Khi Thời Quang vừa ngồi vào xe đang đỗ ở bên ngoài biệt thự thì Hoắc Minh Viễn lập tức đóng sập cửa xe lại, sau đó anh bước ra ngoài gọi điện một lúc rồi mới mở cửa và ngồi vào trong.
Vừa vào xe, anh đã ngay lập tức chất vấn:
“Chẳng phải cô đã nói là không có người thân hay bạn bè gì sao? Vậy Vương Lượng là như thế nào?”
Mùa hè trong rừng núi sâu thẳm có nhiệt độ mát mẻ như mùa thu, điều hòa trong xe vẫn chưa tắt hẳn, Hoắc Minh Viễn quay người ngồi bên cạnh và lạnh lùng nhìn cô, khiến nhiệt độ trong xe như giảm thêm một chút, như thể muốn đông cứng cả người Thời Quang lại.
Thời Quang dựa lưng vào ghế và ôm lấy cánh tay đang nổi đầy da gà, cô bình thản nhìn anh: “Tôi cũng không phải mọc từ đất ra, bây giờ không có, nhưng không có nghĩa là không bao giờ có.” Thời Quang liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn còn nằm trong tay Hoắc Minh Viễn: “Dù gì anh đã kiểm tra rồi, sao còn hỏi tôi chi nữa?”
Hoắc Minh Viễn nhìn cô bằng ánh mắt không có chút ấm áp, trong giọng điệu cũng chứa đầy tức giận: “Tôi bảo cô nói.”
“Không có gì để nói, chỉ là trước đây có chút quen biết.”
“Khi nào, ở đâu?”
Thời Quang hơi mím môi, sau đó cô lại càng ôm chặt cánh tay mình hơn: “Khi còn nhỏ, ở Nam Sơn.”
Nam Sơn là một khu vực miền núi nằm ở ngã ba phía nam Diêm Thành và Lâm Châu. Nơi đây không phải là một khu vực có nhiều danh lam thắng cảnh như ở Tây Yên Sơn, mà là một vùng núi nghèo khó đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một con đường tử tế.
Hoắc Minh Viễn vừa định hỏi thêm thì điện thoại trong tay anh đột nhiên rung lên.
Trên màn hình hiện rõ tên Tần Huy.
Hoắc Minh Viễn nhìn Thời Quang đang không có phản ứng gì, tay anh khẽ động, rồi nhanh chóng nhấn nút nghe: “Nói đi.”
Giọng nói của Tần Huy lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia, vẫn là giọng điệu trầm ổn và điềm tĩnh như thường lệ, âm thanh bị đè thấp, hòa lẫn với tiếng nước chảy ra từ vòi nước, rõ ràng là anh ta đang cố gắng lén lút che giấu điều gì đó: “Anh ta và Giám đốc Thời có quen nhau từ nhỏ từ hồi ở quê nhà Nam Sơn của anh ta, nhưng bọn họ đã không còn liên lạc với nhau cũng đã gần hai mươi năm nay.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thời Quang bỗng cảm thấy buồn cười, Tần Huy thật sự quá cẩn thận, ngay cả lúc này mà anh ta cũng vẫn nghiêm túc gọi cô là “Giám đốc Thời”.
“Vớ vẩn.” Hoắc Minh Viễn nói với người bên kia điện thoại, nhưng ánh mắt anh thì vẫn dán chặt vào gương mặt của Thời Quang, như thể anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt vẫn luôn bình thản của cô.
“Thời Quang hiện tại còn chưa đến ba mươi tuổi, hai mươi năm trước cô ấy mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, gần hai mươi năm không gặp mà khi vừa gặp lại là lập tức nhận ra ngay đối phương sao?”
“Anh ta nói ban đầu anh ta cũng không chắc đó là Giám đốc Thời, chỉ là cảm thấy có phần hơi giống. Sở dĩ anh ta kêu tên hồi nhỏ của cô ấy là vì anh ta nghĩ rằng nhỡ đâu trong đó có người quen thì có thể tha cho anh ta một mạng.”
Hoắc Minh Viễn tức giận mắng một câu, ánh mắt nghiêm khắc cuối cùng cũng chịu rời khỏi gương mặt của Thời Quang, sau đó là chuyển xuống màn hình điện thoại: “Được rồi, lát nữa Thời Quang sẽ vào trong, anh ra ngoài một lát.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, khi Hoắc Minh Viễn lại ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt của anh đã phai bớt phần nào tức giận, và chỉ còn lại một chút khó chịu.
Thời Quang vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cô ung dung tựa vào lưng ghế như thể đang chờ đợi anh trả lời.
“Kẻ hèn nhát như thế mà còn có thể dạy học…” Hoắc Minh Viễn tự lẩm bẩm như đang ‘tìm đường xuống cầu thang’, rồi anh đưa tay mở hộp đựng đồ, lấy ra một chai nước khoáng, sau đó mở nắp đưa qua cho Thời Quang.
