Tin tưởng là nền tảng của hợp tác, dù là với người đàn ông trước mắt đang đòi ăn kem sáng nay.
Thời Quang gật đầu một cách tự tin: “Được.”
Đồ ngọt rất dễ làm người ta cảm thấy thư giãn. Sau khi một miếng bánh red velvet được cho vào miệng, trên khuôn mặt bình lặng thường ngày của Thời Quang bỗng nhiên hiện lên một chút hài lòng mỏng manh, và được ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn bên cạnh phản chiếu rực rỡ.
Vẻ ngoài của Thời Quang cũng giống như tính cách của cô, trông giống như một ly nước lọc có đá, không có mùi vị, nhưng lại ẩn chứa một sự cứng cáp kiên định. Cô không thu hút người khác, nhưng cũng không khiến người khác ghét bỏ. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì rất khó tưởng tượng rằng người phụ nữ này, người mà bị nếu lạc vào đám đông thì phải mất một lúc thì mới có thể tìm được, hiện đang là “ kế toán số một” của Diêm Thành, khiến các nhân vật quan trọng của thành phố phải xếp hàng mang tiền đến để mời.
Hoắc Minh Viễn nhíu mày nhìn cô một lúc, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa liền hỏi: “Cô thật sự không cần đi bệnh viện kiểm tra một chút sao?”
Thời Quang ngậm thìa bánh và chợt ngớ ra một chút, sau đó liền lắc đầu: “Không cần.”
“Công ty dược của tôi có hợp tác với các bệnh viện xung quanh, đi kiểm tra không cần cô phải trả tiền.”
“Thật sự không cần đâu.” Khi nói về những chuyện không liên quan đến tiền, Thời Quang thường nói rất ngắn gọn với Hoắc Minh Viễn, nhưng khi nghe Hoắc Minh Viễn nhắc đến hai từ bệnh viện, Thời Quang đột nhiên nhớ ra một việc mà lẽ ra cô đã phải hỏi anh từ lâu: “À đúng rồi, Hàn Chiếu không sao chứ?”
Hoắc Minh Viễn thoáng ngẩn ra, sau đó anh lập tức nhớ ra việc Thời Quang đã quên sạch sẽ kí ức của cả ngày thứ Hai, rồi sau đó anh lại tỏ ra có chút do dự, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng anh chỉ khẽ cười rồi nói: “Cậu ta vẫn khỏe.”
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Minh Viễn chợt nở một nụ cười không rõ ràng: “Cô thực sự quan tâm đến cậu ta nhỉ?”
“Dù sao thì cậu ta cũng là người ngã xuống sông cùng tôi. Khách hàng thuê tôi làm sổ sách là muốn tìm sự an toàn và chắc chắn, nếu tôi dính vào chuyện gây chết người, và nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sau này sẽ không còn ai dám tin tưởng làm ăn với tôi nữa.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hoắc Minh Viễn vừa nghe lời giải thích nghiêm túc và lạnh lùng của cô thì vừa cảm thấy vừa tức giận và cũng vừa buồn cười: “Nếu cô lo lắng về việc mất khách, vậy thì tại sao cô lại không nghĩ đến việc tìm một công việc khác ổn định hơn?”
“Công việc ổn định gì?”
“Ví dụ như…. cô có cân nhắc lại việc trước đây tôi đã nói với cô không? Nhân lúc giá trị của cô hiện giờ đang cao, hai chúng ta nhanh chóng đàm phán điều kiện, rồi ký hợp đồng làm người quản lý sổ sách toàn thời gian của tôi. Điều kiện tôi có thể đưa ra chắc chắn là tốt nhất khắp cả Diêm Thành này."
Hoắc Minh Viễn vừa khuấy kem trong cốc vừa chăm chú nhìn cô và hỏi từng câu, trong suốt quá trình anh phải dừng lại vài lần rồi mới nói hết, Thời Quang vừa nghe đã hiểu ý của anh ngay, sau đó cô không chút do dự và lắc đầu ngay lập tức.
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nhân cơ hội nhận những công việc đơn lẻ để tìm một người, cho nên không thích hợp để làm một nhân viên quản lý sổ sách toàn thời gian.”
“Nhưng hôm qua cô đã nói với tôi là cô đã tìm được người đó rồi.”
Hoắc Minh Viễn thấp giọng đáp lại, nhưng đối với Thời Quang, câu nói của anh chẳng khác nào một tiếng sấm giữa trời quang. Cả người Thời Quang bỗng cứng đờ, cái dĩa cũng đột nhiên rơi xuống bàn, sau đó cô liền vội vàng hỏi: “Tôi còn nói gì nữa không?”
“Chỉ nói là đã tìm được người, ngoài ra cũng không còn nói thêm gì khác.” Hoắc Minh Viễn híp mắt nhìn gương mặt của người đối diện đang biến sắc: “Cô thật sự không nhớ gì sao?”
Thời Quang mím chặt đôi môi vẫn còn sót lại dư vị ngọt ngào của bánh, sau đó liền khó khăn lắc đầu.
Rốt cuộc là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy chứ…
Tại sao cô lại quên sạch sẽ mọi thứ chỉ trong một đêm?
Khu vực miền núi nằm ở ngoại ô phía Tây, còn con kênh thì cũng nằm ở phía Tây thành phố. Từ trung tâm thành phố muốn đi đến Tây Yên Sơn, thì con đường gần nhất là phải đi qua cây cầu mà đã bị xe của cô đâm gãy lan can vào tối Chủ Nhật. Có lẽ vì lan can bị đâm gãy vẫn chưa được sửa, cho nên Tần Huy đã sớm tránh xa con đường dẫn đến cây cầu, và chọn con đường dài hơn ít nhất năm cây số.
Kỹ thuật lái xe của Tần Huy cũng thành thạo giống như kỹ năng quan hệ công chúng tài tình của anh ta, suốt cả đường đi chiếc xe đều ở trong trạng thái ổn định, sau đó còn tới đích còn sớm hơn giờ dự định tới nửa giờ. ( truyện trên app tyt )
Sau khi vào núi, Tần Huy lái xe thẳng qua khu vực tập trung các khách sạn nghỉ dưỡng và các cơ sở giải trí, sau đó cũng lái xe thẳng theo con đường núi ngày càng hẹp về phía núi rừng càng ngày càng sâu.
Giữa trưa mùa hè, càng đi sâu vào trong núi rừng thì càng thấy tràn ngập mây mù, và liền nhanh chóng bắt gặp những thảm thực vật mọc chằng chịt.
Con đường núi đã chuyển từ đường nhựa sang đường đất, Tần Huy lái xe càng ngày càng cẩn thận hơn nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Nhìn thấy anh ta càng ngày càng đi xa, cho dù có tin tưởng Hoắc Minh Viễn đến đâu thì Thời Quang cũng không khỏi cảm thấy có hơi căng thẳng.
Hoắc Minh Viễn là một người hào phóng và có uy tín, nhưng không phải là một người đàn ông chính trực.
Nhưng khi những suy nghĩ lo lắng vừa mới xuất hiện trong đầu cô thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy buồn ngủ: “Đừng có suy nghĩ lung tung, tôi bán thuốc, chứ không làm nghề buôn người.”
Người chủ tốt đã ngủ suốt trên đường bây giờ đang uể oải mở mắt, sau đó anh liền ngồi thẳng lưng dậy và đưa mắt nhìn ra phong cảnh rừng núi rậm rạp, rồi bỗng chỉ tay về phía trước.
“Thấy bức tường trước mặt không?”
Thời Quang nhìn theo hướng chỉ tay của Hoắc Minh Viễn, ban đầu cô không thấy gì giữa những hàng cây cối xanh tươi và sương mù, nhưng khi xe tiếp tục đi về phía trước thì dần dần nhìn thấy một góc sân mờ ảo.
Sau đó chiếc xe liền rẽ về hướng đó, một biệt thự ba tầng dành cho một gia đình hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt.
“Là chỗ đó.”
