"Trắc phi nương nương."

Hàm Quan Ngọc nửa nằm nửa ngồi bên ghế quý phi, bên cạnh có một đám hạ nhân dâng lên phục sức cho đợt phong phẩm sắp tới. Không còn bao lâu nữa thái tử đăng cơ, Hàm Quan Ngọc vào phủ đã lâu hầu hạ thái tử nhiều năm cũng được phong làm quý phi. Dưới Hàm Quan Ngọc còn một thứ phi họ Đắc và thiếp nhân họ Kỷ, sau cũng được phong một phi một tần.

Hàm Quan Ngọc xuất thân không tốt, chỉ có một vị cô mẫu là Kính thái phi chống lưng nhưng bà ấy nhu nhược lại chẳng có con trai cho nên trước giờ vẫn không được mọi người để vào mắt. Hàm trắc phi ngồi lên vị trí hiện tại cũng nhờ năm đó tận tâm hầu hạ thái tử; Nhưng Hàm gia đã thất thế bấy lâu nay, vì vậy cũng mong nàng có được trưởng tử của thái tử để được nhờ cái gọi là "địa vị vững chắc".

Chỉ đáng tiếc, vào phủ thái tử sáu năm mà cái bụng nàng lại chẳng chút động tĩnh nào. Thái tử đã hai mươi sáu tuổi dưới gối lại chỉ có một đứa con gái, làm sao lại không sốt sắng cho được. Huống chi Vũ Văn Liễn vốn không để ý tình trường, quanh năm suốt tháng đều bận rộn công vụ.

Muốn các nàng hoài thai, còn khó hơn lên trời!

"Trắc phi nương nương không biết có hài lòng không?"

Hàm Quan Ngọc không có tâm tư ngắm nghía liền đặt lại cây trâm khảm ngọc bích tinh xảo xuống: "Cũng chỉ tạm thôi, ta không thấy có cái gì đáng gọi là xuất sắc."

Nói đến đoạn Hàm Quan Ngọc nhìn các cung nhân: "Nghe nói bản vẽ phượng bào đã được vẽ xong, ta có thể xem không?"

Trưởng cung sự lập tức ấp úng: "Trắc phi nương nương...chuyện này có chút làm khó chúng nô tì rồi, theo cung quy bản vẽ phượng phục chỉ có thái hậu và thái tử được xem thôi. Hơn nữa bản phượng phục hiện tại còn đang ở chỗ của thượng cung đại nhân, nô tì không thể giúp nương nương được."

Hàm Quan Ngọc liền không vui: "Chỉ là một bản vẽ, có thể keo kiệt cái gì chứ!?"

Trưởng cung lo lắng: "Nương nương đừng làm khó nô tì, lỡ thái hậu trách tội chúng nô tì khó mà hành sự."

Hàm Quan Ngọc buồn bực, chính là bản thân nàng ta mong muốn bất chính với phượng vị. Không lâu trước đó, mật chỉ của tiên đế có ý muốn phong Lý Cầm Oa làm hoàng hậu sớm đã như cây kim nhọn đâm vào tâm trí nàng ta. Hàm Quan Ngọc không hề cam tâm, dù sao hầu hạ thái tử sớm cũng là nàng ta, sao có thể vui vẻ dâng hậu vị cho kẻ khác.

Thêm cả việc gần đây thái tử điện hạ thường xuyên lui tới Từ Khôn cung của thái hậu, cũng là để gần gũi Lý Cầm Oa khiến cho Hàm Quan Ngọc càng thêm tức tối. Hàm Quan Ngọc vừa định mở miệng trách mắng thì cung nhân thông tri Đắc thứ phi đã đến, nàng ta không muốn người khác đánh giá mình chanh chua khắc nghiệt cho nên cũng thu lại bộ dạng dọa người

"Mời nàng vào."

Đắc thứ phi hành lễ với nàng, ra vẻ thân thiết: "Trắc phi tỷ tỷ."

Đắc Nguyệt nhìn bề ngoài hiền lành nhưng vốn dĩ cũng là kẻ tâm cơ không đoan chính, chỉ là nàng ta che giấu rất kỹ cho nên bấy lâu vẫn luôn được người ta tung hô hiền lương thục đức. Trong phủ thái tử này chỉ có nàng ta may mắn nhất, vừa gả vào phủ thì đã hoài thai, sinh được trưởng nữ cho Vũ Văn Liễn.

Chỉ hơi tiếc trưởng nữ Vũ Kim Niên này của hắn sinh không đủ tháng, ốm yếu từ nhỏ nên Vũ Văn Liễn đặc biệt yêu thương mẹ con Đắc thị, lần nào trở về phủ cũng là đến viện của nàng ta đầu tiên. Hàm Quan Ngọc cũng là ghen tị, chỉ cần là sinh hoàng tự dù là nam hài hay nữ hài cũng sẽ chiếm được vinh sủng của thái tử.

