Ngày 31 tháng 7, Chủ nhật, trời mưa to như trút nước.
Lúc Thời Quang bước vào quán bar Long Bảo thì đã là hơn mười một giờ đêm, nhưng cuộc sống về đêm ở đây mới chỉ bắt đầu.
Ánh đèn màu lấp lánh, tiếng nhạc ầm ĩ, mùi rượu lan tỏa khắp nơi, những người đàn ông và phụ nữ thì đang vui vẻ phóng túng. Thời Quang nhăn mặt băng qua khu vực đầy rượu và xác thịt này, và hướng về phía ghế sofa lớn nhất ở phía trong quán bar.
Đó là trung tâm của sự ồn ào của quán bar, nơi có rượu ngon nhất, những kẻ say rượu cuồng nhiệt nhất và những phụ nữ đẹp nhất tụ tập, ở nơi đó liên tục phát ra những tiếng reo hò và hét lên như thú vật.
Thời Quang không thích môi trường này, nhưng cô cũng đã quen rồi.
Cô chỉ cần chen vào đám người điên cuồng đó, rồi tìm người đứng ra tổ chức cuộc vui này, sau đó là nhận tiền, rồi rời đi, thế là xong.
Thời Quang nhanh chóng bước vòng qua sàn nhảy, ngay lúc cô đang đi dọc theo quầy bar tương đối yên tĩnh thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô.
Bước chân của Thời Quang bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn thấy một cái đầu nhuộm tóc vàng cùng với một gương mặt cười cợt nhả say xỉn đang xuất hiện trước mặt cô.
"Em gái, đi một mình à? Em học trường nào, năm mấy rồi? Lần đầu đến đây hả?" Tên tóc vàng đặt một tay lên vai Thời Quang, tay kia thì giơ chai bia rẻ tiền lên: "Anh mời em uống rượu nhé."
Thời Quang nhướng mày nhìn gương mặt cợt nhả trước mặt, người này nhiều lắm là chỉ mới hai mươi tuổi.
Cô vốn có dáng người nhỏ bé, lại ra ngoài vội vàng, và còn để mặt mộc, mái tóc thì chỉ buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, trên người thì mặc áo thun ngắn tay, quần jeans và giày vải, từ đầu đến chân đều toát lên sự không hòa hợp với môi trường này, cho nên cũng không trách được tên lưu manh này lại nhầm cô là sinh viên.
"Cảm ơn, tôi không uống rượu."
Thời Quang lập tức gạt tay của tên tóc vàng ra, nhưng khi cô vừa bước lên một bước thì lại có hai cái đầu nhuộm tóc đỏ lắc lư đi đến. Một vàng hai đỏ chia thành ba bên, như món trứng xào cà chua chặn Thời Quang ở giữa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tóc vàng như muốn lấy lại mặt mũi, anh ta liền tức giận nắm lấy cánh tay gầy gò của Thời Quang, sau đó liền đẩy chai bia đã uống cạn một phần ba đến bên miệng cô: "Biết anh là ai không? Anh mời em uống rượu thì em phải uống!"
"Tôi thật sự không uống rượu, còn nữa…" Thời Quang lạnh lùng gạt chai bia ra, cô kiên nhẫn nhìn gương mặt ngu ngốc trước mặt mình đang bị đèn màu chiếu lên tạo thành những mảng sáng lúc đỏ lúc xanh: "Tôi lớn hơn anh, nên anh phải gọi tôi là chị mới đúng."
Tên tóc vàng nghe xong lời cô nói thì bỗng ngớ người, sau đó ba người liền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời cũng cười phá lên.
"Thật thú vị! Anh không tin là hôm nay anh không thu phục được em!"
Tên tóc vàng nói rồi định kéo Thời Quang lại để ép uống, hai tên tóc đỏ đứng cạnh cũng đã lên tiếng hò reo cổ vũ, lúc này Thời Quang cũng đã hết kiên nhẫn, cô nắm chặt nắm đấm, và ngay khi cô đang định dùng vũ lực để kết thúc cuộc tranh cãi nhàm chán này thì lại chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là giọng nói của một người đàn ông, nghe trầm ấm, nửa say nửa tỉnh, nghe như không cần tốn nhiều công sức nhưng lại có thể dễ dàng xuyên qua tiếng ồn ào chấn động trong quán bar, và xuyên thấu rõ ràng vào tai mọi người.
"Mấy người có biết cô ấy là ai không?"
Ba anh em tóc vàng lập tức bày ra vẻ mặt ngơ ngác, và người đàn ông vừa lên tiếng cũng đã chậm rãi đến gần.
Người đàn ông này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, không gầy cũng không vạm vỡ, người nọ đang mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng sang trọng, tay cầm chai rượu ngoại đã vơi một nửa, ngoài đôi mắt sâu thẳm thì nhìn người nọ trông như một doanh nhân văn minh sống trong nhung lụa.
Thời Quang dần thả lỏng nắm đấm.
Người đàn ông rõ ràng đến để giúp cô giải vây, nhưng người nọ lại không thèm nhìn cô lấy một cái, mà lại hơi cảm thông cười nói với tên tóc vàng bên cạnh cô: "Cô ấy là người thích tính sổ nhất ở Diêm Thành này, các người biết điều thì đừng động vào cô ấy."
Tên tóc vàng mơ hồ cảm thấy gương mặt của người doanh nhân văn minh này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời anh ta lại bị rượu và sự kích động làm mờ trí óc, cho nên tạm thời không thể nhớ ra điều gì, lại thấy người đàn ông này đến một mình xen vào chuyện của mình, anh ta liền không chút kiêng dè ưỡn ngực tiến tới: "Anh là ai? Đây là gái của anh hả? Mua bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông vẫn không hề sợ hãi hay tức giận, và cũng không đáp lại lời cậu ta, thay vào đó anh chỉ đưa chai rượu trong tay mình cho Thời Quang: "Cầm giúp tôi một chút." Sau đó người đàn ông liền chỉ vào chai bia trong tay tên tóc vàng, rồi điềm nhiên nói: "Đưa cái này cho tôi."
"Anh muốn uống thay cô ta à?" Tên tóc vàng cười rạng rỡ, anh ta tự mãn giơ chai bia lên lắc lắc trước mặt người đàn ông: "Vậy một chai thì không đủ, ít nhất là phải một két."
"Chưa thử cái này bao giờ, để tôi thử một chai trước."
Ba anh em tên tóc vàng đã bị câu nói này làm cho cười lăn lộn, ngay khi chai bia vừa được đưa qua thì lại thấy người đàn ông cầm chai bia khẽ nhăn mày, sau đó còn phàn nàn bia này quá lạnh, ba tên lưu manh thấy vậy thì càng cười lớn hơn.
Thời Quang lười không nói một lời, cô im lặng nhìn người đàn ông yêu cầu người phục vụ lấy cho anh một chiếc khăn trắng giữa sự chế giễu của ba anh em tên tóc vàng, rồi cẩn thận quấn chai bia lại như đang bọc một đứa trẻ.
Tên tóc vàng gần như cười đến tắc thở: "Uống bia mà còn nữ tính thế…"
Ngay khi tên tóc vàng vừa dứt lời thì liền nhìn thấy người đàn ông lại chợt mỉm cười, khi anh ta còn chưa kịp phản ứng thì chai bia được quấn trong khăn đã nhanh chóng đập vào đầu anh ta rồi phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội.
Chai bia ngay lập tức vỡ tan, rượu ở bên trong liền nhanh chóng tràn ra, làm ướt đẫm cái đầu vàng hoe của tên lưu manh, nhưng vì chai thủy tinh được bọc trong khăn nên không có mảnh vỡ nào bị rơi ra.
Lực và vị trí vừa vặn, thậm chí là còn không hề nhìn thấy một vết máu nào.
Ba anh em tên tóc vàng bỗng ngẩn ngơ vài giây rồi mới có thể hoàn hồn, sau đó bọn họ lập tức chửi thề: "Đ.M mày…” ( truyện trên app T•Y•T )
Nhưng còn chưa kịp chửi hết câu thì người đàn ông đã rút điện thoại ra, sau đó thành thạo bấm vài nút rồi nhanh chóng áp điện thoại vào tai, người đàn ông mang theo giọng điệu trầm thấp đầy sức thuyết phục lên tiếng: "Alo, là cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án... Tôi là CEO của công ty Dược phẩm Anderson, Hoắc Minh Viễn, tôi vừa lấy một chai bia năm đồng đập vào đầu một thằng lưu manh…"
"Không có không có gì! Đi mau..."