Thời Quang vẫn ôm tay và không nhận lấy: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Có những lời cảm ơn nghe như là đang thật lòng muốn cảm ơn người ta, nhưng cũng có những lời cảm ơn nghe như là đang muốn cảm ơn tổ tiên tám đời của đối phương, lời cảm ơn của Thời Quang sau khi lọt vào tai Hoắc Minh Viễn chính là lời cảm ơn thứ hai.
Hoắc Minh Viễn ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, sau đó anh đột nhiên đưa tay ra, và nhẹ nhàng lên tiếng: “Lúc nãy là tôi không đúng, đã làm cô sợ rồi. Cô không uống rượu, vậy tôi lấy nước xin lỗi cô, có được không?”
“Cũng không cần đâu. Là tôi làm anh sợ mới đúng.”
Tuy Thời Quang nói vậy nhưng cô vẫn nhận lấy chai nước và nhấp một ngụm nhỏ.
Hoắc Minh Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự là cô làm tôi sợ… Cô cũng thật là… Hai người chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà, sao vừa nhìn thấy anh ta là cô lại cảm thấy hoảng hốt thế?"
“Tôi sợ.”
“Sợ?” Hoắc Minh Viễn vừa tức vừa buồn cười: “Sợ tôi hay là sợ anh ta?”
“Tất nhiên là sợ anh ta.”
Hoắc Minh Viễn nghe thấy thế thì càng cảm thấy buồn cười hơn: “Cô sợ anh ta? Tôi đã đè anh ta xuống đất rồi mà cô vẫn còn sợ sao, sao lúc cô định dùng tay không cản xẻng cho tôi lại không sợ anh ta?”
Thời Quang vẫn bình thản giữ chặt chai nước đã uống hết một nửa, sau đó cô khẽ khàng di chuyển để đổi sang một tư thế thoải mái hơn, rồi cô liền đưa mắt nhìn thẳng vào người bên cạnh. Nụ cười đã bao phủ toàn bộ gương mặt cô, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại hoàn toàn không có ý cười nào.
Thời Quang cảm nhận được rõ ràng rằng từ lúc ngồi vào xe cho đến giờ thì cô chưa hề được thư giãn một chút nào dù chỉ là một giây.
Cái lồng giam được tạo thành từ ánh mắt vẫn luôn bao phủ lên cô và không có lúc nào rút đi, chỉ là đôi lúc lại biến mất và xuất hiện theo đúng nhịp điệu anh cần.
“Tôi không có ý định cản xẻng cho anh, chỉ là tay hành động nhanh hơn não mà thôi.” Thời Quang vẫn bình thản: “Tôi không sợ chuyện đó.”
“Vậy cô sợ cái gì?”
Thời Quang nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chai nước, rồi bỗng nhíu mày nhìn anh: “Anh cũng thấy tờ khăn giấy đó rồi, anh ta là người hoạt động trong lĩnh vực hóa học, chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Người hoạt động trong lĩnh vực hóa học thì sao?” Hoắc Minh Viễn chợt bật cười: “Trong công ty dược của tôi cũng có nhiều người làm trong ngành hóa học lắm, cho dù chỉ là người pha cà phê cũng đang là nghiên cứu sinh hóa học, vậy thì mắc cái gì mà tôi phải sợ người học hóa chứ?’
"Nếu chỉ có một mình anh thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, trên người anh toàn là mùi rượu và không thể ngửi thấy mùi gì khác, nhưng nếu người hẹn gặp anh mang theo mùi của hàng hóa mà anh cần thì những người làm trong ngành hóa học rất có thể sẽ ngửi ra ngay."
Thời Quang đang nói dở thì đột nhiên im bặt.
Cô không có ý định ngừng lại ở đây, nhưng ánh mắt của Hoắc Minh Viễn bỗng trở nên lạnh lẽo chẳng khác nào một lưỡi dao vừa được rút từ trong băng, vừa lạnh vừa sắc, sau đó lập tức thẳng vào cổ họng cô, khiến nửa câu còn lại như thể bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Hoắc Minh Viễn vẫn ngồi yên, ánh mắt anh vẫn còn đang dán chặt vào cô, sau đó anh nói gằn từng chữ:
“Cô biết điều đó từ đâu?”
Thời Quang cảm giác được có một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng từ trên xuống dưới, toàn thân cô cứng đờ, tay cũng run lên, suýt chút nữa là đã làm đổ nước trong chai.
Trong ánh mắt đó không có chút tức giận nào, chỉ có một thứ còn kinh khủng gấp hàng triệu lần tức giận, thứ đó đang gầm thét trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cái lồng giam lại hiện ra như một sự bảo vệ biến thái.
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống lưng Thời Quang, ngay khi cô đang định quay đi tìm chút không khí để hít thở thì cằm bỗng bỗng nhiên bị nắm chặt.
Không nhẹ không nặng, vừa đủ để cô không thể cử động, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt càng ngày càng áp sát gần. ( truyện trên app tyt )
Giọng nói của Hoắc Minh Viễn càng ngày càng lạnh hơn.
“Nói đi.”
Cằm của Thời Quang bị nắm chặt, cô nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới từ từ thốt ra: “Biết gì… Về chuyện hàng của các anh sao?”
