Thời Quang từ từ tỉnh dậy giữa một loạt tiếng động nhẹ, trước khi cô kịp mở mắt ra thì mọi chuyện xảy ra trước khi cô bất tỉnh đột nhiên hiện lên trong đầu cô từ gần đến xa.

Cô đã mất ý thức trong nước.

Hàn Chiếu giữ chặt tay lái, cậu ta liên tục bẻ lái qua hai khúc cua nguy hiểm trên cầu, sau đó liền tông liên tiếp ba chiếc ô tô. Cuối cùng, cậu ta hoàn toàn mất kiểm soát trước một chiếc xe container lớn và tông thẳng vào lan can bảo vệ, hai người trên xe cùng với chiếc xe đều lao xuống dòng sông chảy xiết. May mắn thay, vì cả hai đều đã có sự chuẩn bị, cho nên bọn họ kịp thời mở cửa xe trước khi chiếc xe rơi xuống nước, sau đó mỗi người nhanh chóng nhảy ra khỏi xe để thoát thân.

Cô lao xuống nước với tiếng sấm ầm ầm bên tai, và sau đó cũng không biết gì nữa.

Theo lý mà nói thì không nên thế, cô vốn bơi rất giỏi, dòng nước này chẳng đáng là gì với cô.

Nhưng dù sao đi nữa thì hiện giờ cô vẫn còn khỏe mạnh, chân tay vẫn còn đầy đủ, hoạt động linh hoạt, đầu óc tỉnh táo, chứng tỏ cô vẫn còn sống rất tốt, vẫn còn mạng để đòi nợ Hàn Chiếu, vậy là được rồi.

Thời Quang còn chưa mở mắt nhưng đã có thể cảm nhận rõ ràng ánh sáng trong suốt từ phía trái chiếu lên mặt cô.

Ánh sáng khác nhau vào các mùa và thời điểm khác nhau trong ngày chiếu lên da có cảm giác hoàn toàn khác nhau, ánh nắng buổi sáng mùa hè vào khoảng bảy tám giờ sáng chính là cảm giác như hiện tại, giống như những chiếc lông vũ mỏng manh dưới cánh chim nhỏ, nhẹ nhàng và ấm áp. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cô đang nằm trong bệnh viện sao?

Nhưng trong không khí không bắt được chút hơi thở nào của bệnh viện, không có mùi của thuốc sát trùng, không có tiếng kêu của các thiết bị giám sát, không có tiếng bước chân của bác sĩ và y tá, và thậm chí ngay cả bộ chăn ga gối đệm này cũng không giống như là đồ của bệnh viện, không những không khó chịu mà lại có cảm giác quen thuộc không thể tả.

Còn quần áo trên người cô...

Thời Quang nhắm mắt sờ soạng trên người mình. Cảm giác trơn mượt, thiết kế cổ và vai như thế này... đây không phải là áo bệnh nhân, mà là một bộ đồ ngủ.

Là một chiếc váy ngủ bằng lụa.

Thời Quang gần như ngồi bật dậy khỏi giường ngay khi vừa mở mắt, và lập tức cảm thấy choáng váng sau khi nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng trong một khu dân cư cũ kỹ ở thành phố, nhìn qua chỉ rộng  khoảng mười mét vuông, có cửa sổ quay về hướng nam, còn cửa ra vào thì hướng về hướng bắc. Bức tường bên phía cửa sổ dường như bị trận mưa lớn tối qua làm ướt đẫm, vừa mới khô ráo một chút thì đã bị bong tróc ra từng mảng lớn, và rơi lả tả đầy đất dọc theo chân tường, cùng với đó là những lõi bút đen đã sử dụng và chưa sử dụng, và giấy phế liệu, giấy báo, áp phích quảng cáo, những trang tạp chí viết đầy công thức và các ký hiệu nguệch ngoạc, những món đồ cũ không hợp nhau, và những bộ quần áo mùa hè giá rẻ với những phong cách khác nhau vứt bừa bãi trên đống đồ cũ...

Bừa bộn, hỗn độn, nhưng chưa đến mức gọi là bẩn.

Đây là...

Phòng ngủ của nhà cô.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ lụa mới tinh đắt tiền không phù hợp với môi trường xung quanh, trên người còn phủ một chiếc chăn lụa acrylic lạ mắt và ngồi ngơ ngác trên chiếc giường rộng đến mức chiếm gần một nửa căn phòng.

Chiếc đồng hồ điện tử bằng nhựa của cô có in quảng cáo mì ăn liền nằm cạnh giường đang hiển thị hiện tại là 7 giờ 26 phút.

Đồng hồ sinh học của Thời Quang luôn rất chuẩn, cô luôn thức dậy vài phút trước bảy giờ rưỡi.

Là Hàn Chiếu đưa cô về đây sao?

Vậy ai đã thay quần áo cho cô, và lại còn là bộ quần áo này?