Biệt thự trông có vẻ đã có tuổi, tường trong sân và hầu hết các bức tường bên ngoài đều được bao phủ bởi một lớp cây leo xanh tốt. Trong sân có một cây mận lớn phủ đầy rêu, cành cây vươn ra ngoài hàng rào, và hòa quyện với phong cảnh núi rừng xung quanh, thoạt nhìn có vẻ tự nhiên và hài hòa, sau vài cái liếc nhìn, Thời Quang thầm cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây nhưng cô mơ hồ có cảm giác như mình đã từng nhìn thấy ngôi nhà này trước đây.
Khi Tần Huy đỗ xe xong, Hoắc Minh Viễn cũng liền nhìn theo ánh mắt ngơ ngác của cô: “Sao, cô thích kiểu nhà này à? Tiếc là chủ nhà đã chết rồi, nếu không thì cô có thể cân nhắc lấy anh ta làm chồng để tiết kiệm tiền thuế chuyển nhượng.”
Thời Quang không để ý đến sự trêu chọc của anh, cô tiếp tục quan sát ngôi nhà thuộc về người đã chết đó.
“Hôm qua tôi đã đến đây à?”
“Không.” Hoắc Minh Viễn trả lời cô ngay lập tức, nhưng sau đó anh như chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh đảo qua đảo lại mấy lần giữa Thời Quang trong xe và căn nhà ngoài xe: “Cô nhớ ra cái gì à?”
Thời Quang khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Thực sự là không có gì, cô không có đầu mối về nguồn gốc của cảm giác quen thuộc và sự căng thẳng không tự chủ đó. Nếu mọi thứ trên đời đều có thể giải thích rõ ràng giống như công việc kế toán thì cuộc sống sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Sự quan tâm của Hoắc Minh Viễn đến nhanh rồi cũng đi nhanh, khi Tần Huy đã đỗ xe xong thì anh cũng không còn hứng thú với việc tìm hiểu thêm về vấn đề trí nhớ của cô, anh chỉnh lại bộ đồ bị nhăn khi ngồi ngủ trên xe, sau đó liền bước xuống đi về phía cổng sân.
Cổng sân của căn biệt thự này là loại cổng sắt cổ điển, chỉ có một chuỗi xích sắt đơn giản.
Khi Thời Quang đi theo Hoắc Minh Viễn đến trước cổng thì Tần Huy đã nhanh chóng lấy một chùm chìa khóa từ trong người ra, anh ta đang định mở ổ khóa mắc kẹt giữa những sợi xích sắt, nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào sợi xích thì lại chợt bất ngờ dừng lại.
“Tổng giám đốc Hoắc.” Tần Huy hạ thấp giọng, rồi cẩn thận đưa tay nâng ổ khóa lên: “Cổng đã được mở rồi.”
Chiếc khóa sắt to bằng nắm tay tuy được buộc cẩn thận vào sợi dây xích sắt quấn giữa hai cánh cửa, nhưng chốt cửa đã mở và nó chỉ được treo lỏng lẻo trên đó, rõ ràng là có người đã treo nó từ bên trong sau khi người nọ đi vào.
Người vào cửa chắc chắn không phải là người chủ nhà đã chết.
Hoắc Minh Viễn nâng tay nhìn đồng hồ thì thấy còn bốn phút nữa mới đến mười giờ.
“Sao anh ta đến sớm thế…” Hoắc Minh Viễn cau mày lẩm bẩm, sau đó chợt ngẩng đầu liếc nhìn Thời Quang và Tần Huy bên cạnh: “Một lát nữa vào trong hai người phải nghe theo tôi, đừng nói nhiều, đừng làm loạn, và cũng đừng tự ý cho mình thông minh.” Sau khi nói xong câu này ánh mắt anh bỗng nhiên chuyển về phía Thời Quang: “Đặc biệt là cô.”
Giọng nói trầm ấm của Hoắc Minh Viễn bị gió núi thổi vào tai cô, làm Thời Quang cảm thấy có chút đáng sợ, và cô bỗng nhất thời không biết hỏi từ “đặc biệt” cụ thể là đang muốn ám chỉ cái “đừng” nào.
