Con quái vật đứng cách xa một đoạn còn chưa tới chiều dài của một chiếc lưỡi, mắt nhìn chằm chằm vào cổ họng chúng tôi, bộ óc teo tóp đầy phự những mường tượng được giết chóc. Không khí nồng nặc sự thèm thuồng của nó với chúng tôi.
Hồn rỗng được sinh ra với nỗi thèm khát săn lùng linh hồn của những người đặc biệt, và lúc này đây chúng tôi đang dàn hàng trước mặt nó như một bàn bày các món buffet. Addison chỉ vừa một miếng đớp của nó, can đảm đứng kiên cường dưới chân tôi, đuôi dựng lên cảnh giác; Emma lép vào tôi lấy điểm tựa, vẫn còn choáng váng sau cú va đập nên chẳng thể tạo ra thứ gì đó khá hơn đám lửa que diêm vào buồng điện thoại vỡ tan tành.
Cách một đoạn từ nơi xảy ra tình cảnh nghiệt ngã của chúng tôi, ga tàu điện ngầm trông như hiện trường của một vụ đánh bom hộp đêm. Hơi nước từ các đường ống bị vỡ xì ra thành những tấm màn ma quái. Những màn hình cỡ treo lơ lửng rũ xuống từ trên trần. Một biển kính vỡ lan tới tận chỗ đường tàu, chập chờn phản chiếu ánh sáng dưới ánh đỏ nhấp nháy của những bóng đèn báo hiệu khẩn cấp chẳng khác gì một quả cầu kính phản chiếu ánh sáng tại các vũ trường với kích thước rộng đến hàng mẫu Anh.
Chúng tôi đã bị dồn vào góc chất, một bên là bức tường chắc chắn, một bên là lớp kính dày cộp kề sát miệng một con vật có bản năng tự nhiên duy nhất là xé chúng tôi ra từng mảnh - ấy thế nhưng nó lại không động đậy gì để siết chặt gọng kìm. Con quái vật có vẻ bị bám rễ xuống sàn, nó lắc lư trên hai chân như đang say hoặc đang mộng du, cái đầu chết chóc rũ xuống, những cái lưỡi của nó như một ổ rắn đã bị tôi thôi miên làm cho ngủ thiếp đi.
Chính tôi. Tôi đã làm điều đó - Jacob Potman, một thằng bé vô danh tiểu tốt tới từ một nơi chẳng có chút liên quan nào, Florida. Hiện giờ thì con quái vật không định giết chúng tôi - con vật kinh tởm được gom góp từ bóng tối và ác mộng của những đứa trẻ đang ngủ - vì tôi đã yêu cầu nó không làm thế. Yêu cầu nó bằng những lời không chút chắc chắn, bảo nó gỡ những cái lưỡi đang quấn quanh cổ tôi ra. Lùi lại. Tôi nói thế. "Đứng im. Tôi đã nói thế - bằng thứ ngôn ngữ cấu thành từ những âm tiết tôi biết rằng chưa cái miệng người nào phát ra - và kỳ diệu làm sao nó lại làm theo, đôi mắt vẫn thách thức tôi trong khi cơ thể nó tuân lệnh.
Bằng cách nào đó tôi đã thuần phục được cơn ác mộng, đã ếm được bùa chú lên nó. Nhưng những sinh vật đang ngủ rồi sẽ tỉnh dậy và bùa chú rồi sẽ hết tác dụng, nhất là khi bùa chú được ếm một cách vô tình, và bên dưới cái vẻ ngoài điềm tĩnh tôi có thể cảm thấy nó đang lồng lên sôi sục.
Addison hích mũi vào cẳng chân tôi. "Nhiều xác sống nữa sẽ tới. Con quái vật này sẽ để chúng ta đi chứ?"
"Nói với nó lần nữa đi." Emma nói, giọng cô thều thào mê mụ. "Bảo nó đi đi."
Tôi tìm kiếm những từ cần thiết nhưng chúng chẳng chịu ló ra. "Tớ không biết nói thế nào."
"Một phút trước cậu còn làm được kia mà." Addison nói. "Nghe cứ như có một con quỷ bên trong cậu vậy."
Một phút trước, khi tôi còn chưa biết mình có thể làm được, những từ ngữ ấy đã hiện diện ngay trên đầu lưỡi tôi, chỉ chực chờ để nói được ra. Giờ đây, khi tôi muốn chúng quay trở lại, tình thế lại chẳng khác gì muốn bắt cá bằng tay không. Mỗi khi tôi chộp được một từ, nó lại tuột khỏi nắm tay tôi.
Đi đi! Tôi hét lên.
Những từ ngữ vang lên bằng Tiếng Anh. Con hồn rỗng không nhúc nhích. Tôi gồng người, vào trừng trừng vào đôi mắt đen như hai lọ mực của nó, và thử lại.
Cút khỏi đây! Để chúng tao yên!
Lại là tiếng Anh. Con hồn rỗng lắc lư cái đầu như một con chó đang tò mò, nhưng vẫn bất động như một bức tường.
"Nó đi chưa?" Addison hỏi.
Những người khác không thể biết chắc, chỉ có tôi nhìn thấy con quái vật. "Vẫn ở đó." Tôi đáp. "Tôi không biết tại sao lại không được nữa."
Tôi cảm thấy mình thật ngớ Rồi tôi ngắt máy, và nói một thứ ngôn ngữ tôi không hề từng biết là mình biết, tôi ra lệnh cho con hồn rỗng đứng dậy. Ngoan ngoãn như một cái bóng, nó làm theo. và bắt đầu nhụt chí. Chẳng lẽ năng lực trời cho của tôi đã tan biến đi nhanh đến thế?
"Đừng bận tâm." Emma nói. "Dù sao thì đám hồn rỗng cũng không phải thứ có thể thuyết phục được." Cô đưa một bàn tay ra và cố thắp lửa, nhưng nó xì xì tắt vụt. Nỗ lực có vẻ làm cô kiệt sức. Tôi ôm chặt lấy eo cô, sợ cô đổ nhào xuống đất.
"Giữ sức đi, que diêm." Addison nói. "Tôi tin chắc chúng ta sẽ cần đấy."
"Tôi sẽ đấu với nó bằng hai bàn tay lạnh ngắt như nếu cần phải thế." Emma nói. "Quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra những người khác trước khi quá muộn.
Những người khác. Tôi vẫn còn nhìn thấy họ, những dư ảnh của họ mờ dần đi bên đường tàu: bộ quần áo thẳng thớm của Horace biến thành một mớ nhàu nhĩ; sức mạnh của Bronwyn không thể đối chọi lại những khẩu súng của đám xác sống; Enoch bị choáng vì vụ nổ; Hugh lợi dụng cơn hỗn loạn để tháo đôi giày nặng trịch ra cho Olive, giúp cô bé bay bổng đi; Olive bị tóm gót chân và lôi xuống trước khi kịp bay lên cao thoát khỏi tầm với.
Tất cả bọn họ khóc lóc trong kinh hoàng, bị thúc lên tàu trước mũi súng, đưa đi. Bị đưa đi với người Chủ Vòng mà chúng tôi đã thiếu chút nữa phải đánh đổi tính mạng mới tìm thấy, và giờ đây đang bị chở đi qua lòng đất dưới London để đối diện với một số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết.
Tất cả đã quá muộn rồi! Tôi nghĩ. Đã quá muộn từ khoảnh khắc đám lính của Caul đột chiếm nơi trú ẩn đóng băng của cô Wren. Đã quá muộn từ buổi tối chúng tôi nhầm lẫn gã em trai xấu xa của cô Peregrine là Chủ Vòng yêu quý của mình. Nhưng tôi đã thề với lòng mình là chúng tôi sẽ tìm ra các bạn và Chủ Vòng của chúng tôi, bằng mọi giá, cho dù họ chỉ còn là những cái xác - cho dù việc tìm kiếm chính là thêm chúng tôi vào đống xác đó.
Vậy là ở đâu đó trong bóng tối chập chờn có một lối thoát lên phố. Một cánh cửa, một cầu thang, một thang máy, nằm ở sát bức tường phía đằng xa. Nhưng làm cách nào tới được chỗ đó đây?
Cút khỏi đường đi của bọn tao! Tôi hét lên với con hồn rỗng, thử lần cuối với nó.
Tiếng Anh, đương nhiên rồi. Con hồn rỗng ậm ừ như một con bò cái nhưng vẫn không nhúc nhích. Vô ích. Những từ ngữ đó đã biến mất.
"Kế hoạch B" Tôi nói. "Nó không nghe lời tớ, vậy chúng ta sẽ đi vòng qua nó, hy vọng là nó đứng im."
"Đi vòng qua nó thế nào đây?" Emma hỏi.
Để tránh xa con quái vật, chúng tôi sẽ phải đi qua các đống thủy tinh vỡ - nhưng cá mảnh vỡ sẽ cứa nát đôi chân trần của Emma cũng như bốn chân của Addison. Tôi cân nhắc lần lượt những giải pháp khác: tôi có thể bế con chó, nhưng như thế vẫn còn Emma. Tôi có thể tìm một mảnh kính vỡ sắc như một thanh kiếm và đâm vào hai mắt con quái vật - phương án này đã giúp ích cho tôi trong quá khứ - nhưng nếu tôi không thể hạ được nó ngay từ đòn tấn công đầu tiên, nó chắc chắn sẽ bị chọc tức, bừng tỉnh và giết chết chúng tôi thay vì bị giết.
Con đường duy nhất để vòng qua nó là qua một khoảng trống hẹp, không có mảnh kính giữa con hồn rỗng và bức tường. Song khoảng trống này rất hẹp - chỉ rộng độ ba mươi phân, có khi bốn mươi. Quá hẹp để lách qua, cho dù chúng tôi có áp sát lưng hết cỡ vào tường. Tôi lo rằng nếu tiến lại quá gần con hồn rỗng như thế, hay tệ hơn nữa, tình cờ chạm phải nó, chúng tôi có thể phá vỡ trạng thái bị thôi miên mong manh đang kìm chân con quái vật. Tuy thế, trừ phi bỗng dưng mọc cánh để có thể bay qua đầu nó, đây có vẻ là lựa chọn duy nhất của chúng tôi.
"Cậu có thể đi bộ một đoạn được không?" Tôi hỏi Emma. "Không thì tập tễnh thôi cũng được."
Cô chụm hai đầu gối lại, nới lỏng vòng tay đang ôm quanh hông tôi để thử tự đứng dậy. "Tớ có thể lết đi."
"Vậy thì chúng ta sẽ làm thế này: lách qua nó, tựa lưng vào tường, qua khoảng trống kia, không có nhiều không gian cho lắm, nhưng nếu chúng ta cẩn thận... "
Addison hiểu ý tôi là gì, nó bèn thu mình chui trở lại vào trong cái buồng điện thoại. "Cậu có nghĩ chúng ta nên tiến lại sát nó đến thế không?"
"Hẳn nhiên là không."
"Sẽ thế nào nếu nó tỉnh lại trong khi chúng ta... "
"Nó không tỉnh lại đâu." Tôi nói, vờ ra vẻ tự tin. "Nhưng đừng cử động đột ngột - và dù làm gì đi nữa cũng đừng chạm vào nó."
"Bây giờ cậu là đôi mắt của chúng tôi." Addison nói. "Cầu những con chim che chở cho chúng ta."
Tôi chọn một mảnh kính dài nhọn dưới sàn, nhặt lên cho vào túi mình. Lê chân đi hai bước tới bức tường, chúng tôi áp sát lưng vào những viên gạch lạnh lẽo rồi bắt đầu nhích dần về phía con hồn rỗng. Đôi mắt nó nhìn theo trong khi chúng tôi di chuyển, khóa chặt lấy tôi. Khó nhọc nhích thêm vài bước nữa, chúng tôi bị bào trùm trong một bầu không khí sặc mùi tanh nồng của con hồn rỗng, đậm đặc tới mức mắt tôi cay sè, chảy cả nước mắt. Addison húng hắn ho, còn Emma đưa một bàn tay lên bịt mũi.
"Chỉ còn chút nữa thôi. Tôi nói, giọng khàn khàn cố tỏ ra bình thản. Tôi lấy mảnh kính ra khỏi túi, nắm chặt lấy nó, chĩa đầu nhọn ra, và nhích thêm một bước nữa, rồi một bước nữa. Chúng tôi lúc này ở sát con quái vật tới mức chỉ cần vươn cánh tay ra là tôi có thể chạm vào nó. Tôi nghe thấy quả tim đang đập bên trong khung xương sườn con quái vật, nhịp đập nhanh dần theo mỗi bước chúng tôi đi. Nó đang gồng lên chống lại tôi, đang chiến đấu bằng tất cả nơ ron thần kinh để hất hai bàn tau vụng về của tôi khỏi dây cương điều khiển nó. Không được động đậy, tôi nói, mấp máy những từ đó bằng tiếng Anh. Mày là của tao. Tao điều khiển mày. Không được động đậy.
Tôi hít mạnh, thằng lưng và dán toàn bộ đốt sống lưng áp sát vào tường, rồi từ từ nhích ngang như cua bò vào khoảng trống hẹp giữa bức tường và con hồn rỗng.
Không được động đậy. Không được động đậy.
Trượt qua, nhích người, lại trượt qua. Tôi nín thở trong khi nhịp thở của con hồn rỗng nhanh dần, ướt át và khè khè, một làn khói bẩm thủi đen ngòm phả ra từ hai lỗ mũi nó. Thôi thúc nuốt chửng chúng tôi hẳn đang giày vò nó. Cũng như thôi thúc muốn chạy của tôi, nhưng tôi tảng lờ nó, đó là hành động của con mồi chứ không phải ông chủ.
Thêm vài bước nữa, hơn một mét nữa thôi, và chúng tôi sẽ ra khỏi chỗ nó. Và nó giờ đây chỉ còn cách ngực tôi một khoảng bằng độ dài sợi tóc.
Không được...
...Thế rồi nó động đậy. Con hồn rỗng đột ngột quay phắt đầu lại đối diện với tôi.