Lời của người đàn ông còn chưa dứt thì ba anh em tên tóc vàng đã nhanh chóng chen vào đám đông rồi lập tức biến mất trong nháy mắt.
Người đàn ông thấy vậy liền cúp cuộc gọi vốn chưa được gọi đi, rồi anh thu điện thoại lại, đi đến thùng rác gần đó để vứt cái khăn bọc chai bia, trừ có ít vết rượu trên sàn thì mọi thứ nhìn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sự náo động nhỏ này bị đám đông cuồng nhiệt của đêm cuối tuần nhanh chóng nhấn chìm và không thu hút chút sự chú ý nào.
Thời Quang nhăn mày nhìn theo hướng ba anh em tên tóc vàng bỏ chạy: "Sao anh biết bọn họ sợ cảnh sát?"
Người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay chất lượng cao, anh vừa chậm rãi lau tay và vừa thản nhiên nói: "Bọn họ vừa bán một số viên thuốc màu sắc ở đây, sau đó lại còn lén trộm vài cái điện thoại, tôi thấy hết hành động của bọn họ rồi."
"Vậy sao anh không nói sớm?"
"Liên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu là phải cảnh sát." Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó anh liền vứt chiếc khăn tay đã dùng vào thùng rác, rồi đưa tay lấy lại chai rượu từ tay Thời Quang, sau đó liền ngửa đầu uống một ngụm lớn, ánh mắt người đàn ông mơ màng nhìn cô: "Cô đến đây làm gì?"
"Là anh bảo tôi sau mười giờ rưỡi đến lấy phần tiền còn lại."
"Phần tiền còn lại?" Người đàn ông trong ánh đèn chớp nháy lấp lánh bỗng bối rối nhìn cô vài giây, sau khi các loại đèn màu đã chiếu qua một lần, cuối cùng anh cũng đã nhớ ra điều gì đó, rồi liền quay đầu nhìn về phía ghế sofa lớn và ồn ào nhất trong quán bar.
Khi người điên này đến chỗ cô, nơi này liền trở thành một thành phố không có chủ, và sự náo nhiệt cũng trở thành một mớ cát bụi.
Có một chiếc vali rỗng nằm giữa những chai rượu giữa bãi cát, dựa vào kích thước của nó thì có thể dễ dàng đoán được bên trong có thứ gì.
“Cô đến muộn rồi, tôi chơi hết tiền rồi.” Người đàn ông thản nhiên xòe tay ra, rồi giơ chai rượu chỉ chỉ về phía cửa ra vào, sau đó anh ta liền quay lưng bước vào đám đông náo nhiệt thuộc về mình: “Hàn Chiếu ở bên ngoài, để cậu ta dẫn cô đi lấy tiền.”
—
Xe chạy đến ngã tư trước cầu kênh đào trong cơn mưa sấm chớp trông như cảnh tượng thiên thần vượt kiếp, sau đó đèn đỏ bỗng dưng sáng lên.
Thời Quang nhìn những giọt mưa điên cuồng đập vào cửa kính xe bên cạnh mình.
“... Tôi là MC Tiểu Linh, hôm nay là Chủ nhật, và cũng là ngày cuối cùng của tháng Bảy, ngày mai là ngày 1 tháng 8, là ngày thành lập Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Hôm nay chúng tôi xin gửi tặng một bài hát cũ của Châu Hoa Kiện 'Anh hùng chân chính' để bày tỏ sự kính trọng đối với Quân đội Giải phóng Nhân dân. Với lại, xin nhắc lại với các bạn lái xe trên đường, hiện tại trời đang mưa nên mặt đường khá trơn, nên các bạn nhớ chú ý lái xe cẩn thận.”
Sau khi giọng nói ngọt ngào của nữ MC kết thúc, đài radio trong xe liền vang lên giai điệu kinh điển của những năm 90.
Hàn Chiếu đỗ xe ở phía sau một chiếc xe Jetta cũ, cậu ta không kìm được liền xác nhận lại một lần nữa với Thời Quang: “Có thật không, chị Thời? Em mới chỉ ra ngoài hút thuốc có một chút thôi mà anh Viễn đã đập đầu một tên côn đồ à?”