Vũ Văn Liễn dù ở chính trường có quyết đoán cao ngạo đến đâu thì khi về phủ, quan trọng nhất trong tâm hắn chính là hài tử, hắn cũng chỉ là người phụ thân mà thôi. Nhưng tiếc Hàm thị lại không có phúc sinh con cho Vũ Văn Liễn.

"Ngồi đi."

Đắc Nguyệt ngồi mộc đôn đối diện với Hàm Quan Ngọc, nhìn cung nhân đưa dâng phục sức vẫn còn quỳ đó liền nói: "Những thứ tầm thường như vậy làm sao xứng với lễ phong phẩm của tỷ tỷ chứ, các ngươi lười biếng làm chưa tốt thì trở về suy nghĩ thử xem thứ trân phẩm gì mới xứng với nhất phẩm quý phi đi. Đừng ở đây chướng mắt nữa."

Cung nhân như được giải thoát, lập tức cảm tạ cáo lui. Lời vừa rồi vừa một giúp được đám cung nhân cũng vừa xoa dịu được Hàm Quan Ngọc, phút chốc cái kỹ năng thu phục lòng người lại ghi cho Đắc Nguyệt một ấn tượng tốt.

"Tỷ tỷ sao lại tức giận như vậy chứ? Thái tử sắp đăng cơ rồi, để bên ngoài đàm tiếu sẽ không tốt cho danh tiếng của tỷ. Cần gì phải tức giận lên đám cung nhân đó chứ, dù sao sau này phong quý phi cũng sẽ được nhiều thứ tốt hơn mà."

Hàm Quan Ngọc không khỏi ủy khuất: "Còn không phải đám cung nhân đó lười biếng sao, mấy ngày trước tiến cung thỉnh an thái hậu nhìn thấy Lý Cầm Oa được thưởng phục sức trân bảo, còn đẹp hơn chúng ta rất nhiều. Rõ ràng cung nhân bọn họ biết Lý Cầm Oa sắp được phong hậu nên mới thượng nâng hạ đạp!"

Kiều Nham cung nữ của Hàm thị rót trà cho Đắc thứ phi: "Phải đó, rõ ràng chuyện phong hậu còn đến hơn hai năm nữa mới được cử hành vậy mà đãi ngộ của Lý thị lại hơn một phi tử hậu cung, đây không phải là quá thiên vị sao?"

Đắc Nguyệt cũng bần thần: "Sao có thể như vậy chứ, không phải bên ngoài nói điện hạ không yêu thích cô ta nên mới cố tình để chuyện phong hậu kéo dài ba năm sao?"

Hàm Quan Ngọc: "Muội lại không biết chuyện thái tử gần đây lui tới Từ Khôn cung cũng chỉ để gặp Lý Cầm Oa sao? Người còn giao chuyện tiếp đón trưởng công chúa cho cô ta làm chủ, rõ ràng thái tử muốn tuân theo mật chỉ phong hậu cho Lý Cầm Oa."

Đắc Nguyệt không nhịn được nghĩ dáng vẻ Lý thị mà mình đã từng gặp, ôn nhu điềm tĩnh lại thêm cái phong thái ung dung lãnh đạm. Ánh mắt tuy không câu hồn đoạt phách nhưng cũng đủ khiến cho đám nam nhân ngoái nhìn.

Không giống Hàm thị mị hoặc yêu kiều, Lý Cầm Oa lại dịu dàng khiến người ta muốn cư nhiên bảo vệ, nếu không phải Lý thị định sẵn là người được tiên đế và thái hậu chọn thì e rằng đám nam nhân của kinh đô đã xếp trước Lý phủ một hàng dài.

Hàm Quan Ngọc biết Đắc Nguyệt có cách liền gấp gáp hỏi: “Có phải muội có cách không? Lý nào muội lại không muốn diệt trừ Lý Cầm Oa sao? Nàng ta ngồi lên hậu vị, nếu sinh được hoàng tử trước thì chúng ta... thử hỏi liệu có còn chỗ đứng nữa khôn? Muội không lo sợ sủng ái của mình và nữ nhi sẽ bị Lý Cầm Oa đoạt mất sao?”

Đắc Nguyệt đảo mắt: "Lý thị sớm đã được phong hậu, cho dù muội thực sự không muốn cũng không thể ngăn cản mà."

