Tiếng nói lạnh lùng ấy lập tức đóng băng toàn bộ phòng khách.
Vương Lượng, Tần Huy và Hàn Chiếu đứng chết trân tại chỗ, giống như những con thỏ bị những con chim săn mồi đột ngột xuất hiện trước mặt dọa cho kinh hãi, mọi sự tức giận hay bối rối đều lập tức biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi giống nhau. Chỉ có Đồng Sóc và Quan Mộng Thường là vẫn mở to mắt, mang theo vẻ kinh ngạc và hoang mang nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, dường như bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thời Quang đang đứng ở sau lưng Hoắc Minh Viễn cho nên cô không thể nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng qua sự chuyển động nhẹ ở cổ thì cô cũng đoán được rằng ánh mắt anh chắc chắn cũng đang quét qua từng người giống như cô, rồi mới tập trung trở lại vào chiếc điện thoại đó.
Không thể nào.
Trong số bọn họ chắc chắn là không có ai đang gọi điện thoại.
“Giáo sư?” Hoắc Minh Viễn vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, sau đó anh bình thản nói ra câu hỏi đã biết sẵn câu trả lời.
Có lẽ vì câu hỏi quá lộ liễu, cho nên giọng nói phát ra từ trong điện thoại không trả lời anh ngay mà chợt ho hai tiếng, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Thả ba người Tần Huy, Hàn Chiếu và Quan Mộng Thường ra đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT