“Xem đi, tin nhắn này là hôm qua cô gửi cho tôi à?”
Tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ mà Vương Lượng chưa từng lưu trong danh bạ, và chỉ có hai câu ngắn gọn.
Câu đầu tiên là “Đừng đến Tây Diệp Sơn, nguy hiểm”.
Câu thứ hai là “Tôi là Thời Quang”.
Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua trong trí nhớ của Thời Quang vẫn còn mờ mịt, nhưng cô không ngần ngại liền lắc đầu ngay lập tức.
“Không phải.”
Chưa kịp để Thời Quang nói thêm điều gì thì cánh cửa thông từ phòng bếp ra vườn rau bất ngờ mở ra.
Một tay Hoắc Minh Viễn đút vào túi quần, một tay thì kéo cà vạt, và ngẩng cao cằm bước tới.
“Tôi còn nói sao trong nhà không có ai, thì ra là đang ra đây mở tiệc nhỏ à?” Hoắc Minh Viễn liếc nhìn thấy chiếc điện thoại mà Vương Lượng còn chưa kịp thu lại, sau đó khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Anh đang xin số điện thoại của cô ấy à?"
Có lẽ là không quen với việc nói dối giữa ban ngày cho nên nụ cười của Vương Lượng có phần cứng đơ: “À… Đúng vậy.”
“Cô ấy đưa cho anh chưa?”
“Chưa.”
Hoắc Minh Viễn nhướn mày không vui, bộ dạng anh lúc này trông giống như một con chó dữ đang bị kẻ lạ xâm phạm lãnh thổ, anh nở một nụ cười không mấy thân thiện, rồi bước qua đứng bên cạnh lãnh thổ của mình: "Cô ấy nói ra anh có thể không tin, nhưng tôi sẵn sàng đứng ra làm chứng, là cô ấy thật sự không có điện thoại di động."
Vương Lượng lập tức cảm thấy ngây người, còn Thời Quang đang đứng bên cạnh Hoắc Minh Viễn thì lặng lẽ gật đầu.
“À… Vậy là tôi đã hành động đường đột rồi.” Vương Lượng nở nụ cười xin lỗi với Thời Quang, rồi anh ta liền cất điện thoại vào, sau đó là quay sang tỏ ra niềm nở với người vừa mới đến: "Sao rồi, anh có liên lạc được với người mà anh đã hẹn chưa?"
“Có chút rắc rối, tôi phải ở đây để chờ điện thoại của anh ta.”
Vương Lượng nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Rốt cuộc là khách hàng nào mà có thể khiến Tổng giám đốc Hoắc phải nể mặt như thế này cơ chứ?"
Hoắc Minh Viễn bước thẳng đến chiếc bàn nhỏ dưới mái hiên, sau đó anh cầm một miếng dưa hấu lên, vừa ăn vừa qua loa đáp lại: "Cũng không hẳn là khách hàng lớn gì cả, chỉ là người này rất phiền phức, cho nên tôi không muốn dính vào."
“Vậy thì như thế này đi…hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu mọi người không chê thì trưa nay mọi người ở lại đây cùng ăn một bữa cơm đi.”
Hoắc Minh Viễn chẳng có chút đùn đẩy nào: “Vậy thì cũng tốt, ở chỗ anh có rượu không vậy?”
“Có, ở dưới nhà có một cái hầm rượu, lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi xem, muốn uống gì thì cứ tùy ý chọn.”
Nghe thấy có rượu, Hoắc Minh Viễn liền nhổ hạt dưa ra, sau đó anh đưa mắt liếc nhìn khu vườn rau quả tươi tốt, những sự bực bội khi nãy như thể đã hoàn toàn tan biến, dường như chỉ trong chớp mắt mà anh đã quên sạch mục đích mà mình đến đây.
Trong vườn có trồng đủ loại rau quả, nào là đậu đũa, cà tím, cà chua,... tất cả đều là rau mùa vụ và nhìn qua có vẻ như là rất được mùa.
Hoắc Minh Viễn vui vẻ thở dài: "Môi trường trở về với tự nhiên như thế này thích hợp để ăn chay nhất, tôi có thể gọi món không?"
Một dự cảm không lành bỗng nhiên dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng Thời Quang còn chưa kịp ngăn cản thì Vương Lượng đã nhanh chóng đồng ý: “Tất nhiên rồi, trên núi này ngoài rau tươi ra thì chẳng thiếu gì cả, toàn là rau không phun thuốc và cũng không dùng phân hóa học."
“Tôi muốn ăn salad bơ, măng tây áp chảo bơ, nấm rừng nướng tiêu đen, pizza truffle basil, và súp bí đỏ kem.”
Thời Quang nhìn nụ cười cứng nhắc của Vương Lượng, và âm thầm thở dài trong lòng.
Ai bảo người sắp chết thì lời nói sẽ tử tế chứ...
“Được… Những món này có thể gọi được từ nhà hàng dưới chân núi, tôi sẽ gọi điện đặt món ngay.”
“Vậy thì tôi sẽ tuân theo ý chủ nhà.”