Tôi cứng người lại. "Không được động đậy." Tôi nói, lần này lớn tiếng, nhắm đến những người khác. Addison rúc đầu vào giưa các chân, còn Emma cứng đờ như đóng băng, cánh tay cô siết chặt lấy cánh tay tôi như một cái kẹp. Tôi cố gồng mình lên cứng cỏi để đối diện với điều sắp diễn ra - những cái lưỡi của con quái vật, hàm răng của nó, hồi kết.
Lùi lại, lùi lại, lùi lại.
Tiếng Anh, tiếng Anh, tiếng Anh.
Từng giây trôi qua, và trong cái quãng thời gian đó, ngạc nhiên thay, chúng tôi chưa bị giết. Nếu không thấy lồng ngực con quái vật phập phồng, chúng tôi còn tưởng nó lại cứng đờ như hóa đá rồi.
Con hồn rỗng chỉ quan sát tôi. Chờ đợi những chỉ thị tôi không biết đưa cho nó thế nào. "Báo động nhầm." Tôi nói, và Emma thở hắt ra nhẹ nhõm, rõ tới mức nghe thấy được.
Chúng tôi lách ra khỏi khe hở, tách người khỏi bức tường, và hối hả rời đi nhanh hết mức mặc dù Emma vẫn tập tễnh. Khi chúng tôi đã tạo ra được một chút khoảng cách với con hồn rỗng, tôi ngoái lại nhìn. Nó là quay hẳn lại đối diện với tôi.
Đứng yên đấy. Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Anh. Tốt.
* * *
Chúng tôi đi qua một màn hơi nước, và cái thang cuốn hiện rõ trong tầm mắt, bị cứng đờ thành một cầu thang bộ vì nguồn điện củ nó đã bị cắt. Xung quanh nó mờ mờ một quầng ánh sáng ban ngày yếu ớt, một thông điệp đầy cám dỗ gửi từ thế giới bên trên xuống. Thế giới của sự sống, thế giới của hiện tại. Một thế giới mà tôi có bố mẹ. Họ ở đây, cả hai người, ở London, hít thở thứ không khí này. Chỉ cách đây vài bước chân.
Này, xin chào trên kia!
Không thể hình dung nổi. Còn có hình dung hơn nữa: chưa đầy năn phút trước, tôi đã nói cho bố biết mọi thứ. Ít nhất là phiên bản ngắn gọn: con giống như ông nội Portman trước đây. Con là người đặc biệt. Họ sẽ không hiểu, nhưng ít nhất là họ lại biết. Điều này sẽ làm cho sự vắng mặt của tôi ít giống một sự phản bội hơn. Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của bố khẩn khoản bảo tôi quay về nhà, và trong khi chúng tôi lê bước về phía ánh sáng, tôi đã phải tranh đấu với thôi thuốc đột ngột đáng xấu hổ muốn hất bỏ tay Emma ra và chạy tới chỗ đó - để thoát khỏi thứ bóng tối ngột ngạt này, để tìm bố mẹ tôi, cầu xin sự tha thứ, rồi chui vào cái giường khách sạn sang trọng của họ và ngủ thiếp đi.
Đó là chuyện khó lòng hình dung nhất. Tôi không bao giờ có thể làm vậy: tôi yêu Emma, tôi đã nói với cô như thế, và tôi sẽ không đời nào bỏ lại cô vì bất cứ điều gì. Và không phải vì tâm hồn tôi cao quý, tai nạn hay mã thượng. Tôi không có phẩm chất nào trong số đó. Tôi sợ rằng việc bỏ rơi cô sẽ làm tôi bị xé làm đôi.
Và còn những người khác, còn họ nữa. Những người bạn tội nghiệp của tôi đã rơi vào cảnh tuyệt vọng. Chúng tôi phải đuổi theo họ - nhưng bằng cách nào đây? Chưa có đoàn tàu nào chạy vào ga sau đoàn tàu đã đưa gọi đi, và sau những tiếng nổ và tiếng súng làm rung chuyển nơi này, tôi tin chắc sẽ không có thêm đoàn tàu nào tới nữa. Như thế, chúng tôi còn hai lựa chọn, cả hai đều khủng khiếp: đuổi theo họ bằng cách đi bộ theo các đường hầm và hi vọng chúng tôi sẽ không gặp thêm con hồn rỗng nào nữa, hoặc leo lên thang cuốn và đối diện với bất cứ cái gì đang chờ chúng tôi trên đó - Nhiều khả năng lại một đám xác sống vũ trang tận - rồi tập hợp lại, xem xét lại tình hình.
Tôi biết mình nghiêng về lựa chọn nào hơn. Tôi đã phải chịu đủ bóng tối và quá đủ những con hồn rỗng rồi.
"Chúng ta đi lên thôi." Tôi nói, thúc giục Emma đi về phía cái thang cuốn đã ngừng chạy. " Chúng ta sẽ tìm ra nơi nào đó an toàn để lên kế hoạch cho hành động tiếp theo, trong khi cậu lấy lại sức!"