Thời Quang vội vàng xuống giường, cô đưa tay lấy một chiếc áo phông và một chiếc quần jean ở đầu giường rồi nhanh chóng mặc vào. Cô rón rén đi chân trần đến cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín, và ngay khi vừa chạm vào tay nắm cửa thì cô liền cảm thấy choáng váng.

Cửa phòng ngủ bị khóa từ bên trong.

Trong phòng không có người thứ hai, vậy cửa này là ai khóa?

Trong lúc Thời Quang còn đang ngẩn người thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động của một vật cứng rơi xuống sàn gỗ.

Âm thanh rất gần, giống như là đang ở ngay cửa, Thời Quang liền hoảng hốt nắm chặt tay. Ổ khóa cũ kỹ có hơi trơn trượt, khi cô ấn vào thì nó liền phát ra một tiếng ‘cạch’ rồi đẩy ra.

Khi khóa cửa đã mở, Thời Quang hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên mở cửa. 

Ngay khi cô đang giơ chân lên định đá, nhưng khi thấy rõ nguồn gốc của âm thanh thì Thời Quang lập tức thu chân lại.

Bởi vì cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn gần một mét tám đang nằm ngủ trên sàn ngoài cửa phòng cô, trên người anh ta chỉ quấn một tấm chăn lông cừu màu xám nhạt có chất lượng tốt, còn phần đầu thì gối lên một chiếc gối lông vũ bằng lụa tơ tằm trắng như tuyết, bên cạnh còn đặt một chai rượu vang nhập khẩu. Rượu trong chai đã uống cạn, chỉ còn lại chai rỗng nằm lăn lóc trên sàn, tiếng động vừa rồi chắc là do nó tạo ra.

Nửa khuôn mặt người đàn ông bị chăn che khuất, chỉ lộ ra một đoạn trán rộng chừng hai ngón tay, Thời Quang không cần kéo ra cũng biết khuôn mặt dưới lớp chăn trông như thế nào.

Cô chợt thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở nhà cô không phải là chuyện hiếm nữa.

Lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau cũng là như thế này, khi đó là mùa đông, cô đột nhiên bị cảm lạnh và nằm ngủ ở nhà cả ngày, sau đó cô xuống lầu mua một củ khoai lang nướng ở quầy hàng nhỏ trước cửa khu về làm bữa tối, khi cô trở về mở cửa thì đã thấy người này ôm chai rượu ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ trong nhà cô, bên trái là Hàn Chiếu, còn bên phải là Tần Huy.

"Chắc chắn là cô đã từng nhìn thấy tôi trên tin tức và tôi cũng biết cô là ai, vì vậy chúng ta cũng không cần phải tự giới thiệu nhiều."

Đây là câu đầu tiên mà Hoắc Minh Viễn nói với cô. Sau khi anh nói xong, còn không đợi Thời Quang phản ứng thì anh đã giơ chai rượu lên rồi chỉ vào đống tài liệu tài chính và mấy xấp tiền mới tinh trên bàn trà, sau đó liền nói thẳng: “Đây là tài liệu làm sổ sách, đây là thù lao, tôi cần gấp, tôi cho cô một giờ, có đủ không?”

Thời Quang không hiểu xã giao nhưng cũng không bao giờ làm mất lòng khách hàng, nhưng vị khách này không chỉ tự đưa mình tới cửa mà còn tự vào trong nhà, cho nên Thời Quang đã âm thầm cẩn thận suy nghĩ, sau đó liền lấy củ khoai lang nướng còn nóng hổi từ trong áo khoác ra, rồi không mấy vui vẻ đưa cho anh xem.

“Tôi vẫn còn chưa ăn cơm.”

Người khách hàng bất ngờ lúc này mới chợt nhớ ra, rồi đáp lại bằng một tiếng ‘ồ’.

“Ở đây không có gì ngon cả. Hàn Chiếu, cậu mau đi mua một con vịt quay ở quầy hàng trước cổng tiểu khu đi, ở cái quầy mà người ta xếp hàng dài đấy, nhớ bảo bọn họ chặt sẵn xương vịt để mang về nấu canh.” Sau khi anh nói xong, không đợi Thời Quang lên tiếng cảm ơn hay từ chối, thì anh đã giơ tay định lấy củ khoai lang của cô: “Cô làm việc của cô, đồ ăn của cô tôi sẽ ăn hộ. Không cần phải khách sáo đâu.”

Tối hôm đó, người đàn ông này giống như đang ngồi trước TV xem một con khỉ đột đang làm phép tính, anh vừa ăn uống vừa ngạc nhiên khi thấy Thời Quang kéo ra hai mét giấy vệ sinh làm nháp, cô không dùng máy tính và cũng không dùng máy vi tính, chỉ với một chiếc bút không có nắp, trong bốn mươi phút vừa hắt xì vừa làm xong đống sổ sách dày cộm.

Khi Thời Quang đặt bút xuống thì nước xương vịt trong bát của anh vẫn còn đang nóng hổi.

Từ đó về sau, người này liền trở thành một trong những khách hàng trả tiền nhanh nhất của cô.

