Thời Quang liền cúi người nhặt tờ giấy đó lên xem, nhưng khi vừa mới liếc qua một cái thì cô đã không nhịn được liền sâu hít một hơi, cả người cũng lập tức trở nên cứng đờ, chỉ có tay đang cầm giấy là không thể kiềm chế được mà run rẩy nhẹ.

Đây là một chiếc khăn ăn ở quán cà phê, trên đó có viết nguệch ngoạc hai dòng phương trình hóa học bằng bút bi, như thể người viết đã tìm được cảm hứng nào đó rồi liền vội vàng ghi lại nó.

Nhưng những chữ viết đó…

Ngay lúc này, ánh sáng và bóng tối xung quanh bỗng nhiên chuyển động.

Khi Thời Quang ngẩng đầu nhìn lên thì cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người màu trắng nhanh chóng nhảy ra từ sau tấm rèm nhung dày trong phòng khách, sau đó một cái xẻng cán dài vung lên, lưỡi xẻng làm bằng sắt màu đen hướng thẳng về phía sau đầu của Hoắc Minh Viễn đang cúi đầu đọc tạp chí.

“Cẩn thận.”

Thời Quang lập tức la lên, đồng thời cơ thể cô đã phản ứng trước cả não bộ.

Nhưng khi tay cô vừa đưa ra định đẩy Hoắc Minh Viễn vừa mới chạm vào áo của anh, thì bất ngờ lại có một cánh tay mạnh mẽ vươn ra ôm ngang eo cô. Sự tình xảy ra đột ngột, cô lập tức bị trượt chân, trọng tâm cũng bị lệch đi theo đó, cánh tay đang ôm eo cô ngay lập tức buông lỏng, sau đó Thời Quang chính xác rơi vào trên chiếc ghế sofa.

Hoắc Minh Viễn nhanh chóng đẩy Thời Quang vào chiếc ghế sofa gần đó, đồng thời anh cũng nhanh chóng ném tạp chí ra phía sau.

Kẻ tấn công còn chưa kịp tránh né thì đã phải đối diện với một cuốn tạp chí đang bay thẳng về phía mình, hắn ta bỗng cảm thấy tay cầm xẻng của mình trống rỗng, trong lúc hắn ta đang còn ngơ ngác thì cuốn tạp chí đã thành công đáp thẳng xuống mặt hắn ta, chân của hắn ta cũng nhanh chóng bị vấp, tay, đầu gối và vai lần lượt truyền đến cảm giác đau đớn.

Khi Tần Huy vội vàng chạy đến thì Hoắc Minh Viễn đã nhanh tay khống chế ép kẻ tấn công úp mặt xuống đất.

Kẻ tấn công là một người đàn ông có thân hình gầy gò, Hoắc Minh Viễn chỉ cần dùng đầu gối là đã có thể dễ dàng đè lên hai chân hắn ta, một tay anh giữ chặt hai cổ tay của hắn ta, tay còn lại thì dùng cái xẻng vừa cướp được để đè lên xương bả vai của đối phương, Hoắc Minh Viễn không cần tốn nhiều sức đã có thể khiến đối phương không thể cử động. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhìn thấy người lạ không biết từ đâu xuất hiện, Tần Huy sợ đến mức sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch: “Tổng giám đốc Hoắc!”

“Tôi không sao.” Hơi thở của Hoắc Minh Viễn không hề rối loạn, như thể là anh chỉ đang hút một điếu thuốc, hoặc là uống một ngụm rượu rồi thoải mái duỗi người: “Không phải anh ta.”

Trong cuộc giao đấu ngắn ngủi có sự chênh lệch sức mạnh, Thời Quang đã nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, và đưa mắt nhìn kẻ tấn công đang tỏ ra hoảng loạn. Kẻ tấn công đang cố gắng ngẩng đầu lên, ngay khi ánh mắt hoảng loạn của người nọ trùng hợp nhìn về phía Thời Quang.

Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai người đều cảm thấy sững sờ.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi bằng tuổi với Hoắc Minh Viễn, trên người anh ta đang mặc một chiếc áo phông trắng, còn phía dưới thì mặc một chiếc quần dài lanh màu xám, một sự phối hợp hài hòa với chiếc áo sơ mi kiểu Trung Quốc đang được đặt trên ghế sofa, mặc dù anh ta đang bị Hoắc Minh Viễn khống chế trong một tư thế có hơi lúng túng, nhưng cũng không làm mất đi vẻ thanh nhã tương xứng với chữ viết trên tờ khăn giấy.

Thời Quang bỗng nhiên cảm thấy không nói nên lời, nhưng người đàn ông đó lại là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên.

“Ti… Tĩnh Tĩnh?”

Hoắc Minh Viễn nghe vậy thì cũng chợt ngẩn ra, anh khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Thời Quang, rồi nhíu mày hỏi: “Tĩnh Tĩnh?”

