"Công chúa hồi kinh."

Trưởng công chúa Vũ Lăng Linh hồi kinh do sinh thần của thái hậu sắp tới, cũng là nhân tiện giữ mối giao hảo giữa hai nước Tây Lương và Phục quốc. Trưởng công chúa tuy sinh từ bụng của Kính thái phi nhưng được nuôi dưỡng dưới gối thái hậu, thân phận ngang như đích công chúa cũng là tỷ tỷ duy nhất được Vũ Văn Liễn kính trọng.

"Tham kiến Đoan Cung trưởng công chúa!"

Vũ Lăng Linh mang cung phục hoa lệ, giữa trán là điểm một hoa điền nhỏ xinh nhưng vẫn không che được dáng vẻ yêu kiều khả ái như lúc chưa xuất giá. Nghe nói trưởng công chúa ở Tây Lương quốc tiêu phòng độc sủng nhiều năm không thuyên giảm, hai năm trước còn sinh ra thái tử duy nhất cho Tây Lương đế là Dung Tức thái tử và đang hoài long thai.

Tây Lương đế lại thề chỉ có mình nàng, cho nên hậu cung trước giờ đến cả cung thiếp cũng chẳng có. Chuyên sủng không suy cũng nghe nói Tây Lương đế là một đại thê nô. Thế nên mới có chuyện Vũ Lăng Linh từng đuổi trượng phu ra ngoài cửa vì về muộn hoá thành truyền kỳ mà dân Tây Lương hay truyền tai nhau.

Vũ Lăng Linh làm hoàng hậu nhưng không ương ngạnh, giữ vững bản tính ngay thẳng đơn thuần. Trước xuất giá Vũ Lăng Linh được nuôi dưỡng trong cung thái hậu cho nên đối với Lý Cầm Oa cũng coi như thân thiết, là bằng hữu nhiều năm gặp lại.

Trưởng công chúa lấy hiệu Đoan Cung, trước gọi Đoan Cung trưởng công chúa. Ngày nàng hồi kinh được đón tiếp nồng hậu, Lý Cầm Oa là người đứng đầu đoàn người cung nghênh: "Trưởng công chúa, người về rồi."

Vũ Lăng Linh nắm tay Cầm Oa thân thiết: "Chỗ quen biết, không cần tiểu tiết lễ nghĩa."

Lý Cầm Oa bước theo sau, giữ vững phong thái cùng công chúa đi qua Kiểm Long Môn đến Thừa Nghênh điện. Đợi xong lễ nghĩa Vũ Lăng Linh kéo nàng lại một chỗ, vô cùng hứng khởi: "Cầm Oa, nghe nói chuyện của ngươi và thái tử đã tốt rồi. Không biết ra sao?"

Đôi má nhỏ của Cầm Oa phiến hồng, dáng vẻ tựa như trải qua yêu thương. Vũ Lăng Linh mừng rỡ: " Là thật à? Xem ra lần này không uổng một chuyến hồi kinh rồi!"

Vũ Lăng Linh quen biết Lý Cầm Oa từ nhỏ, là người hiểu rõ bản tính của nàng. Chính bản thân Vũ Lăng Linh thấu vì sao thái hậu luôn thiên vị Lý Cầm Oa, người như Lý Cầm Oa mới xứng với hậu vị của Đại Phục, và hơn hết là xứng với Vũ Văn Liễn.

Vũ Lăng Linh cùng Cầm Oa hàn huyên vài câu thì thái hậu cũng đến, theo lệ thì Vũ Lăng Linh hồi kinh rồi sẽ đến tham kiến vương thượng trước rồi mới đến chỗ thái hậu. Chỉ là lễ đăng cơ của Vũ Văn Liễn còn đến hai tháng nữa mới tới, thân phận chưa thích hợp cho nên chuyện tham kiến cũng đành bỏ qua.

"Thỉnh an mẫu hậu, nguyện mẫu hậu vạn an!"

Liêu Minh Vân nhìn Vũ Lăng Linh yêu thương một cái: "Đứa nhỏ này, ba năm không gặp con đúng là khiến bụng dạ ai gia nhớ mong vô cùng. Mau hồi Từ Khôn cùng ta, quận chúa cũng đi cùng đi."

"Vâng."

Suốt một dọc đường ba người hỏi han nhau, chốc chốc lại nghe trưởng công chúa kể chuyện ở Tây Lương quốc. Lần này trở về vì tiểu thái tử còn nhỏ không tiện đường xa nên nàng không mang hài tử theo, một mình long thai của nàng đã khiến cho Tây Lương đế lo lắng hết mấy chặng rồi.

Long thai của Vũ Lăng Linh đoán nữ hài, hiện đã mang đến tháng thứ năm, vòng bụng tròn trịa cũng khiến cho trưởng công chúa thêm mấy phần phúc khí. Tây Lương đế lo lắng cho thê tử, người vừa hồi kinh đã gấp gáp cho thuộc hạ đến thăm hỏi, đối diện sự yêu thương của phu thê nữ nhi thái hậu cũng yên tâm Vũ Lăng Linh sống cùng trượng phu an ổn.

Vũ Lăng Linh lúc còn là công chúa nổi tiếng quyết đoán thông minh, cũng là người lễ nghĩa cao quý được nuôi dưỡng trong tay thái hậu, không khó để bắt gặp công chúa thừa hưởng chút phong thái từ bà. Tuy nói Vũ Lăng Linh không phải con ruột nhưng nuôi bên cạnh thái hậu thì khí chất của công chúa đã bỏ xa Kính thái phi mấy con đường, chả trách Vũ Lăng Linh lại được Tây Lương đế ân sủng vô vàn như thế.

Đợi thái hậu trò chuyện đến mệt nhoài mới để trưởng công chúa cùng mình ở sau điện nghỉ ngơi, Lý Cầm Oa làm tốt chuyện tiếp đón được cả thái hậu và công chúa ban thưởng nhiều thứ. Hồi Lý phủ hết bị tổ mẫu kéo tới thì bị mẫu thân kéo lui, thăm hỏi một hồi mới có thể viện của mình.

Lẽ ra thân phận quận chúa của nàng có thể tự mình dọn khỏi Lý phủ, đến quận chúa phủ sống riêng nhưng tương lai phải gả vào hoàng thất nên khi nàng còn nhỏ Lý tổ mẫu muốn nàng gả từ cửa Lý gia để Lý gia thêm phần nở mặt mày.

Bà không bạc đãi nàng, viện lớn nhất trong Lý phủ đều là nàng một mình ở riêng. Từ khi phong quận chúa, Lý tướng quân năm đó cũng là công thần cho nên mẫu thân nàng Phương thị cũng được phong Cáo mệnh phu nhân.

Loại thân phận hiển hách này lẫn địa vị của hai vị đại ca khiến cho đại phòng hiện tôn quý nhất trong mắt Lý tổ mẫu và người ngoài, nhưng chuyện tốt không chỉ ở đó. Trong phủ còn một Lục di nương năm đó là tì thiếp thông phòng của phụ thân, trước khi phụ thân tử trận nàng đã kịp sinh đôi nữ nhi và một nam nhi.

Trưởng tỷ Lý Cầm Vân và tam muội Lý Cầm Nguyệt, dưới là tam ca Lý Quảng đều là người từ thiếp phòng do Lục di nương nuôi dưỡng. Năm đó Lục di nương rất được lão gia sủng ái, thân phận thấp hèn vẫn được ông cho phép nuôi hài tử, trước còn căn dặn toàn gia đối xử tốt với mẹ con họ.

Nhưng Lục di nương bụng dạ chẳng ngay thẳng, trước đây dạy hư Lý Cầm Vân thành hạng người ích kỷ hẹp hòi, thứ gì cũng cho là của mình. Không lâu trước đây tam gia Lý Quảng nhậm chức đô thống, tổ mẫu cho bọn họ nhiều đãi ngộ khiến khuôn mặt của Lục di nương sắp hất lên tới trời.

Lý Cầm Oa không phải người không phân phải trái, phàm là chuyện không động đến nàng và đại phòng thì Lục di nương có ngạo mạn cũng không phải chuyện nên xen vào. Lý tổ mẫu nhìn những thứ đồ tốt không nhịn được mà cười vui vẻ: "Lần này ban thưởng còn nhiều hơn những lần trước nữa, trưởng công chúa thực sự rất hào phóng. Nhị nha đầu, con tiến cung nhất định phải bồi trưởng công chúa thật tốt."

Đối diện với ánh mắt tham mê quyền vị của tổ mẫu, Lý Cầm Oa không biết nên bày ra vẻ gì. Bản thân là hậu bối, bảo vệ Lý gia cũng là trách nhiệm của nàng, cũng mong sắp tới tổ mẫu lại không bày ra chuyện gì khiến cho cả nhà bị liên lụy. Lão tổ mẫu xuất thân An thị vốn đã là kiêng kỵ của thái tử, nếu không phải bà ấy là tổ mẫu Lý gia thì ngày tháng về già làm gì có cơ hội đắc ý như thế.

Ở bên cạnh Lý tổ mẫu, Lý Cầm Vân nhìn mấy món đồ vật với vẻ thèm thuồng nhưng gần như cố gắng giấu kỹ tâm tư, đôi mắt nàng ta tỏ vẻ ủy khuất: "Tổ mẫu, trước giờ con cũng chưa từng thấy qua thứ gì đẹp đến vậy. Chỉ tiếc, con chỉ là thường dân, không sánh bằng muội muội là quận chúa thường xuyên được ban thưởng."

Lý Cầm Vân từ nhỏ sinh yếu ớt, bản thân nàng ta lại là trưởng nữ sinh đầu tiên trong Lý phủ cho nên Lý tổ mẫu đặc biệt yêu thương nhiều hơn. Nhưng Lý Cầm Vân thực sự là kẻ thích ở trước mặt người khác làm dáng vẻ yếu ớt, bản thân ủy khuất đủ điều cho nên Lý tổ mẫu luôn nhắc huynh muội trong nhà vừa nhường vừa nhịn nàng ta. Lâu dần Lý Cầm Vân hình thành một thói quen, khi bản thân muốn cái gì đó thì sẽ ở trước mặt tổ mẫu tỏ ra mình đáng thương khờ khạo.

Lý tổ mẫu thương nàng ta, chỉ bằng vài câu vẫn thường xuyên đem vài món đồ từ chỗ Cầm Oa đến cho nàng. Xem ra lần này cũng không ngoại lệ, Lý Cầm Vân nhìn trúng đôi long phượng bằng ngọc mà Đoan Cung công chúa ban tặng.

"Thứ này không được!" - Lý Cầm Oa ngăn lại.

Tổ mẫu liền không vui: "Là chuyện gì chứ, không phải bình thường chia sẻ đồ tốt với tỷ muội là chuyện con nên làm sao? "

"Tổ mẫu, nhưng thứ này lại không được. Là Đoan Cung công chúa nói tặng con và thái tử điện hạ một đôi làm quà cưới, thứ này bên chỗ thái tử vẫn có một cái y hệt. Vốn dĩ món đồ đó là vật chung với điện hạ, làm sao có thể tách ra chứ?"

Đôi long phượng này vốn được coi là quà mừng cưới của Đoan Cung công chúa, chỉ là bởi vì chưa chắc đại hôn công chúa có thể tham gia cho nên thứ quà này cũng là để tặng trước cho Cầm Oa và Vũ Văn Liễn. Lý Cầm Vân vừa nghe vật mừng hôn sự với thái tử liền nói: "Nhị muội chẳng còn bao lâu nữa được phong hậu, thứ gì tốt nhất trên đời cũng đã từng thấy qua rồi. Ta lại không biết thứ đồ này là cùng thái tử một đôi, cho nên mới nhất thời yêu thích..."

Ngữ điệu khờ khạo lẫn thương tâm của nàng ta khiến cho Lý tổ mẫu lập tức đau lòng: "Cũng chỉ là một món đồ, hẳn công chúa và thái tử sẽ không bận tâm đâu. Nhị nha đầu, lý nào con nhìn thấy đại tỷ như thế lại mặc kệ sao?"

