"Xoảng!!"
Âm thanh chói tai của chén trà rơi tan vỡ trên mặt đất, mảnh vỡ tung tóe ngay bên cạnh tam hoàng tử phi Mộc thị đang quỳ. Tôn quý thái phi phát tiết mà mắng: "Các ngươi có nhìn thấy ánh mắt châm chọc đó của Vũ Văn Liễn không, rõ ràng hắn nhầm vào ta mà khinh thường mà! Ta là nhất phẩm quý thái phi, hắn lại dám nhục mạ ta trước đám đông!"
Lại tiếp tục một cái tách trà rơi vụn vỡ, Tôn quý thái phi lúc này hoàn toàn như một thôn phụ chua ngoa, không chút quý khí nào của người xuất thân hiển hách mà mắng Vũ Văn Liễn.
"Nếu không phải hậu vị kia là Liêu thị thì hắn lại có tư cách làm nhục ta sao! Thực sự đáng chết mà!"
Tôn quý thái phi hận nhất chính là Liêu thái hậu, hận nhất chính là khi bà ấy ngồi trên hậu vị, còn bản thân Tôn thị phải chịu đựng cúi mình hành lễ. Tiếng khóc thúc thít của Mộc Bình khiến cho bà ấy thêm phiền não, lập tức quát: "Khóc khóc khóc, ngươi khóc cái gì! Chỉ dặn ngươi làm chút chuyện đã khiến cho mọi thứ trở nên như rối rắm như thế rồi!"
Mộc Bình cũng thực sự uất ức, rõ ràng nàng cùng hạ nhân đã lánh mặt rất kỹ nhưng nơi hoàng cung này đều có tai mắt của thái tử, dù là con chuột cũng khó lòng thoát được huống chi là nàng cùng với mấy rương phẩm vật đó chứ!
Mộc thị đưa mắt cầu tình từ chỗ Vũ Văn Kiệt nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng, hoàn toàn coi việc mẫu phi mắng nàng là chuyện thường mà thưởng thức. Mộc Bình càng uất ức, cắn răng cúi đầu không dám khóc lớn.
"Là nhi thần vô năng, xin mẫu phi trách phạt."
Tôn quý thái phi phát tiết xong an ổn ngồi lại, đối diện với tiểu tức phụ Mộc thị này thực sự mà phiền não. Mộc thị này nếu không có xuất thân tốt thì thực sự sẽ không lọt vào mắt bà, hai năm trước Vũ Văn Kiệt đến tuổi thành thân bà đã nhìn trúng Mộc gia đích nữ nhưng Mộc đại nhân kia là người yêu thương con gái, cứ năm lần bảy lượt tìm cớ chối bỏ hôn sự này.
Hết đường để đi nên Tôn quý thái phi lấy cớ tổ chức tiệc rượu mời Mộc Bình đến phủ làm khách, cố tình để con trai mình uống say phát sinh với Mộc thị. Đến khi gạo nấu thành cơm thì Mộc đại nhân dù không muốn cũng phải ngậm ngùi gả con gái đi, nhưng Mộc thị cái gì cũng tốt chỉ có tư chất mấy phần vụng về khờ khạo nên chẳng được lòng của Vũ Văn Kiệt.
Ngược lại năm ngoái Vũ Văn Kiệt nạp trắc phi, là một nữ nhân tâm cơ đầy mình. Tiêu trắc phi đó tuy xuất thân không tốt nhưng vừa quấn quýt, ở bên tai tam hoàng tử nói ra đường thỏ thẻ đường mật khiến người vốn không được yêu thương như Mộc thị càng bị phu quân ghét bỏ.
Nghĩ lại Tôn quý thái phi không thèm mắng nữa, nói vài ba câu cho có lệ rồi đuổi nàng ta về viện. Bên cạnh nhìn Vũ Văn Kiệt không phản ứng gì liền muốn khuyên vài câu: "Con đó, có thời gian thì đến chỗ Mộc thị dạy bảo nàng một chút. Suốt ngày ở chỗ của Tiêu trắc phi, cũng không thấy có gì tốt đẹp."