“Tôi… là tên lúc nhỏ của tôi, tôi và anh ấy… trước đây chúng tôi đã quen nhau, chúng tôi…” Thời Quang nói năng không mạch lạc, giọng nói đều đều thường ngày bây giờ lại bỗng nhiên trở nên run rẩy, còn ánh mắt cô cũng đang dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông.

Thời Quang thường giữ vẻ mặt không vui không buồn, chỉ khi nhìn thấy tiền thì hai mắt cô mới lóe sáng lên. Hoắc Minh Viễn chưa bao giờ thấy cô cười, và lại càng không thấy cô tỏ ra như sắp khóc.

Ai có thể làm dậy sóng cả một ly nước lọc được chứ?

Hoắc Minh Viễn nắm lấy vai người đàn ông, rồi lật người nọ nằm ngửa lại.

Hai người nhìn nhau, ai nấy đều sửng sốt một lát.

“Hoắc Minh Viễn?”

Câu hỏi này cũng làm cho Thời Quang chợt ngẩn người, ánh mắt cô đang dán chặt vào khuôn mặt của người đàn ông bỗng nhiên chuyển sang hướng về phía Hoắc Minh Viễn.

“Các người… cũng có quen biết?”

Hoắc Minh Viễn nhíu mày nhìn người đàn ông nằm ngửa trên đất một hồi lâu, và anh nhất thời cũng không thể gọi tên của đối phương.

“Chúng tôi ở cùng ký túc xá khi học đại học!”

Câu nhắc nhở của người đàn ông dường như đã gợi lại một chút ký ức của Hoắc Minh Viễn, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, rồi lại nhìn tờ khăn giấy viết đầy phương trình hóa học rơi trên đất: “Tôi nhớ ra rồi, anh là người học ở khoa hóa học…”

“Vương Lượng.”

“À, đúng rồi, là Vương Lượng…” Cuối cùng Hoắc Minh Viễn cũng chịu thả tay đang giữ vai của người đàn ông ra, sau đó liền đứng dậy với một nụ cười nhẹ nhàng: “Hèn chi tôi thấy anh quen quen.”

Hoắc Minh Viễn tự đứng thẳng, sau đó chợt cúi người về phía Vương Lượng: “Xin lỗi vì tôi ra tay hơi nặng.”

“Không sao, là tôi đã nóng vội trước.”

Vương Lượng vừa định đứng dậy bắt tay chào hỏi, nhưng khi anh ta đưa tay nhờ Hoắc Minh Viễn kéo mình đứng dậy thì lại thấy Hoắc Minh Viễn đột nhiên hạ tay xuống, né tránh bàn tay của anh ta, rồi chợt cúi xuống nhặt tạp chí rơi bên cạnh anh ta lên.

Anh lại cúi xuống một lần nữa để nhặt tờ giấy ăn có viết đầy những phương trình hóa học kia lên.

“Anh vẫn còn làm công việc cũ à?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đúng vậy…” Vương Lượng cũng không so đo, sau đó anh ta liền tự mình đứng dậy, anh ta nhẹ nhàng cử động tay chân cho giãn cơ, rồi đưa tay phủi bụi từ sàn nhà dính trên quần áo: “Sau khi học xong tiến sĩ thì tôi ở lại trường để tham gia công tác giảng dạy bộ môn hóa học và được phân nhiệm vụ quản lý một phòng thí nghiệm.” Sau khi nói xong lời này, Vương Lượng chợt liếc nhìn Thời Quang, nhìn Hoắc Minh Viễn, rồi lại nhìn sang Tần Huy đang cảnh giác nhìn anh ta: “Mọi người…”

“Tôi vẫn làm công việc cũ, quản lý một công ty dược phẩm.” Hoắc Minh Viễn đặt tờ khăn giấy đã xem đi xem lại vào bên trong tạp chí, rồi để lại nó trên bàn trà, sau đó anh gật đầu về phía Tần Huy: “Đây là trợ lý của tôi, Tần Huy.”

Trên gương mặt của Tần Huy không có ý cười, anh ta chỉ lịch sự gật đầu với Vương Lượng, và sau đó Vương Lượng cũng lịch sự đáp lại: “Chào anh.”

“Tất cả mọi người đang có mặt ở đây, bất kể mối quan hệ trước đây của mọi người là gì, nhưng hôm nay tôi xin phép được giới thiệu lại.” Hoắc Minh Viễn chỉnh lại quần áo của mình vài lần, sau đó anh đi tới đứng cạnh Thời Quang, rồi nghiêm túc lên tiếng giới thiệu: “Thời Quang, cố vấn tài chính đặc biệt của công ty tôi, trong công việc và các tình huống xã giao, chúng tôi thường gọi cô ấy là Giám đốc Thời.”

