* * *
Cửa thang máy mở ra, và như một phép màu, thế giới tràn ngập ánh sáng ban ngày trải rộng trước mắt chúng tôi, chói lòa tới mức chúng tôi phải che mắt lại. Tôi khoan khoái hít căng phổi thứ không khí trong lành trong khi chúng tôi bước ra một vỉa hè đông đúc. Chỗ nào cũng đông nghịt người mặc đồ hóa trang: các siêu anh hùng mặc đồ bó sát bằng vải co dãn, những gã Zombie dưới lớp hóa trang dày bự đang đi lê lết, những cô gái bắt chước các nhân vật hoạt hình Nhật Bản với quần mắt to đen sì vung vẩy những chiếc rìu chiến. Họ xúm lại thành từng đám kỳ dị khó tin và tràn cả ra đường làm nghẽn giao thông, bị nhốt như một bầy thiêu thân về phía một tòa nhà đồ sộ xám xịt, nơi có một tấm băng rôn ghi dòng chữ: HÔM NAY LÀ LỄ HỘI TRUYỆN TRANH!
Emma lùi trở lại phía thang máy. "Toàn bộ chuyện này là cái gì vậy?"
Addison nhướng mắt lên phía trên vành kính nhìn anh chàng Joker với mái tóc màu xanh lục ban chỉnh trang lại khuôn mặt sơn vẽ của mình. "Cứ luận từ trang phục của họ, có vẻ đây là một lễ hội tôn giáo nào đó."
"Đại loại là thế." Tôi nói, đồng thời dỗ dành Emma qua lại vỉa hè. "Nhưng đừng sợ - họ là những người bình thường mặc đồ hóa trang mà thôi, trong mắt họ chúng ta cũng có vẻ thế. Chúng ta chỉ phải lo ngại về gã xác sống đó thôi."Tôi không nhắc tới con hồn rỗng, hi vọng là đánh lạc hướng nó khi chui vào thang máy. "Chúng ta cần tìm nơi ẩn náu cho tới khi hắn rời đi, rồi sau đó lén lút quay trở lại ga tàu điện ngầm... "
"Không cần phải thế." Addison nói, rồi nó phăm phăm chạy xuống côn phố đông nghịt, mũi không ngừng đánh hơi.
"Này!" Emma gọi theo nó. " Ông đi đâu thế?"
Nhưng con chó đã chạy vòng trở lại.
" Hoan hô thần may mắn!" Nó nói, vẫy vẫy cái đuôi ngắn cũn. "Cái mũi mách bảo tôi rằng các bạn của chúng ta được đưa từ chỗ tàu điện ngầm đến đây, qua thang máy đó. Hóa ra chúng ta đang đi đúng hướng!"
"Cảm ơn các loài chim." Emma nói.
"Ông nghĩ ông có thể lần theo dấu vết của họ được không?" Tôi hỏi."
"Tôi nghĩ tôi có thể làm được không á? Đâu phải ngẫu nhiên họ gọi tôi là Addison Đáng Kinh Ngạc! Vì sao ư, chẳng có một hương liệu, một mùi thơm, một thứ nước hoa đặc biệt nào tôi lại không thể gửi được kể cả từ một trăm mét... "
Addison dễ dàng bị chủ đề sự xuất chúng của nó làm phân tán tư tưởng, ngay cả khi đang có chuyện cấp bách ở trước mắt, và giọng nói oang oang đầy kiêu hãnh của nó có xu hướng kéo dài ra.
"Ờ, chúng tôi hiểu rồi." Tôi nói, nhưng nó vẫn hào hứng thao thao bất tuyệt, giờ vừa nói nó vừa bước theo cái mũi của mình.
"... và tôi có thể tìm ra một người đặc biệt trong một đống hồn rỗng, một Chủ Vòng trong một chuồng đầy chim..."
Chúng tôi đuổi theo con chó vào giữa đám đông mặc đồ hóa trang, chen giữa chân của một anh lùn đi cà kheo, vòng qua một công chúa ma cà rồng, thiếu chút nữa đâm vào một Pikachu và một Edward Tay Kéo đang nhảy điệu van-xơ trên phố. Tất nhiên, các bạn của chúng ta đã bị đưa theo lối này. Tôi thầm nghĩ. Đó là một màn ngụy trang hoàn hảo - không chỉ cho chúng tôi, những người sẽ trông hoàn toàn bình thường giữa cảnh này, mà cả những gã xác sống đang áp giải một đoàn những đứa trẻ đặc biệt. Thậm chí dù ai đó trong số họ dám kêu cứu, liệu có ai cho là họ kêu cứu thật để mà can thiệp? Người ta đang diễn trò khắp xung quanh, đang ngẫu hứng diễn những màn chiến đấu, đang gầm gừ trong những bộ trang phục quái gở, rên rỉ như những gã Zombie. Mấy đứa trẻ lạ lùng kêu lên rằng những kẻ muốn cướp đi linh hồn của chúng bắt cóc chúng ư? Sẽ chẳng có ai buồn nhướng mày.
Addison đi một vòng, ngửi hít đám đông, rồi ngồi xuống, vẻ bối rối. Thật kín đáo, vì ngay cả trong đám đông này có một con chó biết nói cũng vẫn gây sốc, tôi cúi xuống hỏi xem có chuyện gì.