Đắc Nguyệt là đích nữ của hình bộ thượng thư, xuất thân của nàng ta thậm chí còn coi là hiển hách hơn cả Hàm Quan Ngọc và Kỷ Dung. Nếu không phải Hàm Quan Ngọc vào phủ trước thì vị trí trắc phi thứ phi này đã bị đảo ngược rồi, Đắc Nguyệt che giấu kín kẽ tâm tư nghe Hàm Quan Ngọc nói: "Cho dù không thể ngăn cản, cũng không thể để Lý Cầm Oa đoạt được tâm tư của điện hạ. Mai này nàng ta không những có hậu vị, còn có hài tử thì tương lai chúng ta cũng sẽ giống Hà thái phi, hay là muội muốn cả đời giống Kính thái phi? Ai biết được Lý Cầm Oa kia có dã tâm gì!?"

Hàm Quan Ngọc truyền vào đầu Đắc Nguyệt một loạt ý nghĩ xấu xa, Đắc Nguyệt nhìn cung nữ của mình chủ tớ cùng chung một mưu tính. Đợi Hàm Quan Ngọc phát tiết xong nàng ta mới chậm rãi về phủ, nhìn nữ nhi còn ngủ trong nôi mà buồn phiền.

Cung nữ của Đắc Nguyệt là Tiểu Đàn đem qua cho nàng một tách trà định thần: "Chủ tử dùng trà, ban nãy đã bị trắc phi nương nương làm cho phiền chết."

Đắc Nguyệt uống một ngụm trà nhìn Tiểu Đàn: "Lời của Hàm trắc phi cũng không phải không có lý, nếu như Lý Cầm Oa thực sự ngồi lên hậu vị thì không phải đám nữ nhân tiềm để chúng ta sẽ bị thất thế sao?"

Tiểu Đàn nhìn nữ nhi của Đắc Nguyệt trong nôi: "Chủ tử, chúng ta vẫn còn có trưởng nữ của điện hạ, sẽ không giống bọn họ."

Đắc Nguyệt: "Trưởng nữ cũng không bằng trưởng nam, sinh được nam hài mới là trân bảo của điện hạ. Trước khi điện hạ bị Lý Cầm Oa câu mất, phải tìm cách hoài thai bắt lấy tâm can người."

Tiểu Đàn: "Cho dù hoài thai, chuyện phong hậu vẫn..."

Đắc Nguyệt ngồi trước gương đồng tháo từng món trang sức ra: "Không phải dưới trướng của phụ thân có một Tô gia sao?"

Tiểu Đàn: "Vâng, là Tô gia! Đại công tử nhà họ Tô đó rất thân thiết với Lý gia!"

Đắc Nguyệt nhìn xung quanh sau đó ghé vào tai Tiểu Đàn dặn dò, đợi cung nữ rời đi bản thân nàng ngồi trước gương đồng một hồi suy tính. Hàm Quan Ngọc tuy vào phủ thái tử trước nhưng nàng ta trước sau vô tự lại không có gia thế nên mới đôn thúc cho Đắc Nguyệt nàng thay nàng ta hành sự, Đắc Nguyệt không phải kẻ ngốc cho nên dù có hành sự cũng không tùy tiện làm trước mặt Hàm trắc phi để nàng ta nắm thót mình.

Bản thân mưu tính cũng phải cẩn trọng từng bước mà làm, hậu vị nàng ta không thể ngồi cũng không thể để cho bản thân giống cái thái phi hiện giờ, sống trong sự chèn ép của thái hậu. Đắc Nguyệt không cần mơ tưởng hậu vị, nàng chỉ cần giúp phụ thân và Đắc gia phân ưu đã là đủ rồi.

.........

Thái hậu Liêu thị ngồi bên án thư luyện chữ, gần đây bệnh mất ngủ của bà càng nặng. Tứ hoàng tử Vũ Văn Hiên gần đây lấn át thái tử khiến cho triều thần có vài người đã đứng về phía hắn, tuy Liêu gia của bà không phải xuất thân thấp kém nhưng triều thần người nhìn gia thế người nhìn năng lực.

Thừa tướng gia Liêu Vũ là huynh trưởng của bà đứng về phía thái tử thì Vũ Văn Hiên vẫn có thượng tướng quân Tào gia. Hai bên thế lực đồng đều, giữa còn có một Vũ Văn Kiệt có Tôn gia chống lưng, bà suy đi tính lại con đường bước lên hoàng vị của con trai còn cần thêm một cái bục đỡ vững vàng.

Nếu như Vũ Văn Phiên chịu ở lại...thì ngày hôm nay cũng không cần đau đầu nữa, nếu không phải năm đó tiên đế hồ đồ thì thất hoàng tử của bà không cần chết tâm mà chẳng có hứng tranh đoạt.

