Thời Quang theo chân anh ta đi qua cánh cửa ở nhà bếp rồi đi tới vườn rau sau nhà, rồi cùng anh ta đi vòng quanh một đoạn dọc theo bức tường. Cuối cùng, khi anh ta vừa mở một cánh cửa sắt lớn khóa chặt ra, bên trong liền lộ ra những bộ máy cao lớn đang vận hành, cô mới bất ngờ nhận ra rằng bộ bàn ghế mà Vương Lượng từng dùng để mời cô và Hoắc Minh Viễn ăn dưa hấu vào hôm mùng 2 thực ra nằm ngay sát bức tường ngoài của phòng máy này.
Hôm đó, khi cô ngồi dưới mái hiên này ăn dưa hấu, cô đã nghe thấy âm thanh nhỏ của máy móc chạy ở phía bên kia bức tường, nhưng âm thanh đó rất nhỏ, cô chỉ nghĩ đó là tiếng máy pha cà phê hoặc là tiếng động của một thiết bị điện nào đó trong bếp.
Hoắc Minh Viễn cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, anh bỗng lùi lại hai bước, ánh mắt lần lượt di chuyển giữa cánh cửa sắt và cửa vào nhà bếp, như thể là đang đo đạc gì đó, sau đó anh bỗng nhiên bật cười.
"Tôi còn đang tự hỏi sao trong bếp lại lắp cả một bức tường gương thế nhỉ, hóa ra là phải chừa lại một khoảng lớn cho phòng máy ở phía sau. Không gian bếp có phần chật hẹp, cho nên phải tạo cảm giác rộng hơn nhờ gương. Người làm nghệ thuật đúng là có đầu óc suy nghĩ độc đáo, nếu không nói thì ai mà ngờ đây là phòng máy chứ, còn tưởng đây vẫn là phòng bếp đấy.”
Vương Lượng nhẹ nhàng mỉm cười rồi thản nhiên đáp lại: "Đúng vậy”, sau đó anh ta liền đưa tay bật đèn trên trần của phòng máy.
Trong phòng máy không có cửa sổ, chỉ có một chiếc quạt thông gió gắn trên tường gần trần nhà. Chiếc đèn với công suất lớn có thể chiếu sáng cả căn phòng tối đen, còn sáng hơn cả ánh nắng ngoài trời vào buổi trưa.
Hoắc Minh Viễn cầm khăn tay che miệng mũi, rồi mới nhíu mày đi vào, anh lặng lẽ nhìn ngắm những chiếc máy đang hoạt động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play