"Chỉ là...e hèm." Nó ấp úng. " Có vẻ như tôi đã..."
"Để mất dấu sao?" Emma hỏi. "Tôi cứ nghĩ mũi ông không bao giờ sai lầm cơ đấy."
"Tôi chỉ để lạc mất dấu vết thôi. Nhưng tôi không hiểu tại sao... nó dẫn tới đây một cách khá rõ ràng, thế rồi biến đâu mất."
"Buộc lại dây giày của cậu đi." Emma đột nhiên nói. "Ngay."
Tôi cúi xuống nhìn đôi giày. Nhưng chúng..."
Cô túm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh tôi xuống. "Buộc. Dây. Giày. Của. Cậu. Lại." Cô nhắc lại, rồi há miệng tạo khẩu hình. Xác sống!
Chúng tôi quỳ gối xuống đó, nấp dưới những cái đầu của đám đông lộn xộn này. Rồi một tiếng nhiễu chói tai một giọng nói méo mó vang lên qua một chiếc bộ đàm: "Mã 141! Tất cả thành viên quay về trình diện tại điểm tập kết ngay lập tức!"
Gã xác sống đã lại gần. Chúng tôi nghe thấy hắn trả lời bằng giọng cộc cằn có khẩu âm kì lạ: "M đây. Tôi đang truy lùng những kẻ tẩu thoát. Yêu cầu cho phép tiếp tục tìm kiếm. Hết"
Tôi căng thẳng đưa mắt nhìn Emma.
"Từ chối, M. Đám dọn dẹp sẽ càn sạch khu vực sau. Hết."
"Thằng nhóc ít nhiều có ảnh hưởng đến Đám Dọn Dẹp. Cuộc càn quét có thể không hiệu quả."
Đám dọn dẹp. Hẳn hắn đang nói tới đám hồn rỗng. Và chắc chắn hắn đang nói về tôi.
"Từ chối!" Giọng nói bị vỡ kia nói. "Quay lại trình viện ngay lập tức hoặc tối nay anh ở dưới hố, hết!"
Gã xác sống khẽ đáp "Đã rõ" vào bộ đàm của hắn rồi rảo bước đi.
"Chúng ta cần bám theo hắn." Emma nói. "Hắn có thể dẫn chúng ta tới chỗ những người khác!"
"Và tiến thẳng vào hang cọp."
Addison nói. "Dù tôi đoán khó tránh khỏi việc đó."
Tôi vẫn đang bàng hoàng. "Chúng biết tớ là ai." Tôi nói. "Hẳn chúng đã thấy điều đó làm."
"Đúng rồi." Emma nói. "Và điều đó khiến chúng sợ chết khiếp!"
Tôi đứng thẳng người lên để dõi nhìn gã xác sống rời đi. hắn lách qua đám đông, nhảy qua một rào chắn giao thông, tôi chạy về phía một chiếc xe cảnh sát đang đỗ.
Chúng tôi theo sau hắn tới chỗ rào chắn. Tôi nhìn quanh, có mường tượng ra nước đi tiếp theo của những kẻ bắt cóc. Đằng sau chúng tôi là đám đông, còn ở đằng trước, phía sau rào chắn, những chiếc xe đang lượn lờ quanh các khối nhà tìm chỗ đậu. "Có lẽ các bạn của chúng ta đã đi bộ cùng lắm là tới đây." Tôi nói. " rồi bị đưa lên một chiếc xe."
Tươi tỉnh hẳn, Addison đứng nhổm trên hai chân sau nghển đầu nhìn qua phía trên rào chắn giao thông. "Phải! Hẳn là thế. Chàng trai thông minh đấy!"
"Có gì mà ông phải hào hứng thế?" Emma nói. " Nếu họ bị đưa đi bằng xe, thì lúc này họ có thể ở bất cứ đâu rồi!"
" Vậy thì chúng ta sẽ theo họ tới bất cứ đâu." Addison nhấn mạnh. "Dù tôi ngờ rằng họ đã ở xa chết khiếp rồi. Chủ cũ của tôi có một ngôi nhà trong thành phố cách đây không xa, và tôi biết rõ khu vực này của thành phố. Không có cảng lớn hay điểm nào gần đây để rời khỏi London - nhưng lại có vài lối vào các Vòng Thời Gian. Nhiều khả năng họ đã bị đưa tới một trong những Vòng này. Giờ nhấc tôi lên nào!"
Tôi làm theo, và với sự trợ giúp của tôi, nó leo qua rào chắn và bắt đầu đánh hơi ở phía bên kia. Chỉ sau vài giây, đó là đã tìm được dấu vết mùi các bạn của chúng tôi. "Lối này!" Nó nói, hướng xuống phố về phía gã xác sống, lúc này đã chui vào trong chiếc xe cảnh sát và đang lái xe đi.
"Có vẻ chúng ta phải đi bộ thôi." Tôi nói với Emma. "Cậu nghĩ cậu có đi được không?"
"Tớ sẽ cố." Cô nói. "Miễn là chúng ta tìm thấy một Vòng Thời Gian trong vòng vài giờ. Nếu không tớ sẽ có thể bắt đầu có tóc bạc vào vết chân chim." Cô mỉm cười, như thể đây là một chuyện có thể mang ra đùa giỡn.
"Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra." Tôi nói.
Chúng tôi nhảy qua rào chắn. Tôi nhìn lại lần cuối cùng ga tàu điện ngầm đằng sau.
" Cậu có thấy con hồn rỗng không?" Emma hỏi.
"Không. Tớ không biết nó ở đâu. Và chuyện đó khiến tớ thấy lo lắng."
"Mỗi thời điểm là một chuyện thôi." Cô nói.
* * *
Emma gắng gượng được đến đâu, chúng tôi đi nhanh hết mức đến đó, nép vào bên đường vẫn còn chìm vào bóng râm buổi sáng, để mắt tới cảnh sát vào đi theo cái mũi của Addison. Chúng tôi đi vào một khu công nghiệp gần các bến tàu, sông Thames hiện ra tối sẫm qua những khoảng trống giữa các nhà kho, rồi sau đó tới một khu vực mua sắm trang hoàng rực rỡ, những cửa hàng lấp lánh dưới các tòa nhà lắp kính. Phía trên mái các tòa nhà, tôi thoáng thấy mái vòm của nhà thờ lớn Thánh Paul, đã nguyên lành trở lại, bầu trời xung quanh thật trong và xanh. Bom đã được ném xuống hết và những chiếc máy bay ném bom đã mất từ lâu - bị bắn rơi, bị tháo dỡ làm thế liệu, hay lui vào các viện bảo tàng, để rồi nằm phủ bụi sau những hành gây chắn khách tham quan, để những cô bé cậu bé học sinh trố mắt ngắm nhìn, với chúng, cuộc chiến tranh này cũng xa xăm chẳng kém gì những cuộc Thập Tự Chinh. Với tôi, theo đúng nghĩa đen, nó mới chỉ là ngày hôm qua. thật khó tin chỉ mới đêm qua thôi, đây cũng chính là những con phố tối om đầy những hố pm sâu hoắm chúng tôi đã chạy qua để bảo mạng. Giờ đây thật không nhận ra nổi chúng, những dãy cửa hàng mua sắm dường như đã tái sinh từ tro tàn - và cả những con người đang đi lại trên các con phố này, đầu cúi xuống, dán mắt dán tai vào điện thoại di động, mặc đồ hàng hiệu. Hiện tại dường như đột nhiên thật xa lạ với tôi, thật tầm thường và điên rồ. Tôi có cảm giác như một vị anh hùng trong thần thoại vừa tìm đường trở về từ thế giới dưới lòng đất thì để nhận ra thế giới trên mặt đất cũng bị đoạ dày y hệt như dưới kia.
Thế rồi tôi sực tỉnh-tôi đã trở lại. Một lần nữa, tôi đã xuyên về hiện tại, mà lần này không cần tới sự can thiệp của cô Peregrine... điều vốn được cho là không thể.
"Emma?" Tôi nói. "Làm thế nào tớ tới được đây?"
Cô chăm chú nhìn vào đường phố phía trước, không ngừng quan sát từng điểm một xem có phát hiện rắc rối tiềm tàng nào không.
"Đâu cơ, London ấy à? Đi tàu, đồ ngốc."
"Không." Tôi hạ giọng. "Ý tớ là hiện tại. Cậu từng nói cô Peregrine là người duy nhất có thể đưa tớ trở về."
Cô quay lại nhìn tôi, đôi mắt nheo lại. "Phải."cô chậm rãi nói. "Đúng thế."
" Hay là cậu nghĩ thế."
"Không, cô ấy là người duy nhất, tớ dám chắc. Đó là cách mọi thứ diễn ra."
" Vậy thì làm thế nào tớ tới được đây?
Cô ngơ ngác. " Tớ không biết, Jacob. Có thể..."
"Kia!" Addison lên tiếng đầy phấn khích, và chúng tôi ngừng bắt lại băn khoăn quan sát. Thân hình nó căng cứng, hướng xuống cuối con phố chúng tôi vừa rẽ vào. " Giờ tôi ngửi thấy mùi của hàng tá người đặc biệt - hàng tá và hàng tá - mà mùi còn rất mới!"
"Thế nghĩa là sao?" Tôi hỏi.
"Những người đặc biệt bị bắt cóc khác đã bị đưa qua lối này, không chỉ riêng các bạn của chúng ta." Emma nói. "Hang ổ của lũ xác sống chắc hẳn phải gần đây."
"Ở gần đây sao?" Tôi hỏi. Khối nhà này san sát những kiểu cửa hiệu bán đồ ăn nhanh và những tiệm bán đồ lưu niệm tồi tàn, và chúng tôi đứng đúng giữa khung cửa thắp đèn nê ông của một quán ăn rẻ tiền nhớp nháp. " Tớ đoán tớ đã hình dung ra nơi nào đó... âm khí nặng nề hơn."
"Như hầm tối trong một tòa lâu đài u ám nào đó." Emma vừa nói vừa gật đầu.
"Hay ở một trại tập trung bao quanh là lính gác và hàng rào dây thép gai." Tôi nói.
"Trên tuyết. Như hình vẽ của Horace."
"Biết đâu chúng ta lại tìm ra một nơi như thế." Addison nói. "Nhớ nhé, đây rất có thể chỉ là lối vào một Vòng Thời Gian thôi."
