"Vậy vừa đi vừa xem rồi nói tiếp." Đồng Sóc vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt đó lên tiếng, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót đi đến bàn trà trong phòng khách, sau đó chợt đứng lại rồi quay lại nhìn Thời Quang.
"Để tôi nói trước cho rõ để tránh mất thời gian. Ngôi nhà này là của cậu tôi, ông ấy xây ngôi nhà này để dưỡng bệnh, và cuối cùng cũng đã mất ở đây." Đồng Sóc dùng ánh mắt chỉ vào chiếc ghế sofa đơn bên cạnh bàn trà, rồi nói tiếp: "Ông ấy mất khi đang ngồi ở đây."
Thời Quang bất giác cảm thấy rùng mình, cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến đây vào ngày mùng 2 tháng 8, cô đã ngồi trên chính chiếc ghế sofa này.
"Nếu cô kiêng kỵ chuyện này, vậy thì tôi không cần phải nói thêm gì nữa."
Thời Quang nghe vậy thì liền vội vàng lắc đầu: "Tôi không kiêng kỵ gì cả."
Hoắc Minh Viễn nhếch miệng cười một cách đầy ẩn ý, sau đó anh bỗng đưa tay chạm lên lưng của chiếc ghế sofa.
"Đã là nhà cũ thì nhà nào mà chẳng có người mất, hiện giờ đã là thời đại nào rồi mà còn kiêng kỵ mấy chuyện đó nữa chứ, nhưng tôi mạn phép hỏi một câu, giáo sư Đồng, cậu của cô bị bệnh gì mà cần phải xây hẳn một căn nhà để dưỡng bệnh vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play