Cũng từ đó, không quan trọng là cô đã thay bao nhiêu ổ khóa, hay là thay loại khóa phức tạp đến đâu, thì vị khách này đều luôn có cách xuất hiện bất ngờ và đường hoàng ở đây.

Anh không chỉ đến khi có công việc cần cô. Đôi khi anh đến đây như thể để tá túc, ở lại đây ăn uống miễn phí cả đêm, rồi tự nhiên nằm lăn ra ngủ bất kỳ chỗ nào, còn đôi khi thì lại giống như là đang đánh dấu lãnh thổ, chỉ mất hai phút đi một vòng, đi vệ sinh rồi đi. Ban đầu còn có người đi cùng, sau đó chỉ có mình anh. Dường như đây chỉ là một trong vô số trò chơi vô vị trong cuộc sống hoang dã của anh, khi nào nhớ đến thì liền đến đây chơi.

Anh đã quen, và vì tiền, Thời Quang cũng đã quen.

Nếu là bình thường thì cô sẽ phớt lờ sự hiện diện của anh, bước qua người anh rồi tiếp tục làm việc, để mặc anh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhưng bây giờ cô đang nóng lòng rất muốn hỏi anh vài câu.

Chuyện gì đã xảy ra với quần áo của cô và cánh cửa bị khóa, còn số tiền anh nợ cô thì sao?

Thời Quang khẽ duỗi chân ra và nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh đang nằm ngoài chăn.

Người đàn ông dưới chăn chợt khịt mũi một cái, rồi bực bội khẽ lẩm bẩm gì đó, sau đó lại rụt tay lại và tiếp tục cuộn mình vào trong chăn. Anh xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía cô, mặt vùi vào gối, và không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy.

Thế nằm nghiêng làm cho chiếc áo sơ mi và quần âu trên người anh bỗng nhiên căng lên, và để lộ những đường nét đẹp đẽ trên cơ thể. ( truyện trên app tyt )

Vì tiền, Thời Quang kiên nhẫn tiếp tục đưa chân chọc nhẹ vào cái mông căng tròn được bao bọc trong chiếc quần đen của anh ta.

Cái mông cáu kỉnh khẽ cử động nhưng người thì vẫn chưa có ý định tỉnh dậy.

Vì tiền, Thời Quang cũng không thể nào nhịn được nữa, cô chợt thu chân lại để lấy đà, rồi lập tức đá mạnh vào người đối phương.

Người đàn ông ôm chăn lăn lộn trên mặt đất khoảng một vòng rưỡi, rồi dừng lại trong tư thế úp mặt xuống đất, cuối cùng Thời Quang cũng có thể nghe thấy một câu rõ ràng.

“Con mẹ nó….”

“Là tôi đây.”

Còn chưa kịp mắng xong hết câu thì đã bất ngờ dừng lại, người đàn ông nằm trên sàn tức giận trợn mắt, rồi người nọ từ từ quay đầu lại, sau đó liền chậm chạp ngồi dậy và đưa tay ôm ngực trái vừa bị đập xuống sàn, người nọ còn bực bội lẩm bẩm: “Ngực nhỏ mà lực mạnh...”

“Anh tỉnh chưa?”

“Cô thấy sao?”

“Anh còn nhớ mình đã làm gì trong phòng tôi tối qua không?”

Trong giọng điệu của Thời Quang không có chút chất vấn nào, chỉ đơn giản là hỏi một câu bình thường, nhưng Hoắc Minh Viễn đang ngồi dưới đất lại chợt ngẩn ra, sau đó bỗng nhăn mày khó chịu đáp lại.

"Cô vừa vào là đã khóa cửa rồi, tôi còn có thể làm gì được chứ?"

Cửa là do cô khóa sao?

Thời Quang không nhịn được chợt nhìn lại cánh cửa phòng ngủ.

Cô tự vào phòng ngủ, rồi sau đó tự thay đồ sao?

Nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào vậy chứ...

Trong lúc Thời Quang còn đang băn khoăn thì Hoắc Minh Viễn đã kéo chăn đứng dậy, hai mắt anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, anh đưa tay xoa xoa cái đầu rối bù, tháo cà vạt lỏng lẻo trên cổ, ném xuống sàn, rồi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.

Chiếc cà vạt đen nhăn nhúm trông chẳng khác nào một con rắn chết đang nằm cuộn trên sàn nhà, khi Thời Quang nghe thấy tiếng bước chân thì chợt quay đầu lại, và khi ánh mắt cô tình cờ lướt qua, cô bỗng nhiên cảm thấy thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Cô nhớ rất rõ ràng tối qua trong quán bar Hoắc Minh Viễn không có đeo cà vạt.

Bất cứ điều gì bất hợp lý liên quan đến người này đều không có gì phải ngạc nhiên, cho nên Thời Quang cũng không muốn tìm hiểu cặn kẽ những chuyện nhỏ nhặt này, mà cô chỉ quan tâm đến một chuyện duy nhất.

Thời Quang đuổi theo người đàn ông đến cửa nhà vệ sinh, rồi nhìn người đó cúi người rửa mặt.

“Tiền của tôi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play