"Tuyệt đối không được!" Cô nói. "Chúng ta không thể bỏ rơi những người khác. Đừng bận tâm đến việc tớ cảm thấy thế nào."
" Chúng ta không bỏ rơi ai cả. Nhưng chúng ta cần phải thực tế. Chúng ta đang bị thương và không thể tự vệ, mà những người khác rồi của mẹ lắc cách đây hàng dặm rồi, rời khỏi tàu điện ngầm và đang trên đường tới nơi nào đó. Làm thế nào chúng ta có thể tìm được họ đây?"
" Bằng chính cái cách tôi đã tìm được cô cậu." Addison nói. "Với cái mũi của tôi. Những người đặc biệt đều có một mùi riêng, cậu biết đấy - thứ mùi mà chỉ có những con chó nên tôi có thể ngửi thấy. Và tình cờ các cậu này là một người đặc biệt có mùi ra đặc biệt mạnh. Nỗi Sợ tăng cường nó, tôi nghĩ vậy, cộng với việc ít tắm... "
" Vậy chúng ta sẽ bám theo họ!" Emma nói.
Cô kéo tôi đi về phía đường ray với một sức mạnh bùng phát đáng kinh ngạc. Tôi cưỡng lại, hai cánh tay chúng tôi giằng co trong khi đang bám lấy nhau. "Không, không - không thể có chuyện các đoàn tàu còn hoạt động, và nếu chúng ta đi bộ vào trong đó..."
"Tớ không quan tâm có nguy hiểm gì hay không. Tớ sẽ không bỏ rơi họ."
"Làm thế không chỉ nguy hiểm, mà còn vô ích. Họ đi rồi, Emma."
Cô rút tay ra và bắt đầu tập tễnh đi về phía đường ray. Vấp chân, rồi tự đứng dậy. Nói gì đi, tôi mấp máy môi với Addison, và nó đi tới chặn đường cô.
"Tôi e là cậu ấy nói đúng. Nếu chúng ta đi bộ theo, mùi những người bạn của chúng ta sẽ tan hết trước khi chúng ta có thể tìm ra họ. Năng lực của tôi mạnh thật, nhưng nó cũng có giới hạn."
Emma nhìn đăm đăm vào trong đường hầm, rồi ngoái lại nhìn tôi, đầy vẻ dằn vặt. Tôi chìa tay ra. "Làm ơn nào, chúng ta đi thôi. Như thế này đâu có nghĩa là chúng ta bỏ cuộc."
"Được rồi." Cô nặng nề nói. "Được rồi."
Nhưng đúng lúc chúng tôi bắt đầu đi về phía thang cuốn, ai đó nói vọng ra từ trong bóng tối, từ đằng sau, dọc theo các đường ray.
"Đằng này!"
Giọng nói rất yếu ớt nhưng quen thuộc, khẩu âm Nga. Đó là Người Gấp. Căng mắt nhìn vào bóng tối, Tôi chỉ có thể thoáng thấy thân hình co quắp của ông cạnh đường ray, một cánh tay đang giơ lên. Ông đã bị bắn trong cuộc loạn đả, Tôi tưởng lũ xác sống đã tống ông lên tàu cùng những người khác. Nhưng ông đang nằm kia, vẫy tay với chúng tôi.
"Sergei!" Emma kêu lên.
"Cô biết ông ta à?" Addison nói với vẻ hoài nghi.
"Ông ấy là một trong những người đặc biệt tị nạn ở chỗ cô Wren." Tôi nói, tai tôi dỏng lên trước tiếng còi rền rĩ xa xăm vọng xuống từ mặt đất. Rắc rối đang tới - có thể là rắc rối nguy trang thành sự trợ giúp - và tôi loa rằng cơ hội tốt nhất cho chúng tôi để thoát đi đã tuột mất. Nhng cả lần này nữa, chúng tôi không thể cứ thế bỏ rơi ông.
Addison hối hả chạy tới chỗ ông, thận trọng lách qua cả những mảnh thủy tinh vỡ xác nhỏ nhất. Emma để tôi nắm lấy cánh tay cô lần nữa và chúng tôi nên bước theo sau. Sergei đang nằm nghiêng, người phủ đầy mảnh thủy tinh và bê bết máu. Viên đạn đã bắn trứng bộ phận nào đó quan trọng trên cơ thể ông. đôi cánh gọng mảnh của ông bị gãy, ông đang điều chỉnh chúng, cố để nhìn rõ tôi. "Là phép màu, là phép màu." Ông thều thào, giọng mong manh như sắp tắt. "Tôi nghe thấy cậu nói ngôn ngữ của con quái vật. Là phép màu."
" Không phải đâu." Tôi nói, quỳ gối xuống cạnh ông. " Nó biến mất rồi, cháu đánh mất nó rồi."
" Nếu năng lực đó ở trong cậu, nó sẽ ở đó mãi mãi."