Bên kia đường, khách du lịch đang tự chụp hình mình phía trước một trong những mốt điện thoại màu đỏ là biểu tượng của thành phố. Rồi họ để ý thấy chúng tôi và hướng máy ảnh ra, chụp vội một kiểu.
"Này!" Emma nói. "Không chụp ảnh!"
Họ bắt đầu nhìn chằm chằm. Không còn được những người dự lễ hội truyện tranh bao quanh, chúng tôi trơ khấc ra như những ngón tay cái bầm dập rướm máu.
"Theo tôi." Addison rít lên. "Mọi dấu vết đều hướng theo lối này."
Chúng tôi hối hả lao theo nó xuống cuối khối nhà.
"Giá như Millard ở đây." Tôi nói. "Cậu ta có thể đi thám thính nơi này mà không bị phát hiện."
"Hoặc giá như Horace ở đây, cậu ấy có thể nhớ ra một giấc mơ có ích cho chúng ta." Emma nói.
"Hay tìm quần áo mới cho chúng ta." Tôi bồi thêm.
" Thôi đi cậu ơi, tôi khóc bây giờ đây này." Emma nói.
Chúng tôi tới một cầu tàu nhộn nhịp. Mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, một đoạn lạch hẹp của dòng sông Thames ảm đạm, và từng đòan du khách đội tấm lưỡi trai che nắng và đeo túi bên hông lạch bạch bước xuống hoặc bước lên từ mấy chiếc tàu thủy lớn, những chiếc tàu cung cấp dịch vụ tham quan London na ná hoặc y hệt nhau.
Addison dừng lại. " Họ đã bị đưa tới đây." Nó nói. "Có vẻ họ đã bị đưa xuống một chiếc tàu."
Chúng tôi đi theo cái mũi của nó qua đám đông từ một bến tàu vắng tanh. Đúng là lũ xác sống đã đưa các bạn của chúng tôi xuống một chiếc tàu, và giờ chúng tôi cần đuổi theo - nhưng bằng cái gì đây? Chúng tôi đi bộ theo cầu tàu tìm phương tiện di chuyển.
"Làm thế này sẽ chẳng bao giờ hiệu quả đâu." Emma cằn nhằn. " Những chiếc tàu này quá to và quá đông. Chúng ta cần một chiếc tàu nhỏ - thứ gì đó chúng ta có thể tự lái."
"Đợi chút." Addison nói, mũi chun lại. Nó lon ton chạy đi, hướng mũi về phía những đống ván gỗ. Chúng tôi đi theo nó băng qua cầu, xuôi xuống một bờ dốc thoai thoải không có biển báo đã bị các du khách lãng quên. Bờ dốc dẫn xuống một cầu tàu thấp hơn, nằm dưới con phố, tầm tầm mực nước. Chẳng có ai ở đây; nơi này vắng tanh.
Đến đây, Addison dừng lại, tỏ vẻ cực kì tập trung. "Những người đặc biệt đã đi theo lối này."
"Những người đặc biệt bạn chúng ta ư?" Emma hỏi.
Con chó ngửi ngửi cầu tàu lần nữa rồi lắc đầu. "Không phải bạn chúng ta. Nhưng có rất nhiều dấu vết ở đây, cả mới lẫn cũ, cả mạnh lẫn nhạt, tất cả trộn lẫn vào nhau. Đây là một lộ trình được sử dụng thường xuyên."
Phía trước chúng tôi, cầu tàu thu hẹp lại và biến mất phía dưới cầu tàu chính, bị nuốt chửng vào bóng tối trong đó.
"Ai sử dụng thường xuyên cơ?" Emma nói, bồn chồn nhìn chăm chăm vào bóng tối. " Tôi chưa bao giờ nghe nói tới bất cứ lối vào Vòng Thời Gian nào dưới một cầu tàu ở Wapping cả."
Addison không có câu trả lời nào. Không thể làm gì khác ngoài bước tới và khám phá, vậy là chúng tôi làm thế, bồn chồn tiến vào bóng tối. Khi mắt chúng tôi thích nghi được, một cầu tàu khác hiện ra trong tầm nhìn - một nơi khác hoàn toàn so với cầu tàu nhập nắng, tươi vui phía trên đầu chúng tôi. Những tấm ván gỗ dưới này có màu xanh lục, mục nát, nhiều chỗ đã gãy. Cả một bầy chuột láo nháo vừa không ngớt kêu chin cht vừa chui thoăn thoắt qua một đống vỏ hộp vứt đi, rồi nhảy một quãng ngắn từ cầu tàu vào một chiếc thuyền nhỏ trông có vẻ cũ kỹ đang dập dềnh trên mặt nước tối đen giữa những cây cầu gỗ bám đầy rêu.
"Được lắm." Emma nói. " Tôi đoán là cần đánh nhiều thử một phen thôi..."
"Nhưng cái thuyền đó đầy nhóc chuột!" Addison thất kinh nói.
"Sẽ không lâu đâu." Emma nói, thắp một ngọn lửa nhỏ trên bàn tay mình. "Lũ chuột không hứng thú với sự có mặt của tôi lắm."
Vì có vẻ không có ai ở đây để ngăn trở, chúng tôi liền đi tới chỗ chiếc thuyền, nhảy vòng tránh những tấm ván có vẻ yếu nhất, và bắt đầu tháo dây buộc thuyền khỏi cầu tàu.
