Vương Lượng vừa lẩm bẩm đọc thuộc lòng danh sách các món ăn cầu kỳ của Hoắc Minh Viễn, vừa chậm rãi bước vào trong nhà, còn Hoắc Minh Viễn thì ngồi phịch xuống ghế bên cạnh bàn nhỏ, dạng chân ra và vứt miếng dưa hấu đã ăn dở, rồi lại với tay lấy thêm một miếng mới.
Thời Quang không thể nhịn được nữa: “Dưa hấu này là của tôi.”
Hoắc Minh Viễn liếc mắt nhìn cô: “Tôi sắp chết rồi, coi như cho tôi ăn một miếng cuối cũng không được sao?”
Nhìn thấy anh cắn miếng dưa hấu vô tội kia như thể đang trút giận, Thời Quang mới nhận ra rằng tất cả sự cáu kỉnh và lời lẽ châm chọc của anh suốt cả ngày hôm nay đều là nhằm vào cô.
“Vậy thì cứ ăn đi, tôi sẽ đi lấy cho anh cái khác.”
Thời Quang ra ngoài hai phút, khi trở lại từ cửa bếp, cô cầm trên tay một chiếc cốc nóng hổi.
Thời Quang đi vào bếp hai phút, rồi trở ra với một chiếc cốc nóng bốc khói. Hoắc Minh Viễn đột nhiên nhớ lại khi anh đi ngang qua bếp thì anh đã thấy hai tách cà phê mới pha, nên anh nghĩ rằng cô vào bếp để mang cà phê ra, nhưng khi khóe miệng anh vừa nhếch lên thì lại nhanh chóng nhận ra trong cốc lại cắm ba que hương đuổi côn trùng.
Thời Quang vẫn không thay đổi vẻ mặt, sau đó cô đặt cái lư hương xuống cái bàn cạnh Hoắc Minh Viễn.
“Anh còn cần gì nữa không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT