Lý Cầm Oa, nghĩa nữ mà thái hậu và tiên đế đích thân chọn. Người thường thì cảm thán số nàng may mắn có mệnh tốt, sinh ra là đích nữ của công thần Lý tướng bây giờ lại là nghĩa nữ của thái hậu, chắc chắn tương lai phong quang vô hạn. Người ganh tị sẽ mắng Lý Cầm Oa chắc chắn là một ả yêu nữ, chỉ bằng mấy tài lẻ đã khiến cho tiền triều đế hậu ngay cả công chúa thân sinh cũng không được sủng bằng, chắc chắn là kẻ không đứng đắn.

Lý Cầm Oa mỗi lần nghe tới đều cười phì: "Lời đồn nghe chói tai nhất định chỉ có thể từ miệng kẻ không có tài cán mà ra, Lý Cầm Oa ta cây ngay không sợ chết đứng chẳng lẽ lại sợ mấy lời của kẻ như ngươi sao?"

"Nghe nói tương lai Lý Cầm Oa sẽ được phong làm quận chúa, không biết có phải là thật không?"

Năm thập ngũ niên, Lý Cầm Oa thông minh hơn người, phẩm hạnh đoan trang phong làm quận chúa, lấy hào An Nghĩa.

"Nghe nói tương lai Lý Cầm Oa sẽ là chính thê của Văn Liễn thái tử, không biết có phải là thật không nữa?"

Tiên đế quy thiên, chiếu chỉ mật tiết lộ: "An Nghĩa quận chúa Lý thị tư chất thông minh hiếu nghĩa, ôn nhu hiền thục, xứng bậc mẫu nghi thiên hạ. Tư thuận lệnh trẫm sắc phong Lý thị làm vương hậu, chính vị trung cung."

Lý Cầm Oa bày tỏ lời đồn của thiên hạ còn chân thật hơn tiên tri gia, bản thân nàng không nhìn nổi nữa, từ chối đáp trả.

Phục quốc năm Phục Cách đế Vũ Thế Luân chẳng hiểu sao người còn ở tuổi tráng niên lại đột nhiên bạo bệnh mà chết, tiên đế quy thiên toàn dân khóc than thảm thiết. Có kẻ thì thật sự đau lòng, còn có kẻ vẫn không giấu được dáng vẻ đắc ý khiến cho buổi tang chế hôm nay như sự nhạo báng của lòng người bạc bẽo.

Lý Cầm Oa một kiện y phục trắng, sau khi từ lễ tế tiên đế thì lui ra, tiên đế băng hà một ngày trời buồn thảm. Nàng không giống những kẻ bên ngoài, từ khi phụ thân mất tiên đế cũng giống như một người cha mà dạy bảo nàng, nói ra không đau lòng thì đúng là lòng dạ thật sắt đá.

Đi ngang qua lối rẽ, nàng nhìn thấy trắc thái tử phi Hàm thị, Hàm Quan Ngọc. Thật thầm oán, thường những người bản thân nàng không muốn gặp đều sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt nàng.

Trắc phi Hàm Quan Ngọc, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng thái tử, nhưng vì xuất thân chưa đủ cao quý nên khi ban hôn cũng chỉ có thể làm một trắc phi. Đối với một nữ nhân được phụ mẫu tiêm vào đầu những ý nghĩ của một chính thê thì bản thân nàng ta làm sao chịu nổi việc thứ thê chứ, Hàm Quan Ngọc nhìn thấy nàng liền lộ ra dáng vẻ ghét hờn.

"Thì ra là An Nghĩa quận chúa, bản trắc phi còn tưởng là người nào lại có cái gan tự ý rời khỏi linh đường của tiên đế lúc này."

"Trắc phi nương nương an."

Cầm Oa đáp một tiếng, thực sự không muốn chuốc phiền vào mình. Nàng tự có dự cảm nếu bây giờ còn đứng đây đôi co với Hàm thị thì sự sẽ thảm lắm.

Lý Cầm Oa: “Thần nữ lúc nãy hầu đèn, bát hoàng tử không cẩn thận đã làm rơi sáp lên vạt áo. Vương hậu nương nương sợ thần nữ thất lễ ở linh đường nên đã cho phép thần đến đông các thay lại y phục, thay xong y phục sẽ ngay lập tức trở lại.”

Hàm thị cong môi liếc mắt một cái rồi bảo: "Đến đông các thay y phục rồi nhanh chóng quay lại, đừng để thái tử điện hạ ở tây các nhìn thấy kẻo điện hạ lại không vui."

"Vâng."

Nàng sao không nghe ra ý của Hàm thị, một người ở đông các một người ở tây các há có thể chạm mặt nhau sao? Chỉ có điều dạo trước kia có tin đồn chiếu chỉ của tiên đế trước lúc lâm chung có ý muốn lập Cầm Oa nàng làm vương hậu, là một người có chấp niệm với quyền vị như Hàm Quan Ngọc thì sao có thể cam tâm nhường vị trí tôn quý đó cho một nữ nhân khác chứ.

Ở trong cung này nữ tử ham muốn nhất chính là vị trí trung cung vương hậu kia, ngồi trên ngôi cao tôn quý mới khiến người ta cảm nhận được quyền lực thực thụ nơi lục cung. Lý Cầm Oa lại không nghĩ vậy, thường thấy vẫn là càng an phận thì tương lai sẽ càng bình an.

Nhưng nàng luôn biết, thái tử điện hạ Vũ Văn Liễn là một kẻ đầy lòng nghị kỵ, hắn luôn tin lời đồn bên ngoài rằng Lý Cầm Oa thực sự là kẻ không đứng đắn. Cho nên đừng nói là thân cận, chỉ cần nhìn thấy Vũ Văn Liễn đi hướng đông nàng nhất định cắm đầu vào hướng ngược lại mà chạy.

Có lẽ bởi vì xuất thân của nàng, tuy có phụ thân là công thần nhưng phụ thân thác đã lâu, trong nhà lớn nhất chính là lão tổ mẫu nhiều năm về trước đắc tội với thái tử. Chuyện này đương nhiên sau này Lý Cầm Oa tự nhận thấy, cũng là ngầm tự hiểu lý do bản thân luôn bị Vũ Văn Liễn ghét bỏ.

Đông các thật oi bức, thay một cái y phục cũng khiến cho cả người nàng đổ mồ hôi. Nàng cùng tiểu nô tì phải nhanh chóng trở lại linh đường nên cũng không thể chậm trễ, vừa bước đến thềm cửa đã nghe tiếng của hạ nhân xì xầm.

"Này, An Nghĩa quận chúa trong kia tương lai có thể là vương hậu đấy."

"Ngươi đừng nói bậy, kẻo có người nghe thấy thì có mà bay đầu."

"Ta không nói bậy, lúc nãy Tiểu Hoàn Tử bên Long Môn cung nói sư phụ hắn là Hà công công hầu hạ bên tiên đế tiết lộ tiên đế để lại chiếu chỉ sách phong An Nghĩa quận chúa làm vương hậu."

Hạ nhân còn lại lắp bắp: "Vậy...vậy chúng ta đối với quận chúa nên ân cần một chút."

Lý Cầm Oa thực sự muốn mở miệng nói một câu nhưng nàng còn chưa kịp thì đã nhìn thấy Vũ Văn Liễn mang sát khí đằng đằng đến gần nàng, ánh mắt hắn như con hổ dữ sẵn sàng cắn chết những ai đến gần. Tiếu Lý thuộc hạ bên cạnh hắn quát lớn: "To gan! Đám nô tài các ngươi không lo hầu hạ chủ tử, dám ở đây suy đoán thánh ý nói xằng nói bậy! Người đâu, đem hai tên này đánh chết."

Hai nô tài ban nãy nghe thấy tiếng quát như sấm của thuộc hạ hắn liền sợ đến mức hai chân không chút cảm giác quỳ rạp xuống nền, dập đầu xin tạ tội. Thái tử từ đầu chỉ nhìn nàng, đáy mắt từ giận dữ liền áp chế xuống.

Lý Cầm Oa run mình một cái, cũng không biết là muốn đánh chết họ hay là đánh chết nàng!

Tiếp theo đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hai nô tài kia bị kéo lê ra ngoài, tiếng gào la lẫn quyền trượng xen vào nhau vang lên.

Lý Cầm Oa không phải kẻ vô tâm vô phế, không đành lòng mà cầu xin: "Điện hạ, đám nô tài nhất thời ăn nói ngông cuồng, xin người nể mặt còn là tang chế tiên đế mà đừng sát sinh."

Vũ Văn Liễn vuốt lấy vạt áo đưa mâu ưng nhìn chằm chằm vào nàng, loại cảm giác sợ sệt đến mức bóp nghẹn tim này làm nàng run rẩy. Nhưng đám nô tài này chính là minh chứng rõ cho lòng người ở chốn cung cấm, chỉ cần thấy ngươi được vinh sủng thì liền nâng bợ nịnh nọt, còn ngươi thất thế bọn chúng sẽ lập tức lộ ra dáng khinh thường chà đạp.

Nhưng chúng có nói gì mạo phạm cũng không thể giết chết ngay lúc này, chỉ sợ bên ngoài nghe được thì thái tử sẽ bị quân thần nói ra nói vào. Vũ Văn Liễn mở miệng châm chọc: "Quận chúa cầu xin cho họ là vì tiên đế hay vì bọn họ nói ra lời trong lòng ngươi?"

Lý Cầm Oa: "Thần nữ không dám. Chỉ có điều tiên đế vừa quy thiên, ngài sát sinh chính là bất trung bất hiếu. Thần nữ càng không muốn điện hạ vì vài lời của kẻ tôi bầy hèn hạ mà ảnh hưởng đến thanh danh của mình."

Vũ Văn Liễn liếc mắt khinh miệt, hắn không phải kẻ ngu ngốc, hành động vừa rồi chỉ muốn ở trước mặt Lý Cầm Oa nàng cảnh cáo tuyệt đối đừng mộng tưởng sai trái.

Cuối cùng chỉ nghe tiếng chậu kiểng bên thềm vỡ toang thành mảnh, sau đó hắn phất tay rời đi: "Lý Cầm Oa, nếu không phải hôm nay là quốc tang thì ngươi sẽ giống chậu kiểng này tan thành trăm mảnh. Tuyệt đối đừng để bản thái tử biết ngươi có bất kỳ mộng tưởng vượt phép tắc nào, nếu không ta sẽ tự tay mình bóp chết ngươi."

Cầm Oa dập đầu một cái sau đó nhìn hai kẻ hạ nhân kia được tha mới dám lui đi, gần vua...à không gần con của vua cũng như gần cọp: "Thần nữ cáo lui."

Vũ Văn Liễn rời đi, bản thân hắn chán ghét Lý Cầm Oa, nếu không phải nàng ta là con gái của công thần thì lúc tiên đế có ý định lập thê hắn tuyệt đối sẽ phản đối đến cùng.

Nhưng Vũ Văn Liễn không thể phủ nhận Lý Cầm Oa là một người cẩn trọng thông minh, nhưng thông minh cách mấy hắn cũng không thể yêu thích nổi một vương hậu tương lai mà đầy tai tiếng như nàng.

Bây giờ hoàng vị kia tuy định sẵn là của hắn nhưng dưới hắn còn tam hoàng tử Vũ Văn Kiệt cũng là ứng cử viên sáng giá với hậu thuẫn là mẫu tộc của Tôn quý phi, tứ hoàng tử Vũ Văn Hiên càng không kém cạnh, một số quan thần cũng cam tâm dưới quyền vì tài thao binh khiển tướng hơn người. Hắn đành phải lấy lui làm tiếng sau này còn cần đến vị quận chúa kia nhiều.

"Hoàng huynh!"

Sau lưng hắn là tiếng gọi của tứ hoàng tử Vũ Văn Hiên, Vũ Liễn Liễn híp mắt lại. Huynh đệ hắn không an phận cho lắm, cũng giống như Vũ Văn Hiên này vậy! Mẫu thân Hà phi của hắn xuất thân không tốt, nên từ nhỏ đều bị trong ngoài ghẻ lạnh. Hắn thương mẫu phi cơ cực chịu tủi nhục nên càng cố gắng chứng tỏ thực lực với tiên đế, năm hắn thập bát lãnh binh ra trận thắng lợi liên tiếp, lúc này mẫu bằng tử quý mẫu phi hắn cũng trèo lên đến phi vị sống cũng tốt hơn trước. Nhưng kẻ nào có thể chống lại được cám dỗ của cái ngai vàng, tuy ngoài mặt Vũ Văn Hiên luôn là người chính trực lại tài giỏi giấu sau vẻ mặt đó là một kẻ sẵn sàng không từ thủ đoạn để đoạt thứ mình muốn.

Thủ đoạn này của hắn Vũ Văn Liễn cũng coi như được nếm qua vài lần, đám hoàng tử ngấm ngầm đấu đá, bàn tay không ai sạch sẽ thật sự!

 "Hoàng huynh, các vị nương nương cùng quan thần đã lui về Thất điện nghỉ ngơi rồi, ta cùng ngài vào điện tế tiếp tục hầu bên linh cữu của phụ hoàng."

Vũ Văn Liễn không buồn nhìn hắn nhanh chóng đi vào điện tế, tiếp tục làm tròn vai trò hiếu tử của mình. Hắn được tiên đế Vũ Thế Luân nuôi dạy từ nhỏ, là người định sẵn cho ngôi cao vọng trọng kia, Vũ Văn Liễn cũng thừa biết muốn ngồi lên hoàng vị vững chắc sẽ có ngày không tránh được cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau.

Còn về Cầm Oa, nàng sau khi hầu đèn thì đưa vương hậu về Loan Phượng cung nghỉ ngơi. Vương hậu Liêu Minh Vân đã ngoài tứ tuần nhưng nhiều ngày mệt nhọc thêm cả sự ra đi của phu quân làm bà trông hao gầy hẳn, nhưng nhìn kỹ liền thấy trong nét mặt của bà vẫn còn lưu lại dung mạo kinh diễm của thời trẻ. Nếu không thái tử điện hạ hiện giờ sao lại thừa hưởng dáng vẻ bức người đấy chứ!

Nhìn vương hậu hao gầy Cầm Oa cũng không khỏi lo lắng, nàng rót một tách trà đưa qua cho bà khẽ giọng an ủi: "Nương nương, xin người đừng quá đau buồn, hãy giữ gìn phượng thể."

Liêu Minh Vân dùng khăn lụa chấm nhẹ bên khóe mắt, rõ ràng là đau lòng nhưng cố nén nước mắt nhận tách trà của Cầm Oa. Nghe nói Liêu Minh Vân đã làm vương phi của tiên đế từ lúc ông chỉ mới là trữ quân Kiến Ninh vương, năm đó sự tình thời trẻ thế nào không biết nhưng Lý Cầm Oa nhớ rất rõ trước mặt nàng Liêu vương hậu lúc nào cũng uy nghiêm phúc hậu, ôn nhu dạy bảo nàng.

............

Ngụy điện tráng lệ, giọng đọc di chiếu nhanh chóng vang lên.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết Văn Liễn thái tử trời sinh mệnh thiên tử, văn võ song toàn, xứng là nhất quốc chi quân. Trẫm phụng thiên ý truyền ngôi cho đích tử Vũ Văn Liễn, túc tận kế vị. "

Không ngoài dự đoán, Văn Liễn thuận lợi kế vị, hiệu là Phục Nhân. Tôn vương hậu Liêu thị làm hoàng thái hậu, cũng không ngoài dự đoán  người đọc thánh chỉ liền tiếp tục: "An Nghĩa quận chúa Lý Cầm Oa tư chất thông minh hiếu nghĩa, ôn nhu hiền thục, xứng bậc mẫu nghi thiên hạ. Tư thuận lệnh trẫm sắc phong Lý Cầm Oa làm vương hậu, chính vị trung cung."

Lý Cầm Oa bên dưới mày hơi chau lại, chỉ dám khẽ liếc sang thái tử đang cắn răng tức giận dùng ánh mắt không vui vẻ đáp trả nàng.

Xem ra hậu vị này của Lý Cầm Oa chỉ ngập tràn một màu nhạo báng của thiên hạ...vì vương hậu không những cần tài đức dung mạo, xuất thân gia thế mà còn cần trượng phu sủng ái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play