Một gương mặt ướt đẫm nước nghe thấy thế thì lập tức ngước lên, và nhìn cô qua gương trên bồn rửa mặt, sau đó người nọ mơ màng lên tiếng: “Tiền gì?”
Khi đề cập đến tiền bạc, Thời Quang luôn có sự kiên nhẫn gấp mười gấp trăm lần, cô lập tức giải thích từng chữ từng câu rõ ràng: “Tiền thù lao cho việc làm sổ sách vào tháng Bảy, hôm qua anh vẫn chưa trả cho tôi, đến hôm nay là đã quá hạn một ngày rồi, anh phải trả thêm 5% tiền phạt vi phạm hợp đồng.”
Gương mặt ướt đẫm nước nhìn vào gương một lúc, rồi chợt mỉm cười và cúi xuống.
“Cô tưởng một chai rượu 12 độ có thể làm tôi say đến mức này sao…”
Một chai rượu 12 độ?
Nhìn tình hình tối qua ở quán bar, khi cô đến tìm anh thì ít nhất anh cũng đã uống ba bốn chai rồi.
Hoắc Minh Viễn lại vốc thêm vài nắm nước lên mặt, rồi mới đóng vòi nước rỉ sét lại, sau đó anh lau sơ mặt rồi mới đứng thẳng dậy, anh vừa lười biếng cởi cúc áo sơ mi, vừa nhìn người đang đứng chờ ở cửa qua gương, giọng nói của anh lúc này đã không còn chút buồn ngủ nào nữa: “Đi đếm tiền trong cái ‘núi vàng’ của cô đi, thiếu một tờ tôi bồi thường cho cô mười nghìn tờ.”
“Núi Vàng” mà anh nói là đang ám chỉ chiếc giường trong phòng ngủ của cô.
Thời Quang chỉ nhận tiền mặt cho việc làm sổ sách, và sau khi nhận xong, cô không gửi vào ngân hàng mà xếp gọn gàng vào trong hộc giường dưới giường, rồi dùng một ổ khóa cơ phức tạp để khóa lại.
Khi đang ngồi mở khóa bên giường, Thời Quang vẫn còn đang nghi ngờ không biết là anh thật sự quên hay là đang trêu đùa mình, nhưng khi mở nắp giường lên, chỉ vừa liếc qua một cái thì cô buộc phải thừa nhận rằng số tiền trong đó đúng là nhiều hơn so với lần trước khi cô mở nó ra.
Có lẽ đúng là số tiền anh phải trả cho cô hôm qua.
Tiền được bỏ vào từ lúc nào vậy nhỉ?
Cô không nhớ gì cả…
Điều này không giống như một trò đùa nhạt nhẽo.
Ngay khi cô vừa mở mắt, cô liền cảm thấy trong bầu không khí hôm nay có một sự kỳ lạ không rõ ràng, cô cứ cảm thấy mọi thứ vừa quen thuộc nhưng cũng lại vừa không thể nói rõ. Phòng của cô tuy lộn xộn, nhưng lộn xộn theo một quy tắc nhất định, cho dù có lộn xộn đến đâu thì cô vẫn có thể nhận ra sự khác biệt. So với khi cô ra ngoài vào hôm qua, thì căn phòng có vẻ bừa bộn này rõ ràng đã có nhiều dấu vết mới thêm vào, dù không có ấn tượng gì nhưng chắc chắn là theo thói quen của chính cô. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này.
Năm phút sau, Hoắc Minh Viễn đã ra khỏi phòng tắm, cả người anh đang quấn trong một chiếc áo choàng nam không rõ nguồn gốc, anh đi chân trần và mang theo cơ thể còn đẫm hơi nước, còn Thời Quang thì đang ngồi trên hộc giường và cau mày đếm tiền.
Cô cầm một chồng tiền giấy ở tay trái, còn tay phải thì đang thoăn thoắt điểm từng tờ tiền, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy động tác của các ngón tay, những tờ tiền dường như đã biến thành một chất lỏng kết dính liên tục trượt qua kẽ tay của cô.
Hoắc Minh Viễn không vào phòng, anh chỉ đứng ở cửa và tựa vào cạnh cửa, anh vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa vui vẻ nhìn cô đếm tiền: “Này, cô đã xem qua ‘The Hobbit’ chưa? Bộ dạng của cô hiện giờ trông giống như con rồng nằm trên đống tiền trong phim, tên là gì nhỉ, sao đột nhiên lại quên mất vậy chứ…”
Nhưng ‘con rồng nằm trên đống tiền’ chỉ chăm chăm đếm tiền, và cũng không thèm để ý đến anh.
Khi xấp tiền cuối cùng đã được đếm xong trong tay cô, Thời Quang đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào, có thiếu tờ nào không?”
“Không thiếu.”
Sau khi đi đếm lại ba lần thì có thể chắc chắn là không thiếu một tờ, kể cả tiền phạt 5% cũng nằm trong đó.
Tiền đã nhận được là tốt, còn quá trình thì không quan trọng, người đàn ông có quên cũng không sao. Thời Quang sắp xếp tiền lại cho gọn gàng, rồi bước ra khỏi hộc giường, sau đó cô đóng nắp giường lại, rồi khóa lại một lần nữa, trước khi khóa còn cảnh giác đưa mắt nhìn người đàn ông còn đang đứng dựa vào cửa.
“Anh ra ngoài đi.”
“Sao thái độ của cô có thể thay đổi nhanh thế, tối hôm qua còn mời tôi vào nhà…”
Hoắc Minh Viễn đá một đống giấy vụn viết đầy các con số bừa bãi ra ngoài, sau đó khẽ lầm bầm đi ra ngoài, Thời Quang cũng nhanh chóng đi theo anh, ngay khi cô đang định đóng cửa và nhốt người nói nhảm này ra ngoài, thì lại chợt thấy anh quay đầu lại và nói: “Cô nhanh lên, chúng ta phải ra ngoài trước tám giờ, nếu không thì sẽ không kịp đến Tây Yên Sơn trước mười giờ đâu.”
Thời Quang vừa chạm vào tay nắm cửa thì bỗng dừng lại ngay lập tức.
“Ý gì?”
“Ý gì là ý gì…” Hoắc Minh Viễn khó hiểu nhíu mày, anh dừng lại rồi quay người nhìn cô: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, hôm nay chúng ta đi Tây Yên Sơn, ngày mai về, chẳng lẽ cô quên rồi à?”
Cả ngày hôm qua cô chỉ gặp anh thoáng qua trong quán bar.
“Anh nói khi nào?”
Có thể là bởi vì Thời Quang tỏ ra thật sự nghi ngờ, có thể là vì hồ sơ tín dụng của cô trước đây rất tốt, hoặc cũng có thể là vì chính anh cũng không chắc chắn lắm về việc mình đã nói cho cô biết hay chưa, cho nên Hoắc Minh Viễn cũng không hỏi tại sao cô lại phủ nhận, anh chỉ chống tay lên khung cửa, rồi chợt nghiêng người gần lại mặt cô, sau đó liền nhắm mắt lại đánh giá cô giống như một máy quét.
“Mới ngủ có một giấc mà sao thay đổi nhanh thế?”
Thời Quang bỗng nhiên lùi lại một bước trong làn hơi nước phả vào mặt, và cố tình giữ khoảng cách với anh.
Tây Yên Sơn là một khu vực miền núi nằm ở rìa ngoại ô phía Tây thành phố, nơi đó có giao thông thuận tiện, phong cảnh tuyệt đẹp, và cũng có đầy đủ các khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp và các tiện nghi giải trí, là một vùng đất được các triệu phú trong khu vực tiêu tiền như rác. Hoắc Minh Viễn là một người thích chơi đùa, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ đưa cô đi chơi, mỗi khi anh đưa cô ra ngoài thì chỉ có một lý do.
Có những sổ sách không thể công khai, và chỉ có thể thực hiện ở những nơi không có người.
Từ mấy năm trước, Thời Quang đã không còn hỏi nhiều về việc mình sẽ cần làm trong tình huống này, đó là một trong nhiều quy tắc ngầm trong ngành này, sau khi đến nơi thì cô sẽ biết nhiệm vụ cụ thể, còn trước khi đi thì cô chỉ cần hỏi một điều là…
“Tôi có thể đi, nhưng tiền thù lao thì tính thế nào?”
