Tài khoản của tháng Bảy là tài khoản cô đích thân giao cho Hoắc Minh Viễn tại nhà vào ngày làm việc cuối cùng của tháng Bảy, cụ thể là vào đêm ngày 29 tháng Bảy.

Vào tối ngày 31 tháng Bảy, cô đến quán bar Long Bảo để nhận tiền thanh toán cho công việc này.

Chỉ mới vài ngày trôi qua nhưng từng chữ và từng con số trong tài khoản đó vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.

“Không thể nào.” Thời Quang gần như thốt ra ngay lập tức.

Trong suốt những năm làm nghề, trừ khi cố ý làm theo yêu cầu của khách hàng thì cô chưa bao giờ bị mắc sai sót.

“Không phải tôi bảo cô sai. Tôi đưa cô đến đây vì tin tưởng cô không sai, hơn nữa…” Không hiểu sao Hoắc Minh Viễn lại bỗng nhiên ngừng lại, sau đó anh dùng ánh mắt phức tạp và khó hiểu nhìn cô hai giây, rồi từ từ dựa lưng vào ghế, sau đó lại hơi nghiêng người về phía trước và tựa khuỷu tay lên đầu gối.

Chiếc điện thoại di động nằm trong tay anh cứ xoay tròn không yên.

Khi cô vừa mở miệng lại, câu nói của cô còn chưa dứt thì anh đã lập tức gạt bỏ nửa câu sau: “Là người cấp trên đang kiểm tra tài khoản của tôi. Anh ta bảo tôi đưa cô đến đây để chuẩn bị giải quyết trực tiếp mọi chuyện với cô.”

“Là ai?”

“Chưa gặp nên tôi cũng không biết.”

Thời Quang bỗng nhiên cảm thấy tức giận: “Tôi không thể biết ai đang cần tìm tôi để tính sổ với tôi sao?”

Hoắc Minh Viễn nhướn mày nhìn cô: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết.”

“Anh nói dối.” Thời Quang nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén mà Hoắc Minh Viễn chưa bao giờ nhìn thấy ở cô, như thể cô muốn mổ xẻ anh thành từng mảnh nhỏ để có thể nhìn thấu rõ ràng từng cái một: "Lúc nãy khi anh đè Vương Lượng xuống ở phòng khách, trong khi anh còn chưa kịp nhìn rõ anh ta là ai thì anh đã biết anh ta không phải là người mà anh muốn gặp. Anh biết ai không phải là người anh muốn gặp, vậy thì chắc chắn là anh biết người mà mình muốn gặp là ai."

Thời Quang cố tình nói chậm rãi từng từ để cho rõ nghĩa hơn. Hoắc Minh Viễn ngơ ngác nghe những lời nói líu ríu của cô, sau đó anh đột nhiên cúi đầu cười lớn.

Ánh đèn mờ ảo ở ghế sau xe càng làm nổi bật các đường nét cứng cáp trên khuôn mặt anh, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đó có vẻ đầy ẩn ý. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Anh cười gì vậy?”

“Gần như tôi đã quên cô còn có khả năng này.”

Thời Quang không hiểu “khả năng này” là gì.

Không đợi cô nghĩ thông suốt thì Hoắc Minh Viễn đã khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói: “Tôi không nói dối, nhưng lời cô nói cũng không sai. Nói thế này đi, tôi chưa gặp người đó, và cũng không biết danh tính cụ thể của người đó là gì, nhưng biệt danh của người đó đã vang dội trong giới gần bốn mươi năm nay rồi, cô thử nghĩ xem chẳng lẽ người đó có thể có thân hình giống như Vương Lượng, một người mới ngoài ba mươi tuổi thôi sao?"

“Biệt danh gì?”

“Giáo sư.”

Khi hai chữ bình thường này xuyên qua tai thì Thời Quang bỗng nhiên cảm thấy như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người cô bỗng dưng khựng lại, hai đồng xu trong tay cô nhân lúc đó liên tiếp rơi xuống, lăn xuống tấm thảm dưới ghế, rồi lăn đi mất hút như thể đang chạy trốn.

Ánh mắt của Hoắc Minh Viễn khẽ chuyển động, anh nhìn cô rồi chợt nhíu mày: “Cô đã từng làm việc với ông ta rồi à?”

“Chưa, chỉ là từng nghe nói qua. Tôi biết ông ta là một tên buôn ma túy quyền lực và giàu có nhất ở Diêm Thành, ông ta cũng là người kiểm soát kênh giao dịch duy nhất giữa Diêm Thành và vùng Tam Giác Vàng, là một người vừa độc ác vừa bí ẩn, gánh theo nhiều mạng người trên lưng. Tôi cũng có nghe nói cảnh sát đã truy lùng ông ta trong suốt nhiều năm, và cũng có nhiều lần bọn họ tưởng như là đã bắt được ông ta, nhưng sau đó lại phát hiện ra là không phải, và cho đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa biết ông ta có bộ dạng trông như thế nào.” Thời Quang nói xong bỗng quay sang nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bên cạnh: “Anh là người của ông ta sao?”

Hoắc Minh Viễn nhìn cô một hồi lâu, và cuối cùng là nhẹ nhàng gật đầu.

Thời Quang lập tức nhíu mày: “Anh nói dối.”

“Tại sao tôi lại phải nói dối?” Hoắc Minh Viễn lạnh lùng nở nụ cười, nụ cười đó trông giống như một bàn tay vô hình, vén đi lớp mặt nạ lười nhác của cậu ấm phú nhị đại đã phủ trên mặt anh bấy lâu nay, để lộ ra một gương mặt sắc sảo pha chút âm u và đầy thách thức: "Là tôi không giống, hay là sổ sách của tôi không giống?"

Thời Quang nhìn vào gương mặt đó rồi bình thản lắc đầu, cô không chỉ không sợ, mà trong giọng nói còn lộ ra chút bực bội vì bị người khác lừa qua lừa lại: “Các giao dịch của Giáo sư đều có sổ sách riêng, người ngoài tuyệt đối không thể tiếp cận. Nếu anh thật sự là người của Giáo sư thì anh không thể tìm đến tôi để nhờ làm sổ sách cho anh.”

“Tôi…”

“Trừ khi…những sổ sách mà anh nhờ tôi làm là lén lút làm.” Nhưng còn chưa đợi đối phương xác nhận hay phủ nhận thì Thời Quang đã tự mình lắc đầu: "Nhưng cũng không đúng, nếu vậy thì sao Giáo sư lại phát hiện ra sổ sách của tôi?"

Hoắc Minh Viễn mở miệng định nói gì đó, nhưng anh còn chưa kịp phát ra âm thanh thì Thời Quang đã tự mình giải thích.

“Trừ khi có người cố tình để Giáo sư nhìn thấy, tức là có người đã bán đứng anh.” Sau khi cô dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng vài giây, Hoắc Minh Viễn cũng không có phản ứng gì, Thời Quang thấy thế thì không nhịn được liền truy hỏi: "Có đúng không?"

“Cô đang hỏi tôi à?” Mọi sự tinh ranh và ám muội đều đã bị cô bóc trần, Hoắc Minh Viễn ngả người ra sau, khoanh hai chân dài lại, gương mặt nhăn nhó nhìn cô: "Chẳng phải cô đang tự nói chuyện với mình rất rõ ràng rồi sao? Cô cứ tiếp tục đi."

Thời Quang dường như không nhận ra sự tức giận của người trước mặt, người mà chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng bóp chết cô. Cô cúi xuống tìm lại một đồng xu, nhưng lại không thể tìm thấy đồng còn lại, vậy nên cô chỉ có thể quay lại dựa lưng vào ghế, rồi bỗng nhíu mày và thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

“Nếu tôi nói đúng thì có lẽ tôi sẽ là người chết cùng anh.”

Hoắc Minh Viễn chợt nhíu mày, anh không nhịn được liền hỏi: “Tại sao?”

“Vì chuyện tính nhầm sổ sách chỉ là cái cớ.”

Những lời này rõ ràng là còn ẩn chứa nhiều ý nghĩa khác, Hoắc Minh Viễn không còn kiên nhẫn để lắng nghe từng câu nên đã lập tức hỏi ngay: “Cô đừng có ở đây nói từng câu một nữa, muốn nói gì thì cứ nói hết ra một lần đi. Cái cớ gì chứ, với lại chết cùng tôi là sao?"

“Mỗi người kế toán đều có thói quen làm sổ sách riêng, người trong ngành có thể nhìn ra sự khác biệt ngay, giống như khi cảnh sát nhìn dấu vân tay và dấu chân vậy. Giáo sư chỉ cần cho kế toán của ông ta xem là sẽ biết ngay đây không phải là sổ sách sai, mà là một bộ sổ sách độc lập khác. Vì vậy việc tính toán sai sổ sách chỉ là cái cớ, là cái cớ để ông ta điều tra việc anh lén lút chuyển hàng và tiền, và chuẩn bị ‘lập môn’ phái’ riêng."