“Ừ.”
Hàn Chiếu vỗ vào vô lăng một cái rồi ngửa đầu thở dài: “Được rồi, ông Tần lại đổ lỗi lên đầu em rồi.”
“Ông Tần” là đang ám chỉ trợ lý tổng giám đốc, người nọ tên là Tần Huy. Hoắc Minh Viễn có hai trợ lý, và phân công công việc cho hai người rõ ràng. Hàn Chiếu trẻ trung năng động, cho nên nhiệm vụ của anh ta là phục vụ Hoắc Minh Viễn vui chơi thỏa thích, còn Tần Huy thì chững chạc ổn định, cho nên nhiệm vụ của anh ta là ngăn Hoắc Minh Viễn chơi đùa quá đà.
“Chị Thời, chị có thấy không, lần này thật sự không phải lỗi của em, lần sau chị phải minh oan cho em đấy nhé!”
Thời Quang dựa vào ghế sau, rồi cô bỗng ngẩng đầu lên liếc nhìn khuôn mặt béo tròn được phản chiếu trong gương chiếu hậu trung tâm, sau đó chợt khẽ hừ một tiếng từ mũi.
“Chị Thời vẫn là chị Thời, là kế toán số một Diêm Thành, đúng là có nghĩa khí mà!”
Hàn Chiếu nói “kế toán” chính là chỉ những người như cô, dựa vào nghề làm kế toán để kiếm sống.
Khác với những kế toán cầm bằng cấp làm việc theo đúng quy định tại các đơn vị sử dụng lao động, ‘kế toán’ mà Hàn Chiếu nhắc đến là những người làm những sổ sách mà nhân viên tài chính thông thường không làm được hoặc không dám làm, kiếm những khoản tiền mà nhân viên tài chính thông thường không kiếm được hoặc không dám kiếm, kỹ năng là tiêu chuẩn duy nhất để xếp hạng và định giá trong giới này.
Từ tháng Giêng năm nay, Thời Quang là kế toán có phí dịch vụ đắt nhất Diêm Thành.
Vào đầu tháng Hai, ngay khi còn chưa hết kỳ nghỉ Tết, thì Hoắc Minh Viễn đã tự mình tìm đến cô và bàn bạc chuyện hợp tác, đến giờ thì cũng đã nửa năm rồi. Nửa năm nay, mỗi lần gặp cô, Hàn Chiếu đều tranh thủ khen ngợi cô một lần.
Đây là thói quen của Hàn Chiếu sau khi lăn lộn nhiều năm trong giới này, hoặc cũng có thể đây là sự dặn dò đặc biệt của Hoắc Minh Viễn, nhưng cô cũng lười không muốn biết.
Hàn Chiếu theo lệ khen ngợi xong thì bỗng cảm thấy có hơi do dự nhìn qua cửa kính chắn gió dính đầy nước mưa nhìn đèn đỏ vẫn đang sáng, rồi cậu ta chợt xoay người và quay đầu lại: “Này, chị Thời, từ khi chị hợp tác với anh Viễn đến giờ cũng đã nửa năm rồi, người mà chị nói mình luôn muốn tìm, rốt cuộc là chị đã tìm được người nọ chưa?”
Hai hàng lông mày của Thời Quang hơi động đậy, sau đó cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy em mạo muội nói một câu thật lòng, chị đừng giận nhé...” Hàn Chiếu tựa vào ghế lái, ẩn sâu dưới nụ cười ngoan ngoãn lộ ra một chút xảo quyệt: “Chị nói với anh Viễn rằng chị muốn tìm người nên sẽ không ở lại một chỗ quá lâu, vậy nên chị chỉ có thể nhận từng đơn một, nhưng thật ra là chị không muốn làm kế toán riêng cho anh Viễn, cho nên chị mới tùy tiện bịa ra một cái cớ, có phải không?”
“Ý cậu là gì?”
Thời Quang vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu cũng thản nhiên, như thể cô thật sự không hiểu cậu ta đang hỏi gì.