Cô không biết người mà Hoắc Minh Viễn đang nói là ai, Thời Quang đã hợp tác với anh lâu như vậy, nhưng cô chưa bao giờ thấy ai có thể làm cho người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh đến mức gần như chai lì này lại đột nhiên trở nên căng thẳng đến mức nghiêm túc như vậy, chẳng khác nào là đang chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử vậy.
Cảm giác như một vị vua đang bị vây hãm trong kinh đô, và đang chuẩn bị chiến đấu đến chết cùng với những thần dân còn lại của mình.
Thời Quang đột nhiên cảm thấy có chút hối tiếc.
Nhìn tình hình này, 5 vạn một ngày rõ ràng là một khoản lỗ.
Nhưng công việc cũng đã nhận rồi, và chuyện cũng đã đến nước này nên chỉ còn cách làm vậy thôi.
Tần Huy lập tức gật đầu không chút do dự, sau đó Thời Quang cũng ngơ ngác gật đầu theo, tiếp theo vị vua của bọn họ liền ra hiệu cho Tần Huy mở cửa.
Tần Huy cẩn thận tháo ổ khóa trên cửa, cánh cổng sắt đã bị gỉ sét từ từ mở ra làm phát ra một tiếng ‘két’ vang dội. Hoắc Minh Viễn đi đầu, Thời Quang đi giữa, còn Tần Huy thì đi cuối, ba người bước trên những bậc đá xuyên qua một khu vườn kiểu Trung Quốc rậm rạp cây cối, rồi đi đến trước hiên của một tòa nhà nhỏ, suốt cả quãng đường bọn họ không phát hiện thêm bất kỳ dấu vết nào của người nào khác.
Cửa chính cũng không bị khóa, Hoắc Minh Viễn chỉ cần vặn tay nắm cửa một cái thì cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra.
Phòng khách rộng rãi được thiết kế theo phong cách cổ điển với trần cao và không có một hạt bụi nào.
Nơi đây không giống như một ngôi nhà của một người đã qua đời. Trên chiếc ghế sofa nhung cổ điển có một chiếc áo khoác nam màu kem sạch sẽ, một cặp kính vàng đặt trên bàn trà gỗ đỏ có vẻ cũ, và dưới cặp kính là một bản sao mới nhất của ấn bản tiếng Anh của tạp chí "Khoa học" có vẻ như vừa được một học giả già sống một cuộc sống thượng lưu để lại ở đây.
Chiếc TV đối diện với chiếc ghế dài đang bật và kênh tin tức đang phát bản tin về hiện trường vụ cháy vào ban đêm ở chế độ im lặng.
Ngoài ra, trong không gian rộng lớn này cũng không còn nhìn thấy một chút dấu hiệu sống nào cả, và thậm chí là cũng không thể nghe thấy một âm thanh nhỏ nào.
Sau khi Hoắc Minh Viễn và Tần Huy đi vào, bọn họ không hỏi gì thêm về việc có người ở trong nhà hay không, mà chỉ cảnh giác đưa mắt nhìn quanh. Khi thấy phòng khách không có ai, Hoắc Minh Viễn lặng lẽ ra hiệu cho Tần Huy, Tần Huy lập tức hiểu ý rồi khẽ gật đầu, sau đó anh ta liền lặng lẽ đi vào các phòng bên trong.
Hoắc Minh Viễn không nói một lời đi đến bên bàn cà phê, sau đó anh đưa tay tháo kính ra, khẽ cau mày, rồi cầm tạp chí lên lật xem. Thời Quang đứng bên cạnh vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của anh trước khi vào cửa, từ nãy đến giờ cô không hề phát ra âm thanh nào, và cũng không làm loạn, chỉ lặng lẽ nhìn anh đang ung dung lật xem tạp chí.
Hoắc Minh Viễn vừa lật được hai trang thì đột nhiên có một tờ giấy mềm rơi ra từ trong cuốn tạp chí, rồi rơi nhẹ nhàng xuống bên chân Thời Quang.