"DỪNG LẠI!" Một giọng nói oang oang vọng ra từ trong thuyền.
Emma kêu ré lên, Addison ăng ẳng, còn tôi thiếu chút nữa mất lịm. Một người đàn ông ngồi sẵn trong thuyền - tại sao mãi đến lúc này chúng tôi mới trông thấy ông ta chứ? - chậm rãi đứng dậy, vươn dài người ra từng phân một cho tới khi ông ta đứng cao lừng lững trên đầu chúng tôi. Ông ta phải cao ít nhất hai mét mốt, thân hình đồ sộ trong một tấm áo khoác, còn khuôn mặt ẩn kín dưới một cái mũ trùm tối om.
"Tôi... tôi xin lỗi!" Emma lắp bắp. "Tình hình là... chúng tôi nghĩ chiếc thuyền này..."
"Có nhiều kẻ đã thử đánh cắp nó từ tay sharon!" Người đàn ông gầm lên. "Giờ thì sọ của chúng đã trở thành nơi ở của những sinh vật biển!"
" Tôi thề là chúng tôi không thể tìm cách..."
" Chúng tôi sẽ rời đi." Addison vừa lí nhí vừa lùi ra. "Rất xin lỗi đã quấy rầy ngài, thưa ngài."
"IM LẶNG!" Người đàn ông rống lên, bước lên cầu tàu ọp ẹp với một sải bước dài khủng khiếp. "Bất cứ kẻ nào tới vì cái thuyền của ta đều phải TRẢ GIÁ!"
Tôi khiếp vía toàn tập, và đến lúc Emma hét lớn "Chạy!" thì tôi đã quay người chực chạy rồi. Tuy vậy, chúng tôi chỉ mới chạy được vài bước thì bàn chân tôi thụt xuống một tấm ván mục và tôi ngã dập mặt xuống cầu tàu. Tôi cố bò đi nhưng đã bị tụt xuống cái lỗ tới tận đùi. Tôi bị mắc kẹt, và khi Emma cùng Addison quay lại để giúp tôi thì đã quá muộn. Người đàn ông trên thuyền đã đuổi kịp chúng tôi, lừng lửng trên đầu và cười phá lên, tiếng cười ha hả của ông ta vang lên ầm ầm quanh chúng tôi. Có thể đó là ảo giác do trời tối, nhưng tôi dám thề tôi đã thấy một con chuột rơi xuống từ mũ trùm áo khoác của ông ta, và một con nữa chui ra từ ống tay áo trong khi ông ta từ tốn giơ cánh tay về phía chúng tôi.
"Tránh xa chúng tôi ra, đồ điên!" Emma hét lên, vỗ hai bàn tay vào nhau để thắp một ngọn lửa. Mặc dù ngọn lửa cô tạo ra không có tác dụng gì trong việc xua đi bóng tối bên trong cái mũ trùm của người giữ thuyền - Tôi dám ngờ là cả mặt trời cũng khó lòng làm nổi việc đó - nó cũng cho chúng tôi thấy thứ ông ta cầm trên bàn tay đang chìa ra, và đó không phải là một con dao hay bất cứ món vũ khí nào cả. Đó là một tờ giấy, được kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ dài, trắng của ông ta.
Ông ta chìa ra cho tôi, cúi xuống thật thấp để tôi có thể với tới.
"Làm ơn." Ông ta bình tĩnh nói. "Đọc nó đi."
Tôi do dự. "Cái gì vậy?"
"Giá phải trả. Và một số thông tin liên quan tới phần việc của tôi."
Run rẩy vì sợ, tôi với tay lên cầm lấy tờ giấy. Tất cả chúng tôi cùng xúm lại đọc dưới ánh sáng từ ngọn lửa của Emma.
Tôi ngước nhìn lên người giữ thuyền khổng lồ. "Vậy đó chính là ông?" Tôi ngờ vực hỏi. "Ông là... Sharon?"
"Bằng xương bằng thịt." Ông ta đáp, giọng nó của ông ta trơn như bôi dầu khiến tôi thấy dựng tóc gáy.
"Thề có chim, quý ông này, ông làm chúng tôi suýt chết đấy!" Addison nói. "Liệu tất cả màn ầm ĩ vớ vẩn vừa rồi có thực sự cần thiết không?"
"Tôi xin lỗi. Tôi đang ngủ và các vị làm tôi giật mình."
"Chúng tôi đã làm ông giật mình ấy à?"
"Trong một lúc, tôi đã nghĩ các vị thực sự đang tìm cách lấy cắp thuyền cuả tôi." Ông ta cười khùng khục.
"Ha ha!" Emma lên tiếng, cười gượng. "Không, chúng tôi chỉ... muốn chắc chắn là nó được buộc cẩn thận thôi."
Sharon quay lại kiểm tra cái thuyền, vốn chỉ được buộc đơn giản bằng dây thừng vào một cọc gỗ.
"Vậy các vị thấy thế nào?" Ông ta hỏi, nở nụ cười hết cỡ phô bàn răng thành một hình trăng lưỡi liềm trắng mờ mở rộng ra bên dưới chiếc mũ trùm đầu.
"Hoàn toàn... ngăn nắp." Tôi nói, cuối cùng cũng rút được chân ra khỏi cái lỗ. "Buộc thuyền rất là, ừm, tốt."