Tiếng bước chân và những giọng nói vọng lại từ phía thang cuốn. Tôi gạt mảnh kính vỡ đi để có thể luôn hai bàn tay xuống dưới Người Gấp. "Bọn cháu sẽ mang ông theo." Tôi nói.
"Để tôi lại đi." Ông thều thào khàn khàn. " tôi sẽ sớm ra đi thôi... "
Mặc kệ lời ông nói, Tôi muốn hai bàn tay xuống dưới người ông rồi nâng lên. Người ông dài như một cái thang nhưng nhẹ chẳng khác gì lông vũ, và tôi bế ông lên tay như bế một đứa trẻ to xác, đôi chân gầy guộc của ông đung đưa buông thẳng trên khuỷu tay tôi, trong khi đầu ông gối vào vai tôi.
Hai thân hình lao sầm sầm xuống những bậc thang cuốn cuối cùng rồi đứng dưới chân cầu thang, dáng người viền lên bởi ánh sáng ban ngày nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào bóng tối mới mẻ trước mặt. Emma chỉ xuống sàn, và chúng tôi im lặng quỳ xuống - hy vọng đó chỉ là những hành khách tới đáp một chuyến tàu - nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng lào xào của bộ đàm, rồi mỗi người họ đều bật một cây đèn pin lên, luồng sáng vụt lên chói lóa phản chiếu lại trên những chiếc áo khoác phản quang của họ.
Có thể đây là các nhân viên cứu hộ khẩn cấp, hoặc là hai gã xác sống vào vai này. Tôi không dám chắc cho tới khi cả hai đồng thời gỡ cặp mắt kính mát giọng to đang đeo xuống.
Tất nhiên rồi.
Các phương án của chúng tôi vừa giảm xuống một nửa. Giờ chỉ còn lại đường ray, các đường hầm. Chúng tôi không bao giờ có thể chạy nhanh hơn chúng trong trạng thái bị thương hiện tại, song vẫn còn cơ may tẩu thoát nếu chúng không trông thấy chúng tôi - và chúng vẫn chưa thấy chúng tôi, giữa cảnh bừa bộn tiêu điều của nhà ga bị phá tan tành. Ánh đèn pin của chúng lướt đi thành cặp trên sàn. Emma và tôi lùi trở lại phía đường tàu. Chỉ cần chúng tôi có thể chui vào trong đường hầm mà không bị phát hiện... nhưng Addison, con chó khỉ gió, chẳng chịu nhúc nhích.
"Đi nào." Tôi khẽ rít lên.
"Họ là những người lái xe cấp cứu, và người này cần được giúp đỡ." Nó nói quá to, và ngay lập tức các luồng sáng rời khỏi sàn nhà chuyển hướng về phía chúng tôi.
"Đứng yên tại chỗ!" Một trong hai gã kia quát lớn, rút súng ra khỏi bao, trong khi gã còn lại máy bộ đàm.
Thế rồi hai biến cố bất ngờ xảy ra liên tiếp. Đầu tiên, đúng lúc tôi chuẩn bị thả Người Gấp xuống đường ray và cùng Emma ngày xuống theo sau ông, một tiếng còi đinh tai vang lên từ trong đường hầm, và một ánh đèn pha sáng chói xuất hiện trong tầm mắt. Luồng gió sạch mùi không khí tù đọng đó, tất nhiên rồi - một đoàn tàu vì lý do gì đó vẫn tiếp tục hoạt động, bất chấp vụ nổ.
Biến cố thứ hai, qua cơn đau quặn khủng khiếp trong bụng tôi đánh tiếng, là con hồn rỗng đã không còn bị khống chế và đang lao về phía chúng tôi. Khoảnh khắc ngay sau khi cảm nhận được con hồn rỗng, tôi trông thấy nó lao về phía chúng tôi qua một cuộn hơi nước, cặp môi đen xì ngoác rộng, những cái lưỡi ngoe nguẩy trong không khí.
Chúng tôi đã bị kẹt cứng. Nếu chạy về phía thanh cuốn chúng tôi sẽ bị bắn chết và không chết cũng trọng thương. Nếu nhảy xuống đường ray, chúng tôi sẽ bị đoàn tàu cán nát.
Và chúng tôi cũng không thể nên đoàn tàu để đào thoát vì sẽ mất ít nhất mười giây nữa nó mới dừng lại, mười hai giây nữa các cửa lên xuống mới mở ra, rồi thêm mười giây nữa chúng mới đóng trở lại, mà tới lúc đó chúng tôi hẳn đã chết rồi, theo cách này hay cách khác. Vậy là tôi làm như vẫn làm mỗi khi không còn ý tưởng nào - tôi nhìn sang Emma.