“Tiền thù lao?” Hoắc Minh Viễn rút tay khỏi khung cửa, anh bỗng nhướng mày nhìn cô: "Hôm qua còn nói là không cần tiền, hiện tại mới ngủ có một giấc mà lại không nhận nữa, đừng nói là học từ tôi đấy nhé?”
Thời Quang càng cảm thấy ngơ ngác hơn. Cô không bao giờ nói ra câu làm không công cho anh.
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích thì Hoắc Minh Viễn đã thản nhiên xua tay “Không sao, cô cứ ra giá đi.”
“Vẫn như cũ, làm ngoài ngày năm vạn, ngày lễ gấp ba, hôm nay cộng với ngày mai tổng cộng hai trăm nghìn, tiền mặt.” ( truyện trên app tyt )
“Đợi một chút…” Hoắc Minh Viễn nhíu mày ngắt lời câu báo giá quen thuộc này, đơn giá thì vẫn như cũ, nhưng mà “Ngày lễ? Ngày nào? Lễ gì?”.
“Hôm nay, ngày 1 tháng 8, là ngày kỷ niệm thành lập quân đội.”
Hoắc Minh Viễn sững sờ một lúc rồi bỗng nhiên bật cười lớn, cơ ngực săn chắc dưới chiếc áo choàng mỏng nhẹ khẽ phập phồng: “Cho dù cha tôi có là người giàu có thì cô cũng không thể lợi dụng tôi như thế được đâu.”
Sự kỳ lạ mơ hồ đó lại lướt qua một lần nữa thông qua lời châm chọc của Hoắc Minh Viễn.
Thời Quang nhất thời không biết tại sao, nhưng cô có một trực giác mạnh mẽ rằng từ khi gặp mặt hôm nay, cô và Hoắc Minh Viễn dường như đã hiểu lầm một điều gì đó quan trọng. Và bởi vì sự lệch lạc nhỏ nhặt đó, tuy nhìn vào là hai người đang nói về cùng một chuyện, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn khác biệt.
Nhưng dù sao đi nữa thì chuyện tiền bạc thì không bao giờ sai.
Thời Quang lập tức lên tiếng tranh luận: “Ngày 1 tháng 6 là ngày lễ, vậy thì sao ngày 1 tháng 8 không được coi là một ngày lễ?”
“Có tính, ngày 1 tháng 8 vẫn tính chứ.” Hoắc Minh Viễn ném khăn lau tóc đi, sau đó anh lấy điện thoại từ trong túi áo choàng tắm ra, bật màn hình lên, rồi chỉ vào dòng chữ nhỏ trên màn hình khóa và đưa qua cho Thời Quang xem: “Nhưng trước hết cô hãy nói cho tôi biết hôm nay là ngày bao nhiêu.”
Thời Quang ngây người nhìn màn hình điện thoại trong vài giây.
Nhưng cho dù cô có nhìn thế nào thì dòng chữ đang được Hoắc Minh Viễn chỉ rõ đều như nhau, và đều không thể tin được.
Đúng vậy, mặc dù không thể tin nổi, nhưng đây rõ ràng là nguồn gốc của sự kỳ lạ, là nền tảng căn bản của sự hiểu lầm.
“Hôm nay là… ngày 2 tháng 8, thứ Ba?”
Thế còn ngày hôm qua…
Không phải là Chủ Nhật sao?
“Ý gì? Ý là… quên hết ngày hôm qua rồi sao?”
Sáng thứ Ba lúc 7 giờ 50, tại một nhà hàng trà chiều nằm trong một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố còn chưa mở cửa phục vụ khách, trong đại sảnh có thể chứa hàng chục người chỉ có Thời Quang và Hoắc Minh Viễn ngồi bên cạnh cửa sổ lớn, cho dù là bất kỳ tiếng động lớn nhỏ nào cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vì vậy Thời Quang liền tin rằng không phải Hoắc Minh Viễn không nghe rõ lời cô, mà là cô chưa giải thích rõ ràng cho anh nghe về sự việc kỳ quái này.