Cô mở miệng rất khó khăn, nhưng một khi đã nói được câu đầu tiên thì những câu sau cứ như hạt giống xuyên qua đất, nước dâng tràn bờ, ánh sáng xuyên qua mây, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên và không thể cưỡng lại sự tiếp nối.
“Tôi làm nghề này cũng đã gần mười năm rồi, loại sổ sách nào tôi cũng từng làm qua, cho dù có thay đổi ra sao thì tôi vẫn có thể nhận ra được. Khi lần đầu tiên làm sổ sách cho anh thì tôi đã biết… Không, phải nói là lần thứ hai mới đúng. Lần đầu tiên anh đến nhà tôi vào tháng Hai năm nay chỉ để muốn kiểm tra khả năng của tôi, sổ sách mà anh yêu cầu tôi làm trong một giờ, dữ liệu trong đó trông như là số liệu của một phân xưởng sản xuất dưới trướng công ty anh, nhưng thực ra là sửa lại từ dữ liệu quý trước của năm ngoái từ căng tin công ty của anh, có phải không?”
Thời Quang nói từng câu từng chữ một cách bình thản, sóng nước trong chai nước của anh cũng dần dần giảm xuống.
Cái tay đang nắm cằm cô lại không hề nới lỏng một chút nào, nhưng ánh mắt đang dán vào cổ họng cô đã có chút lay động. Thời Quang chợt hít sâu một hơi, cô gượng gạo duy trì vẻ bình thản, sau đó bỗng lên tiếng hỏi anh: “Anh đang làm một nghề nguy hiểm, gan tôi nhỏ thì tôi sợ thôi, chẳng lẽ điều đó có gì sai sao?”
Bàn tay nắm cằm cô bỗng dừng lại một lúc, rồi cuối cùng cũng chịu thả ra.
Buông ra thì cũng đã buông ra, không giống như cổ tay của Vương Lượng vẫn còn để lại dấu vết sưng đỏ và đau nhức. Ngay khi bàn tay này vừa rời khỏi làn da của cô thì mọi cảm giác cũng lập tức tan biến theo.
Cái lồng giam cũng không còn nữa.
Hoắc Minh Viễn lại lấy ra một chai nước khoáng từ trong ngăn để đồ, anh mở nắp ra, uống một hơi hết cạn nửa chai, sau đó chợt thở ra một hơi, và liếc nhìn cô với ánh mắt khó chịu: “Cô đã đủ dũng cảm rồi.”
Thời Quang dũng cảm đưa chai nước về phía anh, cô nhẹ nhàng chạm vào chai nước trong tay Hoắc Minh Viễn, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Hoắc Minh Viễn nhìn thấy thế thì chợt sửng sốt một lúc, sau đó nhịn không được liền bật cười: “Cái này tính là tôi dùng nước thay rượu để xin lỗi cô sao?”
“Không, đây là cơ hội để anh xin lỗi.” Thời Quang đặt chai nước xuống, rồi ngửa lòng bàn tay về phía anh: “Tôi chỉ muốn xem anh sẽ đưa cho tôi bao nhiêu tiền, rồi mới có thể quyết định có tiếp tục làm việc với anh hay không.”
Nhìn thấy thái độ cứng đầu muốn tiền còn hơn mạng sống của người phụ nữ này, Hoắc Minh Viễn chợt bật cười, rồi liền ngửa đầu uống hết phần nước còn lại trong chai, sau đó anh đưa tay lên lau miệng rồi móc cái ví từ trong túi áo ra, rồi liền đặt thẳng cái ví vào tay của Thời Quang.
“Hôm nay chỉ mang theo từng này tiền mặt thôi.”
Thời Quang lấy hết tiền trong ví ra, ngay cả hai đồng xu một tệ dưới đáy ví cũng đổ hết ra, khi cô đang chăm chú đếm tiền thì bỗng nghe Hoắc Minh Viễn thở dài và cười nói.
“Nếu cô đã có dũng khí như vậy thì tôi sẽ nói thật cho cô biết. Chuyến này lẽ ra tôi không nên trả cho cô một đồng nào.”
Thời Quang kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
“Bởi vì chuyến đi này không thể coi là tôi mời cô tới đây, mà phải coi là tôi đi cùng cô.”
Cô bất chợt có cảm giác như mình đã quên sạch mọi chuyện có liên quan đến ngày hôm nay: "Đi với tôi? Anh đến đây làm gì?"
“Chết.” Hoắc Minh Viễn nói xong liền dựa người ra sau ghế và đưa mắt nhìn Thời Quang vẫn đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, lúc này mọi thứ trong mắt anh đều mờ đi, đôi mắt màu nâu sâu thẳm giống như một vực thẳm vô đáy, trên mặt nước nông là một sự tĩnh lặng, còn bên dưới đang có một dòng chảy cuồn cuộn đang ẩn náu.
“Lần này không có chuyện làm ăn gì cả, chỉ là do tài khoản của tháng bảy của cô có sai sót.”