Tôi có thể thấy từ sự tuyệt vọng trên khuôn mặt cô rằng cô hiểu tình thế vô vọng của chúng tôi, và từ quai hàm cứng lại như tạc bằng đá của cô rằng cô định dù thế nào cũng sẽ hành động. Mãi đến khi cô bắt đầu tập tễnh bước lên trước, xòe hai lòng bàn tay ra, tôi mới nhớ ra cô không thể trông thấy con hồn rỗng, và tôi cố nói với cô, với tay về phía cô, ngăn cô lại, nhưng tôi không thể nói ra lời mà cũng không thể với lấy cô mà không buông Người Gấp xuống, thế rồi Addison đến bên cạnh cô, sủa về phía gã xác sống trong khi cô cố gắng vô vọng để tạo ra một ngọn lửa - chỉ là những tia lửa, tia lửa, không gì khác, như một cái bật lửa sắp hết ga.
Gã xác sống bật cười, kéo búa kim hỏa súng ra sau, rồi nhắm vào cô. Con hồn rỗng lao về phía tôi, rống lên to chẳng kém gì tiếng vang của đoàn tàu đang rít lên ken két sau lưng tôi. Đó là lúc tôi biết đoạn kết đã tới, và tôi chẳng thể làm gì để chặn nó lại.
Vào khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó trong người tôi thả lỏng ra, và khi chuyện này diễn ra, cơn đau tôi cảm thấy mỗi khi có con hồn rỗng ở gần cũng gần như biến mất. Cơn đau đó giống như một tiếng rên chói tai, và khi nó lắng xuống, tôi khám phá ra ẩn bên dưới nó còn có một âm thanh khác, một tiếng thì thầm bên rìa ý thức.
Một từ.
Tôi vồ vội lấy nó. Dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy nó. Giữ chắc và hét lớn nó lên bằng tất cả sức lực của cầu thủ đá bóng ở giải bóng chày nhà nghề. Hắn. Tôi nói, bằng một ngôn ngữ không phải của mình. Chỉ một âm tiết duy nhất nhưng chứa đựng vô số nghĩa, và ngay khoảnh khắc đó được phát ra từ cổ họng tôi, kết quả tới ngay lập tức.
Con hồn rỗng không lào về phía tôi nữa - nó đứng sững lại, lắc lư trên đôi chân - rồi quay ngoắt sang một bên, một cái một cái lưỡi phóng ra lao vút trên sân ga tới quấn ba vòng quanh chân cả xác sống. mất thăng bằng, gã bắn một phát đạn đi thẳng lên trần, rồi bị quật ngã úp sấp mặt xuống và bị nhấc bổng lên không trung, quờ quạng, la hét.
Các bạn tôi phải mất giây lát mới nhận thức được điều đã xảy ra. Trong khi họ đứng há hốc miệng, và gã xác sống còn lại gào thét vào bộ đàm, tôi nghe thấy tiếng các cánh cửa đoàn tàu xịch mở sau lưng mình.
Đây là khoảnh khắc của chúng tôi.
"ĐI NÀO!" Tôi hét lớn, và họ làm theo, Emma vừa chạy vừa vấp chân, trong khi Addison luẩn quẩn làm rối chân cô, còn tôi cố đưa Người Gấp dài nhẳng gầy gò trơn nhẫy máu qua các cánh cửa hẹp cho tới khi tất cả chúng tôi cùng nhau bố nhào qua ngưỡng cửa vào trong toa tàu.
Vài phát súng nữa vang lên, gã xác sống đang điên cuồng bắn vào con hồn rỗng.
Cửa toa đóng lại nửa chừng, rồi lại trượt mở ra. "Làm ơn giải phóng cửa toa." Một giọng nói vui vẻ được ghi âm sẵn thông báo.
"Bàn chân ông ấy! " Emma nói, chỉ vào đôi giày ở tận cùng đôi chân dài thượt của Người Gấp, hai mũi giày đang thò qua ngưỡng cửa. Tôi trườn người đá cho hai bàn chân ông thọt vào, và trong những giây kinh khủng trước khi cửa toa đóng lại, gã xác sống đang lủng lẳng trên không bắn thêm nhiều phát hú họa cho tới khi con hồn rỗng phát ngán với gã, ném gã đập vào tường, rồi gã từ trên tường trượt xuống thành một đống nằm bất động.
Gã xác sống còn lại cuống cuồng chạy về phía lối ra. Hắn nữa. Tôi cố gắng nói, nhưng đã hơi quá muộn. Cửa đang đóng lại, và với một cú xóc nảy, đoàn tàu bắt đầu di chuyển.
Tôi nhìn quanh, lấy là may mắn bị toa xe chúng tôi lao vào chẳng có ai khác. Những người bình thường sẽ làm gì chúng tôi đây?
"Cậu không sao chứ?" Tôi hỏi Emma. Cô đang ngồi dậy, thở nặng nhọc, nhìn tôi chăm chú.