Thái hậu còn nhớ rõ ngày mình xông vào tẩm điện của Long Nghênh cung nhìn thấy y phục rơi trên mặt sàn, long sàng phía sau rèm trướng kia là âm thanh câu hồn đoạt phách của Thư thị, tiên đế vén rèm nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn áy náy.

Thư thị cũng vì thế mà biết thành phi tần hậu cung, một thời chiếm lấy thánh sủng của tiên đế. Vũ Văn Phiên không phản ứng gì, bỏ hết chính sự ở hoàng cung mà đi đến Tây An, bản thân bà vừa đau lòng vừa oán trách.

"Thái hậu, ngự trù nói uống chén canh hạt sen sẽ giúp giấc ngủ tốt hơn."

Liêu Minh Vân đặt bút xuống, nhìn chén canh hạt sen thơm lừng bày ra trước mắt, một muỗng uống vào bụng: "Cũng thơm đó, thái tử vẫn còn bận rộn công vụ sao?"

"Vâng thái hậu, điện hạ vẫn đang ở Hòa Long điện. Gần đây nghe nói phía bắc kinh thành có hạn hán kéo dài rất nặng cho nên điện hạ cùng quan thần đang tìm cách khắc phục hậu họa."

"Liễn nhi siêng năng nhưng không thể không màng sức khỏe, kêu ngự trù làm thêm vài món lẫn canh hạt sen này đem qua chỗ thái tử đi."

Dư mama dặn lại cung nữ rồi ở lại hầu hạ thái hậu dùng canh: "Thái hậu, chuyện của quận chúa và thái tử đã tốt hơn rồi, người còn lo lắng sao?"

Liêu Minh Vân ăn được một nửa thì đặt chén canh xuống: "Tốt hơn thì đã sao, Liễm nhi trời sinh tính khí đa nghi. Chỉ sợ những gì nó đối với Cầm Oa chỉ là nhất thời muốn ta vui lòng, hoặc là lợi dụng nàng để kéo sự giúp đỡ từ huynh đệ Lý gia."

Trên Lý Cầm Oa còn có một huynh trưởng Lý Phù Uấn tại chức Hạ Kỵ tướng quân và một nhị huynh vừa nhậm chức thiếu phó, cho nên mới nói Lý Cầm Oa được Vũ Văn Liễn để mắt cũng chưa rõ là tốt hay xấu.

Liêu Minh Vân tuy rất mong hai người họ ở chung một chỗ, nếu như có cả Lý gia phò trợ thì đương nhiên hoàng vị cũng nắm chắc hơn. Nhưng bà đã nhìn Lý Cầm Oa lớn, nếu như chuyện tranh đoạt này liên lụy đến nửa đời sau của nàng thì bà không biết phải ăn nói thế nào với phụ thân nàng đã vì giang sơn Vũ thị tử trận, cũng không biết nhìn mặt khuê mật tỷ muội Lý phu nhân ra sao.

Hơn nữa, còn vì một lý do khác - Lý Cầm Oa làm bà gợi nhớ đến bản thân lúc còn trẻ, bà mong muốn Lý Cầm Oa có thể làm một vương hậu mỹ mãn chính là mong nàng có thể hạnh phúc thay bà. Tâm tư Vũ Văn Liễn từ lâu cũng giống như hoàng đế nhiều đời, đa nghi và tàn nhẫn, năm đó hắn được tiên đế nuôi dưỡng bên mình làm một trữ quân, Liêu thị đã lường trước được sự việc này.

Thái hậu ở trong cung nửa đời người, ngồi vững địa vị đến nay không chỉ là chút ân sủng của tiên đế mà còn phải nhờ vào thực lực của bản thân, nói đúng hơn ai ngồi lên hậu vị này cũng đều không dễ dàng gì. Năm đó bà ở hậu cung chống chọi với sủng phi ỷ thế, dù là người có bản lĩnh lớn ra sao bà đều không hề hoảng loạn. Đến giờ tóc sắp hai màu, còn phải lo lắng cho vương vị của nhi tử....

Bản thân bà có thể không đau đầu sao? Dư mama theo hầu đã lâu cũng hiểu tâm tư của bà: "Thái hậu, chỉ bằng đôn thúc điện hạ nhanh chóng phong hậu cho quận chúa vậy không phải mọi chuyện an ổn sao? Cho dù sau này tình cảm của điện hạ có thật hay giả thì người cũng có thể giữ quận chúa bên mình mà bảo vệ, dưới tay của thái hậu cho dù Lý gia có sụp đổ thì quận chúa vẫn có thể an toàn lưu lại mạng sống."

Liêu Minh Vân thở dài: "Chỉ có thể mong Liễn nhi có chút động tâm với Cầm Oa."

Người phải có chút động tâm thì mới mong trận tranh đoạt sau này, không quá mức tàn nhẫn...


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play