Khi nói đến đây, Thời Quang nhanh chóng đưa mắt lướt qua xấp tiền đang cầm trong tay, sau đó cô vội vàng sắp xếp lại các tờ tiền theo từng mệnh giá, rồi nhét vào chiếc áo ngực dưới lớp váy bó sát, và liền nhanh tay kéo cổ áo lên. Trước khi Hoắc Minh Viễn kịp trầm mặt xuống thì cô đã giơ chiếc ví rỗng mà cô vừa lục lọi hết ra và ném về phía anh: "Đừng hỏi tôi làm sao mà biết được chuyện này, tất cả đều nằm hết trên sổ sách của anh, trước đây chỉ là tôi không muốn nói ra để tránh rước thêm phiền phức cho bản thân mà thôi, với lại tôi cũng đâu có bị mù."

Người bị ví tiền ném trúng vào ngực bỗng hơi giật mình.

“Nhưng cũng không phải là tôi nói anh mù…” Thời Quang kìm nén sự khó chịu, cô nhanh chóng sắp xếp lại lời lẽ, rồi tiếp tục bình tĩnh lên tiếng: "Ý tôi là… anh nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Rất có thể ông ta đến đây không phải là vì việc tính nhầm sổ sách với tôi, mà là đến để xử lý anh, và bên cạnh anh còn đang có người của ông ta trà trộn vào. Tình thế hiện giờ của anh đang rất nguy hiểm."

Hoắc Minh Viễn vẫn chưa kịp phản ứng: “Tình hình gì?”

"Hôm nay anh có nguy cơ mất mạng."

Sau vài phút ngẩn ngơ, Hoắc Minh Viễn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, khóe miệng anh hơi giật giật, sau đó liền dùng giọng điệu cọc cằn nói với cô: “Cứ lòng vòng mãi từ nãy đến giờ, thì ra là cô muốn nói trước khi chết tôi phải nhớ trả tiền đầy đủ cho cô chớ gì?”

Dù nghe qua có phần thô tục, nhưng chính xác là có ý nghĩa này.

Thấy Thời Quang gật đầu, quai hàm của Hoắc Minh Viễn càng siết chặt, sau đó anh ngả người về phía trước, rồi với tay mở cửa xe bên cô. Hành động này khiến cho cả người Thời Quang gần như bị ép sát vào lồng ngực anh, và cũng giúp cô có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc dưới lớp áo của anh vì đang kìm nén một cơn giận mà phập phồng không tự nhiên.

“Xuống xe, vào trong nhà đợi.”

Thời Quang nghe lời bước xuống xe, ngay khi cô vừa định rời đi thì cô lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó và bỗng quay lại nhìn vào trong xe.

"Sau khi tôi vào, rất có thể tôi sẽ phải nói chuyện với Vương Lượng, nếu không thì sẽ trông rất kỳ quặc. Anh có cần tôi mang theo máy nghe lén hay thứ gì đó…"

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết thì cửa xe đã lập tức bị đóng sầm lại.

Khi Thời Quang bước vào bếp, Tần Huy liền chào hỏi cô bằng ánh mắt rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Vương Lượng và cô liếc mắt nhìn nhau, sau đó anh ta đổ đầy khay nước của máy pha cà phê tự động kiểu Ý, đặt hai cốc cà phê xuống, thành thạo bấm vài nút, đợi cho đến khi bóng dáng của Tần Huy hoàn toàn khuất sau cánh cửa thì anh ta mới dám quay lại nhìn Thời Quang giữa tiếng “rè rè” của máy pha cà phê.

“Thế nào, mọi chuyện không sao chứ?”

Người trước mặt cô đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài trông có vẻ nghiêm túc thêm một chút so với những lúc bình thường.

So với Hoắc Minh Viễn như một con thú dữ lúc nãy, người này giống như một con thỏ e dè, ăn nói cẩn thận và có phần rụt rè.

Thời Quang không trả lời anh ta, cô chỉ khoát tay ra hiệu cho anh ta im lặng, rồi đưa mắt quan sát khắp gian bếp.

Trên bức tường phía sau có một cửa sau dẫn ra vườn. Thời Quang không nói một lời liền bước tới mở cửa và nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là một vườn rau rộng lớn, trên khoảng đất gần cửa chỉ có dấu chân của đôi giày vải mà Vương Lượng đang mang.

Thời Quang bước ra ngoài, và sau đó bỗng ngoảnh lại vẫy tay gọi Vương Lượng đang ngơ ngác đứng bên máy pha cà phê.

Vương Lượng mờ mịt đi theo cô vào vườn rau, tới khi đứng giữa một mảnh vườn dưa hấu rộng lớn, thấy bốn bề trống trải thì Thời Quang mới thu lại ánh mắt cảnh giác, sau đó cô nghiêm túc nhìn anh ta và lên tiếng hỏi anh ta giữa tiếng ve kêu râm ran xung quanh.

“Tại sao anh lại nói với Tần Huy như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play