"Nhờ cậu cả đấy." Cô nói. "Cậu đã khiến quan hồn rỗng làm tất cả những việc đó thật sao?"
"Tớ nghĩ vậy." Tôi nói, trong khi bản thân không hoàn toàn tin điều đó.
"Thật kỳ diệu." Cô khẽ nói. Tôi không thể đoán chắc cô đang cảm thấy kinh hoàng hay ấn tượng, hay cả hai.
" Chúng tôi nói cậu mạng sống." Addison nói, trìu mến cọ cọ cái đầu vào cánh tay tôi. "Cậu là một chàng trai rất đặc biệt."
Người Gấp bật cười, tôi nhìn xuống thì thấy ông cũng nhăn nhó cười với tôi qua cơn đau đớn. " Cậu thấy chưa?" Ông hỏi. " Tôi đã bảo cậu rồi. Là phép màu." Rồi Khuôn mặt ông trở nên nghiêm trọng. Ông cầm lấy bàn tay tôi, dúi vào một vuông giấy nhỏ. Một bức ảnh. "Vợ con tôi đấy." Ông nói. "Họ bị kẻ thù của chúng ta mất đi lâu rồi. Nếu cậu tìm thấy những người khác, có lẽ... "
Tôi liếc nhìn bức ảnh và sững sờ. Đó là bức chân dung chụp một phụ nữ bế một đứa bé, cỡ ảnh để ví. Sergei Hạnh đã mang theo mình bức ảnh này một thời gian dài.
Dù những người trong ảnh khá vui tươi, bản thân bức ảnh - hay phim âm bản của nó - đã bị hư hại nghiêm trọng, có lẽ chỉ vừa kịp được cứu khỏi một đám cháy, đã phải chịu tác động của nhiệt tới mức các khuôn mặt bị vẹo vọ, vỡ thành từng mảnh. Trước đây Sergei chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình; tất cả những gì ông từng nói đến kể từ khi chúng tôi gặp ông là chuyện thành lập một đội quân của những người đặc biệt - đi từ Vòng Thời Gian này đến Vòng khác để chiêu mộ những người có đủ năng lực còn sống sót sau những cuộc tập kích, tàn sát. Ông chưa bao giờ nói với chúng tôi về việc có một đội quân để làm gì: để giành lại vợ con mình.
"Chúng cháu sẽ tìm ra cả họ nữa." Tôi nói.
Cả hai chúng tôi đều biết đây là chuyện xa vời, nhưng đó chính là điều ông cần được nghe.
"Cảm ơn cậu." Ông nói, rồi buông lỏng mình nằm xuống một vũng máu đang lan rộng ra.
"Ông ấy không còn nhiều thời gian nữa đâu." Addison nói, đi tới liếm lên mặt Sergei.
"Tớ có thể có đủ hơi nóng để cầm máu vết thương." Emma nói. Hối hả bước tới chỗ ông, cô bắt đầu xoa hai bàn tay vào nhau.
Addison dùng mũi chỉ vào chiếc áo sơ mi của Người Gấp chỗ gần bụng. "Đây. Ông ấy bị thương ở đây." Emma áp hai bàn tay vào hai bên vết thương, và trước tiếng thịt cháy xèo xèo, tôi đứng bật dậy, cảm thấy như sắp ngất.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi vẫn đang rời khỏi ga, có lẽ bị chậm lại vì những mảnh vỡ trên đường ray. Những bóng đèn nhảy khẩn cấp làm các chi tiết của khung cảnh chập chờn hiện ra từ bóng tối một cách ngẫu nhiên. Xác của một gã xác sống bị vùi lấp một nửa trong mảnh kính vỡ. Cái buồng điện thoại méo mó, nơi xảy ra bước đột phá của tôi. Con hồn rỗng - tôi sửng sốt nhận ra bóng dáng của nó - đang chạy hối hả trên sân ga, song hành với chúng tôi, lui lại sau chừng vài thân xe, thoải mái như một người tập chạy bộ.
Dừng lại. Tránh xa ra. Tôi hét qua cửa sổ, bằng tiếng Anh. Đầu óc tôi không còn sáng suốt, cơn đau và tiếng rên rỉ lại chen vào dòng suy nghĩ.
Đoàn tàu của chúng tôi chạy nhanh dần rồi lao vào đường hầm. Tôi áp mặt nên lớp kính, ngoảnh ra sau cố nhìn lần nữa. Tất cả tối đen, tối đen. Thế rồi, trong một quầng sáng lóe lên như đèn flash máy ảnh, tôi nhìn thấy con hồn rộng dưới dạng một hình ảnh tĩnh hiện lên trong khoảnh khắc, đang bay, hai bàn chân lơ lửng trên sân ga, những cái lưỡi quăng ra quấn lấy toa tàu cuối cùng.
Phép màu. Lời Nguyền. Tôi không thể phân định được sự khác biệt.
* * *