"Bản thân tôi cũng không thể buộc được một cái nút khéo hơn thế." Emma nói trong khi giúp tôi đứng dậy.
"Nhân tiện." Addison nói. "Những người đã tìm cachs... có phải tất cả họ thực sự...?" Nó nhìn về phía mặt nước tối tăm và nuốt ực tiếng rõ to.
"Đừng bận tâm chuyện đó." Người giữ thuyền nói. "Giờ các vị đã đánh thức tôi dậy, và tôi sẵn sàng phục vụ các vị. Tôi có thể làm gì cho các vị đây?"
"Chúng tôi cần thuê thuyền của ông." Emma nói rành rọt. "Để chúng tôi tự sử dụng."
"Tôi không cho phép điều dod" Sharon nói. "Tôi luôn điều khiển nó."
"À, thế thì tiếc quá!" Addison nói, hối hả quay đầu lại để rời đi.
Emma túm lấy vòng cổ của nó. "Đợi đã!" Cô khẽ rít lên. "Chúng ta chưa xong việc ở đây." Cô mỉm cười cầu tài với người giữ thuyền. "Là thế này, chúng tôi tình cờ có quen biết rất nhiều người đặc biệt đã đ tỏ qua..."
Cô nhìn quanh, tìm từ phù hợp.
"... nơi này. Có phải vì có một lối vào Vòng Thời Gian ở gần đây không?"
"Tôi không biết cô muốn nói gì." Sharon nói dứt khoát.
"Được rồi, tất nhiên ông không thể cứ thế thừa nhận điều đó. Tôi hoàn toàn hiểu. Nhưng với chúng tôi, ông không có gì phải lo. Hiển nhiên, chúng tôi là..."
Tôi huých khuỷu tay vào cô. "Emma, đưng!"
"Sao không? Ông ấy đã thấy con chó nói tiếng người và thấy tớ tạo ra lửa rồi. Nếu chúng ta không nói thật..."
"Nhưng chúng ta không biết liệu ông ta có nói thật hay không." Tôi nói.
"Tất nhiên là có." Cô nói, rồi quay sang Sharon. "Ông nói bậy, phải không nào?"
Người giữ thuyền chăm chăm nhìn chúng tôi không có phản ứng gì.
"Ông ấy nói thật, phải không?" Emma hỏi Addison. "Ông ngửi người ông ấy rồi thì có nhận ra không?"
"Không, không rõ ràng."
"Được rồi, tôi cho rằng điều đó cũng không quan trọng, miễn ông ấy không phải là một xác sống." Cô nheo mắt nhìn Sharon. "Ông không phải thế, đúng không?"
"Tôi là người làm ăn." Ông ta nói với giọng đều đệ.
"Đã quá quen với việc gặp những con chó biết nói tiếng người và những cô gái biết thắp lửa từ hai bàn tay." Addison nói.
"Trong công việc của tôi, người ta gặp rất nhiều loại người."
"Tôi sẽ rút ngắn việc vòng vo lại." Tôi vừa nói vừa vẩy nước khỏi một bàn chân, rồi bàn chân còn lại. "Chúng tôi đang tìm kiếm vài người bạn. Chúng tôi nghĩ có thể họ đã đi qua lối này trong khoảng một tiếng đồng hồ vừa qua. Phần lớn là trẻ con, một số là người lớn. Một tàng hình, một có thể bay lơ lửng..."
"Khó mà nhận ra họ." Emma nói. "Họ bị một đám xác sống chĩa nòng súng khống chế."
Sharon khoanh hai cánh tay thành một chữ X rộng, tối đen. "Như tôi đã nói, đủ loại người thuê thuyền của tôi, và ai nấy đều trông cậy vào sự kín tiếng tuyệt đối của tôi. Tôi không buôn chuyện về khách hàng của mình."
"Vậy sao?" Emma hỏi. "Thứ lỗi cho chúng tôi chỉ một lát thôi."
Cô kéo tôi sang bên để thì thầm vào tai tôi.
"Nếu ông ta không chịu mở lời, tớ sẽ thực sự tức giận đấy."
"Đừng manh động." Tôi thì thầm đáp lại.
"Sao? Cậu tin vào nhũng lời vớ vẩn về xương sọ và sinh vật biển sao?"
"Phải, thực ra là thế. Tớ kết ông ra là một kẻ lỗ mãng, nhưng..."
"Lỗ mãng ư? Thực tế là ông ta đã thừa nhận có làm ăn với bọn xác sống! Thậm chí ông ta còn có thể là một trong số chúng!"
"...nhưng ông ta là một kẻ lỗ mãng hữu ích. Tớ có cảm giác ông ta biết chính xác các bạn của chúng ta bị đưa đi đâu. Vấn đề chỉ là đưa ra đúng câu hỏi thôi."
"Vậy hỏi cho đúng đi." Cô cáu kỉnh nói.
Tôi quay sang Sharon và mỉm cười nói. "Ông có thể cho tôi biết về hành trình của ông không?"