Thời Quang đặt ly sữa xuống, nghiêm túc nhìn Hoắc Minh Viễn đang còn mơ màng ngồi đối diện, rồi bỗng chỉ về phía chiếc xe hơi nhập khẩu màu đen bóng loáng mới toanh bên ngoài cửa kính. Hôm nay Hoắc Minh Viễn đi xe do Tần Huy lái, lúc này anh ta đang bận rộn dàn xếp vụ rối ren mà Hoắc Minh Viễn vừa gây ra trong khách sạn vì món ăn này, cho nên chiếc xe đang dừng ở chỗ gần cửa nhất.
“Anh có thể chắc chắn rằng hôm qua tôi vẫn tỉnh táo, bộ đồ ngủ đó là của tôi tự mua, và cái vali trên xe cũng là do tự tôi sắp xếp vào hôm qua không?”
“Có, có, có, cô đã hỏi câu này ba lần rồi đấy.”
Hoắc Minh Viễn không kiên nhẫn đáp lại, rồi anh dùng ngón tay lấy một mẩu bánh quy nhúng vào kem rượu rum, sau đó liền đưa vào miệng thưởng thức. Đây là món ăn yêu thích của anh, và cũng là lý do duy nhất khiến anh sáng sớm phải dùng tiền để mở cửa nhà hàng trà chiều này.
Thời Quang đợi anh ăn xong miếng bánh, rồi mới dùng cách giải thích rõ ràng hơn để giải thích lại: “Tôi không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ngày hôm qua, tức là ngày 1 tháng 8, thứ Hai, tôi không thể nhớ nổi bất cứ điều gì trong ngày đó. Sáng nay lúc 7 giờ 26 phút khi tôi tỉnh dậy, việc cuối cùng tôi có thể nhớ là tối Chủ Nhật tôi đã bị ngã xuống sông.”
Hoắc Minh Viễn nhíu mày liếm vị ngọt còn sót lại trên ngón tay, và chậm rãi tiêu hóa lời giải thích của Thời Quang.
“Ý cô là, cô bị mất trí nhớ?”
“Anh yên tâm, tôi chỉ quên một ngày hôm qua mà thôi, cho nên sẽ không làm ảnh hưởng đến khả năng xử lý sổ sách của tôi đâu.”
Hoắc Minh Viễn vẫn nhíu mày, cũng không rõ là anh tin hay không tin.
Nơi mà Thời Quang kém cỏi nhất chính là cái miệng, huống chi là phải giải thích một việc mà ngay cả bản thân cô còn chưa hiểu rõ nguyên nhân trước sau. Thời Quang thầm suy nghĩ một lúc, cô đưa mắt nhìn các món tráng miệng kiểu Tây tinh tế trên bàn, sau đó chợt cầm dao dĩa sáng loáng lên, rồi chỉ vào miếng bánh red velvet chưa có ai động vào.
“Ví dụ như… toàn bộ cái bánh này là trí nhớ của tôi.” Cô vừa nói, còn tay thì cũng bắt đầu cắt một miếng nhỏ ở mép bánh rồi đặt vào đĩa của mình: “Còn miếng bánh nhỏ này chính là trí nhớ của tôi về ngày hôm qua, có vẻ như miếng trí nhớ đó đã bị cắt đi, nhưng những phần khác thì vẫn còn và không bị ảnh hưởng.”
Hoắc Minh Viễn tạm thời vẫn chưa phản ứng kịp, anh cầm ly kem bỗng ngẩn ra một lúc: “Cô… có thấy không khỏe ở đâu không?”
Thời Quang vội vàng lắc đầu. Hoắc Minh Viễn rõ ràng đã hiểu nhầm ý định của cô. Cô không phải đến đây để chia sẻ sự hoang mang hay để tìm sự quan tâm của anh: “Không phải tôi có ý đó, mà là tôi chỉ muốn biết anh có nói với tôi điều gì đặc biệt về chuyến đi đến Tây Yên Sơn này không? Tôi không muốn vì chuyện này mà làm hỏng danh tiếng của mình.”
Sự bối rối trên trán Hoắc Minh Viễn cuối cùng đã biến mất.
“Cũng không có gì đặc biệt…” Hoắc Minh Viễn vẫn còn hơi do dự, anh cầm một miếng bánh quy nhúng kem cho vào miệng, như thể nuốt luôn cả lời nói cùng với bánh quy và kem, sau đó anh chậm rãi tổ chức lại ngôn từ, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Đến đó rồi nói sau.”