Câu trước ám chỉ chuyện phong hậu vinh quang, câu sau liền ra vẻ bản thân vô ý mới thích quà cưới. Lý Cầm Oa hoàn toàn không muốn nhún nhường nhất quyết không cho nàng ta được như ý, nghe trưởng công chúa nói là nàng ấy cực khổ đem từ Tây Lương qua đây, món đồ ngụ ý long phượng hòa minh, mong sau khi Cầm Oa gả cho điện hạ phu thê hòa hợp.

Lý Cầm Oa quý quận chúa cho nên cũng rất muốn giữ lại tâm ý mà cô ấy trao tặng, giờ tổ mẫu lại một hai ép nàng đem ra tặng cho Lý Cầm Vân: "Tổ mẫu, thứ gì con cũng có thể nhường. Thứ này là quà cưới của Cầm Oa, khác nào người kêu Cầm Oa nhường cả trượng phu cho đại tỷ chứ?"

Lời này xác thực đúng tim đen của Lý tổ mẫu, khiến bà ta chột dạ: "Sao có thể chứ!? Tổ mẫu cũng không nghĩ như thế..."

Lão phu nhân đúng là cầu còn không được, bà ấy rất yêu thương Lý Cầm Vân, thực sự mong mỏi sau khi Cầm Oa thượng hậu vị thì sẽ ép nàng nhận Cầm Vân vào cung làm phi. Cầm Oa tốt xấu gì cũng là vương hậu, lại có Liêu thái hậu bảo hộ cho nên Vũ Văn Liễn chắc chắn sẽ nể mặt phong phi cho cháu gái bảo bối của bà. Đến lúc đó Lý Cầm Vân chỉ cần cố gắng hoài long thai, làm tứ phi hay quý phi không phải quá dễ dàng sao!

Nhưng lão phu nhân nghĩ quá nhiều rồi, Lý Cầm Oa không phải ích kỷ, nàng là nữ nhân tự cổ được giáo huấn từ nhỏ cũng hiểu hoàng đế nhất định phải tam thê tứ thiếp nhưng tuyệt đối không chấp nhận tỷ muội chung phu! Còn là Lý Cầm Vân này, nếu nhỡ nàng ta trong cung hành sự bất cẩn thì chẳng phải hại cả nàng và Lý gia sao!?

Lý Cầm Oa thẳng thắn: "Vốn dĩ xuất thân của đại tỷ ngay cả nhận đồ vật ban thưởng của tổ mẫu cũng đã là quá được yêu thương rồi, thường ngày vật ngự ban hay thái hậu tặng người cũng đều kêu con nhường cho đại tỷ một phần. Lâu dần con cũng tự hỏi, bản thân làm quận chúa lại bị người ta đoạt hết thứ này đến thứ kia, tổ mẫu...người sao lại không thương con như đại tỷ!?"

An Phương Kỳ ấp úng, sau đó có chút hổ thẹn đáp: "Tổ mẫu đương nhiên cũng thương ngươi. Chỉ là ngươi cũng biết đó, đại tỷ ngươi mẫu thân nó xuất thân thấp kém, lại sinh ra ốm yếu khó nuôi. Ta cũng chỉ cho nó mấy thứ tốt nhất, sau này ở bên ngoài cũng không bị người ta coi thường. Ngươi cùng nó là nữ nhi Lý gia đương nhiên ta đều mong cả hai sẽ tốt, có thể san sẻ nhau không phải cũng bình thường sao?"

Lý Cầm Oa: "Tổ mẫu, Cầm Oa không phải người hẹp hòi, bình thường là thứ bản thân được thưởng đều chia cho tỷ muội. Nhưng nếu hôm nay món đồ này của trưởng công chúa lại đem đi tặng cho đại tỷ, mai này bị người hỏi tới Cầm Oa làm sao giải thích? Long phượng ngọc là một đôi với thái tử, đại tỷ lại giữ vật quá phận như vậy bên người bị bên ngoài nói Lý gia bất phân tôn ti, là tội bất kính!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play