Thời Quang ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

Mặc dù danh tiếng của cô có lớn đến đâu, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thế giới kín đáo đó. Danh xưng “nhà kế toán số một Diêm Thành ” thì cô đã nhận rồi, còn “cố vấn tài chính”, hay “Giám đốc Thời” gì đó thì cô chưa bao giờ nghĩ đến, và Hoắc Minh Viễn cũng chưa bao giờ nhắc đến.

“Cố vấn tài chính…?”

Thời Quang chợt quay đầu lại thì mới nhận thấy Vương Lượng đang nhìn cô với vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả cô.

Ánh mắt ngạc nhiên đó giống như một lời tán dương từ tận đáy lòng, khiến Thời Quang cảm thấy có một chút rung động trong lòng, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lại có ham muốn lưu giữ nó vô cùng rõ ràng.

Ai mà không muốn gặp lại người cũ trong hình dáng rực rỡ cơ chứ?

Thời Quang hơi nhíu môi, sau một lúc do dự, khi cô mở miệng lần nữa thì đã trở lại giọng điệu bình thản quen thuộc: “Vẫn nên gọi tôi là Thời Quang đi.”

Ánh mắt Vương Lượng kinh ngạc nhìn qua nhìn lại cô.

Khi Thời Quang đi ra ngoài, cô đã nghĩ rằng Hoắc Minh Viễn nói đi Tây Yên Sơn là đi đến khu vực của những người quý phái, để mình không bị lạc lõng, cho nên cô đã thay sang một bộ váy đen ôm sát thân người có giá hai trăm đồng một chiếc, nếu không nhìn gần thì vẫn có thể giữ vững danh xưng ‘Giám đốc Thời’.

“Lâu rồi không gặp, không ngờ…”

“Khoan đã, khoan hẳn nói chuyện xưa.” Hoắc Minh Viễn không chút khách khí lập tức cắt ngang lời nói của Vương Lượng: “Vương Lượng, anh vào đây bằng cách nào?”

“Tôi cũng đang muốn hỏi câu này…” Vương Lượng cười khổ: “Đây là nhà của tôi.”

“Nhà của anh?”

Hoắc Minh Viễn là người duy nhất đặt câu hỏi, nhưng Thời Quang và Tần Huy cũng lập tức ngẩn ra sau câu hỏi của anh.

Trong đầu Thời Quang vừa thoáng qua câu nói của Hoắc Minh Viễn trước khi vào nhà rằng chủ nhà đã chết, còn Hoắc Minh Viễn thì cũng đưa mắt nhìn Tần Huy bằng ánh mắt không rõ ý tứ.

“Đúng vậy.” Vương Lượng nhìn tờ tạp chí và cặp kính đang đặt trên bàn trà, dường như anh ta vẫn còn chút sợ hãi về cảnh tượng vừa rồi: “Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng khách thì mọi người đột ngột vào, tôi còn tưởng là nhà có trộm, cho nên…”

Cho nên lập tức chạy đi lấy xẻng, rồi trốn sau tấm rèm nhung dày.

Vương Lượng dường như không muốn nhắc lại sự xấu hổ vừa mới qua, cho nên anh ta chỉ dừng lại ở đó, tay phải anh ta đặt lên tay trái đang bị sưng đỏ, sau đó liền quay sang nhìn Hoắc Minh Viễn như thể đang chờ anh giải thích, nhưng Hoắc Minh Viễn có vẻ như là không có ý định giải thích, anh quay sang nhìn cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, rồi lại hỏi: “Chỉ có một mình anh ở đây?”

“Đúng vậy.” Vương Lượng bị câu hỏi của anh làm cho bối rối, anh ta bất an xoắn chặt hai tay lại: “Có chuyện gì sao? Mọi người đến một nơi hẻo lánh như thế này để làm gì thế? Có phải là bị đi lạc rồi không?”

Hoắc Minh Viễn lại nhìn kỹ một cái về phía cuối cầu thang, rồi liền quay đầu lại, sau đó anh nhẹ nhàng trả lời: “Có người hẹn tôi ở đây, có thể là anh ta đã nói nhầm địa điểm.”

“Thế à… Vậy không sao, anh cứ đi xác nhận lại đi, tôi rất quen thuộc với khu vực này, tôi có thể chỉ đường cho mọi người.” Nói xong Vương Lượng liền nới lỏng tay, sau đó anh ta tỏ vẻ khách khí và cẩn trọng chào đón những vị khách không mong đợi: “Mọi người ngồi xuống trước đi, đừng vội, để tôi đi pha chút nước cho mọi người.”

Nhưng Vương Lượng còn chưa kịp dứt lời thì Hoắc Minh Viễn đã nhanh chóng lấy điện thoại ra, anh nhíu mày gọi điện cho ai đó, và đồng thời đưa tay về phía Tần Huy.

“Đưa tôi chìa khóa xe. Thời Quang, cô ra ngoài với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play