Ông ta lập tức hào hứng hẳn. "Cuối cùng thì cũng có một chủ đề tôi có thể thoải mái nói được rồi. Tình cờ tôi cũng có một vài thông tin ở ngay đây..." Ông ta quay ngoắt lại và đi tới một cái cọc gần đó. Có một cái giá được đóng đinh vào cọc, và trên cái giá để một cái sọ người mang đồ như của các phi công ngày xưa - mũ da, kính bảo vệ mắt, và một cái khăn quàng đã ố vàng. Kẹp giữa hai hàm răng là vài tập sách giới thiệu mỏng, và Sharon kéo một tập ra đưa cho tôi. Đó là một tập sách hướng dẫn du lịch tồi có vẻ đã được in khi ông nội tôi còn là một đứa trẻ. Tôi giở qua các trang trong khi Sharon hắng giọng và nói.
"Bây giờ chúng ta cùng xem nào. Các gia đình được hưởng gói Nạn Đói Và Lửa... vào buổi sáng chúng ta ngược lên thượng lưu dòng sông để xem những cỗ máy bắn đá công thành của người Viking ném những con cừu mắc bệnh qua tường thành phố, sau đó thưởng thức một suất ăn trưa đóng hộp ngon lành rồi quay lại vào ban đêm qua vụ Đại Hỏa Hoạn năm 1666, một cảnh tượng thực sự huy hoàng khi màn đêm buông xuống, với ánh lửa phản chiếu trên mặt nước, rất đẹp. Hoặc nếu các vị chỉ có vài giờ cho chuyến đi, chúng tôi có một cảnh treo cổ rất đáng yêu ở gần Bến Hành Quyết - đúng lúc hoàng hôn, các cặp đi hưởng tuần trăng mật ưa thích rất ưng - tại đó một số gã cướp biển mồm miệng hôi thối tột cùng sẽ phát biểu thật màu mè trước khi bị thòng thừng quanh cổ. Với một khoản phí nhỏ các vị thậm chí có thể chụp ảnh với chúng!"
Bên trong tập sách là các hình ảnh minh họa chụp các du khách đầy hân hoan trong các bối cảnh ông ta đã mô tả. Trang cuối cùng là ảnh một trong những vị khách của Sharon chụp cùng một đám cướp biển cau có đang vung dao chĩa súng ra.
"Những người đặc biệt làm chuyện này để mua vui ư?" Tôi ngỡ ngàng.
"Chuyện này chỉ phí thời gian." Emma thì thầm, quay lại quan sát sau lưng chúng tôi đầy lo lắng. "Tớ cá là ông ta chỉ đang kéo dài thời gian cho tới khi toán tuần tra tiếp theo của lũ xác sống tới."
Sharon tiếp tục lần giở tập sách như thể không nghe thấy chúng tôi. "... và các vị có thể thấy đầu những kẻ điên rồ được dàn hàng trên những mũi giáo trong khi chúng ta đặt bàn bên tới cầu London! Cuối cùng, có một hành trình được yêu cầu nhiều nhất, và cũng là hành chính yêu thích nhất của cá nhân tôi. Nhưng ồ - đừng bận tâm." Ông ta e dè vừa nói vừa phẩy tay. "Nghĩ cho kỹ thì tôi không cho là các vị sẽ quan tâm tới Đồng Ma."
"Sao lại không?" Emma nói. "Quá dễ thương và vui vẻ sao?"
"Kỳ thực, đó là một nơi khá kinh khủng. Chắc chắn không phải chỗ cho những đứa trẻ..."
Emma giậm chân và làm rung cả cầu tàu mọt ruỗng. "Đó là nơi các bạn tôi bị đưa đến, phải không?" Cô hét lên. "Phải không?"
"Đừng mất bình tĩnh, quý cô. Sự an toàn của cô là mối bận tâm trên hết của tôi."
"Thôi bỡn cợt và nói cho chúng tôi biết có gì ở đó đi!"
"Được thôi, nếu cô nhất định muốn thế..." Sharon phát ra một âm thanh như thế ông ta đang bước vào một bồn tắm nước ấm và bắt đầu xoa xoa hai bàn tay chai sạn vào nhau, như thế chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi cũng đã khiến ông ta khoan khoái. "Những thứ xấu xa." Ông ta nói. "Những thứ kinh khủng. Những thứ ghê tởm. Bất cứ thứ gì các vị thích, miễn là thứ các vị thích xấu xa, rùng rợn và ghê tởm. Tôi vẫn hay mơ về việc treo mái chèo của mình và nuôi và nghỉ ngơi ở đó một ngày nào đó, có thể để mở một lò sát sinh nhỏ ở Phố Ri Rỉ..."
"Ông có thể nhắc lại ông gọi nơi đó là gì không?" Addison hỏi.
"Đồng Ma." người giữ thuyền trầm ngâm nói.
Addison rùng mình. " Tôi biết nơi đó." nó nói với vẻ nghiêm trọng. "Một nơi khủng khiếp - khu ổ chuột tồi tàn và nguy hiểm nhất trong lịch sử lâu đời của London. Tôi đã nghe chuyện về những con vật đặc biệt bị nhốt vào lồng mang tới đó và buộc phải đánh nhau trong những cuộc cá cược đẫm máu. Gấu chân cà kheo phải đấu với bán lừa cao cổ, tinh tinh giác phải đấu với dê hồng hạc... bố mẹ đấu với con của chính họ! Bị ép buộc phải cắn xé và giết nhau để mua vui cho những kẻ đặc biệt bệnh hoạn."