“Chị nói chị muốn tìm người, nhưng chị chỉ biết người đó là khách hàng tiềm năng của chị, ngay cả họ tên người đó là gì, là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, làm nghề gì, thì chị đều không nói được. Có ai tìm người như chị không chứ? Hơn nữa, chị không biết gì về người đó, sao chị lại biết người đó là khách hàng tiềm năng? Dù cho người đó có là khách hàng tiềm năng, nhưng mà chị cũng đâu có thiếu khách hàng, rốt cuộc chị tốn công tìm người đó là vì cái gì cơ chứ? Theo em thấy, căn bản là không có người đó, có phải không?”
Thời Quang thản nhiên nghe xong một loạt câu hỏi mang đầy tính khiêu khích của cậu ta rồi khẽ nhíu mày lại.
“Đây là do Hoắc Minh Viễn bảo cậu hỏi?”
“Không không! Em chỉ nghĩ vậy thôi, rồi tiện miệng nói bừa mà thôi!” Thấy Thời Quang nhíu mày không có dấu hiệu giãn ra, Hàn Chiếu vội vàng giơ ba ngón tay trước màn mưa bên ngoài: “Hiện tại có lôi công điện mẫu đang chứng giám, nếu em, Hàn Chiếu dám nói dối chị Thời một câu thì sẽ bị sét đánh chết ngay... Chị xem, em vẫn còn khỏe mạnh mà! Ồ, đèn xanh rồi, đèn xanh rồi...”
Đèn xanh nhanh chóng sáng lên, từng chiếc xe bắt đầu khởi động qua đường, nhưng chiếc Jetta cũ phía trước vẫn không nổ máy được.
Tiếng sấm vang lên ầm ầm, mưa cũng càng lúc càng lớn, Hàn Chiếu vội vàng muốn bỏ qua chủ đề vừa nói và nhân cơ hội này phàn nàn: “Này, chiếc Jetta cũ này, từ nãy đến giờ cứ đứng chắn trước mặt mình, tốc độ cũng đâu có thua kém gì, sao lúc quan trọng lại chết máy vậy chứ?”
Thời Quang nhíu mày nhìn chiếc Jetta mà Hàn Chiếu nói.
Là một chiếc xe lạ và cả biển số cũng lạ.
Thời Quang nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển thì thấy hiện tại sắp đã gần mười hai giờ rồi.
“Không sao, tôi cũng không vội.”
“Em vội chứ! Tối nay trước mười hai giờ mà không giao được tiền cho chị thì theo thỏa thuận giữa chị và anh Viễn, anh ấy sẽ phải trả thêm 5% tiền vi phạm hợp đồng cho chị, lần này anh ấy sẽ lại đổ lỗi cho em nữa rồi!”
Thấy đèn xanh chỉ còn vài giây mà chiếc Jetta cũ vẫn chưa nổ máy được.
“Chiếc xe sắp báo hỏng rồi, trời mưa to thế này mà còn lái ra ngoài làm gì chứ!” Lần này Hàn Chiếu thực sự đã mất hết kiên nhẫn, anh ta phàn nàn thêm vài câu rồi lập tức bẻ lái qua bên cạnh, vượt qua chiếc Jetta cũ từ bên phải, trong giây cuối cùng khi đèn vàng nhấp nháy, với tốc độ hơn 80 km/h, chiếc xe nhanh chóng lao qua ngã tư, rồi trực tiếp chạy lên cầu.
“Tôi…” Thời Quang vừa định nói với cậu ta là ‘tôi cần tiền và cũng cần mạng’, nhưng cô còn chưa kịp nói ra thì chiếc xe lại đột ngột ôm cua và còn không giảm tốc độ, cũng may là Thời Quang kịp thời chống khuỷu tay vào ghế trước cho nên mới không bị đập đầu.
“Hàn Chiếu…”
“Chị Thời!” Giọng nói căng thẳng của Hàn Chiếu không có chút đùa cợt nào: “Phanh xe hỏng rồi!”
Thời Quang lập tức kinh ngạc, sau đó cô liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Một tia chớp sáng loáng xé toạc bầu trời đêm, trông như một chiếc đèn flash khổng lồ đột nhiên chiếu sáng thế giới trong mưa.
Xe đang ở giữa cầu, trên cầu là dòng xe cộ nối tiếp nhau không dứt, còn dưới cầu là dòng sông đang chảy cuồn cuộn.