"Thật ghê tởm." Emma nói. "Người đặc biệt nào lại có thể tham gia vào một chuyện như thế chứ?"
Addison lắc đầu buồn bã. "Những kẻ ngoài vòng pháp luật... đâm thuê chém mướn... lưu vong..."
"Nhưng không có kẻ ra ngoài vòng pháp luật nào trong thế giới đặc biệt cả!" Emma nói. " bất cứ người đặc biệt nào bị kết án vì phạm tội sẽ bị cảnh binh đưa tới một Vòng Trừng Phạt."
"Quý cô biết về thế giới của chính mình mới ít làm sao." người giữ thuyền nói.
"Kẻ tội phạm không thể bị tống giam nếu chúng không bao giờ bị bắt." Addison giải thích. "Không thể, nếu trước hết chúng tẩu thoát tới một Vòng Thời Gian như nơi đó - vô pháp luật, vô chính phủ."
"Nghe cứ như địa ngục." Tôi nói. "Tại sao lại có người tự nguyện tới đó chứ?"
"Thứ là địa ngục với một số người." Người giữ thuyền nói. Lại là thiên đường với một số kẻ khác. Đó là nơi cuối cùng thực sự tự do. Một nơi xác vị có thể mua bất cứ thứ gì, bán bất cứ thứ gì..." Ông ta cúi người về phía tôi và hạ giọng xuống. "Hay giấu bất cứ thứ gì."
"Như các chủ Vòng Thời Gian và những đứa trẻ đặc biệt bị bắt cóc chứ gì?" Tôi nói. "Có phải đó là điều ông muốn nói không?"
"Tôi chẳng nói gì như thế cả." Người giữ thuyền nhún vai, bận rộn với con chuột vừa moi ra được từ trong viền áo khoác. "Im nào, Percy, bố đang làm việc."
Trong khi ông ta nhẹ nhàng để con chuột sang bên, tôi kéo Emma và Addison túm tụm lại. "Hai người nghĩ sao?" Tôi thì thầm. "Liệu cái... nơi ma quỷ naỳ... có thực sự là nơi các bạn của chúng ta bị đưa đến không?"
"À, chúng buộc phải giam các tù nhân của chúng trong một Vòng Thời Gian, và phải là một Vòng rất cũ rồi." Emma nói. "Nếu không, phần lớn chúng ta sẽ già đi và chết sau một hay hai ngaỳ..."
"Nhưng lũ xác sống quan tâm gì đến quan tâm gì đến chuyện chúng ta sống hay chết chứ?" Tôi nói. "Chúng chỉ muốn đoạt lấy linh hồn của chúng ta thôi mà."
"Có thể, nhưng chúng không thể để các Chủ Vòng chết. Chúng cần họ để tái tạo sự vụ năm 1908. Còn nhớ kế hoạch điên rồ của đám xác sống chứ?"
"Tất cả những thứ Golan từng say sưa lảm nhảm. Bất tử và cai trị thế giới..."
"Phải. Vì thế chúng đã tiến hành bắt cóc các Chủ Vòng trong nhiều tháng và cần một nơi để giam giữ họ, nơi họ không bị biến thành những cái túi da khô quắt, phải không nào? Nghĩa là một Vòng Thời Gian khá xa xưa. Ít nhất là tám mươi hay một trăm năm trước. Và nếu Đồng Ma thực sự là một chốn vô pháp luật của những kẻ suy đồi..."
"Nó đúng là thế." Addison nói.
"... thì có vẻ đó là một nơi hoàn hảo cho đám xác sống bí mật giấu những tù nhân của chúng."
"Ngay giữa trung tâm của London đặc biệt nữa." Addison nói. "Ngay trước mũi tất cả mọi người. Những kẻ ti tiện khôn ranh..."
"Tôi đoán Cchính điều ấy khiến chúng chọn nơi đó." Tôi nói.
Emma mau mắn bước về phía Sharon. "Vui lòng cho chúng tôi mua ba vé tới cái nơi ghê tởm, kinh khủng mà ông đã mô tả."
"Hãy thật sự, thật sự chắc chắn rằng đó là điều các vị muốn." người giữ thuyền nói. "Những chú cừu ngây ngô như các vị không phải lúc nào cũng từ Đồng Ma quay về được đâu."
"Chúng tôi chắc chắn." Tôi nói.
"Thế thì tốt lắm. Nhưng đừng bảo tôi không cảnh báo các vị trước."
"Chỉ có điều là chúng tôi không lấy đâu ra ba đồng vàng." Emma nói.
"Thật vậy sao?" Sharon thu những ngón tay dài ngoảnh của ông ta lại và buông một tiếng thở dài có mùi như quan tài vừa bật nắp. " Bình thường tôi nhất định yêu cầu thanh toán trước, nhưng sáng nay tôi thấy mình khá là rộng lượng. Tôi thấy vẻ lạc quan can đảm của các vị thật đáng mến. Tôi có thể cho các vị nợ." Rồi ông ta phá lên cười, như thể biết chúng tôi sẽ chẳng bao giờ sống sót nổi để trả tiền cho mình, rồi bước tránh sang một bên, ông ta ra một cánh tay khoác áo choàng về phía chiếc thuyền của mình.
" Chào mừng lên thuyền, mấy nhóc."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play