Tam hoàng tử uống ngụm trà hừ một tiếng: "Là nữ nhân nhìn cô ta còn phát ngán, mẫu phi còn muốn con đến viện của nàng ta nghỉ ngơi sao?"
“Cho dù phát ngán cũng phải nhịn xuống! Mộc thị là xuất thân gì, Tiêu trắc phi kia là xuất thân gì con không biết cân nhắc sao? Hiện giờ Vũ Văn Liễn còn chưa đăng cơ, mai này hắn kế vị thành công thì dù con có muốn tìm chút vị trí ở triều chính cũng không có cơ hội đâu!”
Vũ Văn Kiệt bị mắng đến bực bội, áo quần không chỉnh tề nghe theo lời mẫu phi đến viện của Mộc thị. Tâm tư hắn bây giờ chỉ đặt lên người của Tiêu trắc phi, nhưng giữa nữ nhân và quyền lực trên triều đình đương nhiên hắn cũng hiểu rõ thứ mình muốn là gì rồi.
Đường hành lang của hoàng cung thắp lên bóng nhập nhòe của Tôn thị hồi cung, bên cạnh bà là cung nữ thân cận Bích Doanh: "Nương nương, vậy sắp tới phải tính sao?"
"Còn có thể tính thứ gì, Vũ Văn Liễn an toàn quay về thì chính là nói đám sát thủ kia vô dụng! Vẫn cứ phải án binh bất động, bây giờ tai mắt khắp nơi không thể làm gì được đâu."
Vũ Văn Liễn đã quay trở lại, chỉ e rằng ngày tháng sau này những ai chống đối hắn đều không có kết cục tốt. Tuy bề ngoài thái tử có vẻ tầm thường nhưng ở vị trí này đều là nằm gai nếm mật đã lâu, hắn nhẫn nhịn mọi thứ để leo lên hoàng vị cũng chứng mình không phải là kẻ dễ dàng.
Tôn quý thái phi cũng không đến mức lấy trứng chọi đá, dù gia thế bà có tốt đến đâu cũng phải tự biết sức mình lúc này không thể lật đổ được thái hậu và Vũ Văn Liễn. Huống chi trong triều bấy giờ còn có một Vũ Văn Phiên và Vũ Văn Hiên không hề vô dụng, nếu không phải thất hoàng tử không thích xen vào việc triều chính thì hiện tại hai huynh đệ họ đã nắm trên dưới Đại Phục.
Tôn Sướng Hoa xuất thân tốt nhưng con trai bà lại có chút vô năng, ngoại trừ làm hỏng chuyện thì chuyện tranh đoạt lại không nổi tâm cơ. Vũ Văn Kiệt năm xưa bị đưa đi rời xa khỏi bà, đã là chuyện khiến bà canh cánh trong lòng nhiều, nếu không dưới bàn tay nuôi dưỡng của bà thì tam hoàng tử liệu là bộ dạng như hiện giờ sao?
Càng nói càng cảm thấy hận thái hậu! Người đàn bà ngoài mặt giả hiền lành bên trong lại tâm cơ, tiên đế lúc nào cũng khen Liêu thị thục đức hiền lương lại cũng không biết bà ta vì muốn đạt được mục đích của mình mà bất chấp mọi thứ. Liêu thị kia ngoại trừ có hai đích tử còn có sự sủng ái của tiên đế, Tôn quý thái phi chính là như thế không cam.
Cũng giống như năm đó Kính thái phi tại vị lục phẩm thấp kém sinh được trưởng nữ cho tiên đế, thái hậu bà ta cũng nói bản thân Kính thái phi xuất thân không tốt sẽ ảnh hưởng đến vị trí trưởng nữ của công chúa cho nên tiên đế không nói nhiều lập tức đoạt con từ chỗ Kính thái phi.
Con gái bị người ta đoạt đi, Kính thái phi lại không dám hó hé, cuối cùng cũng giương mắt nhìn trưởng nữ của mình được nuôi nấng dưới tay thái hậu. Sau này Kính thái phi vì là sinh mẫu của trưởng công chúa cho nên bối phận được nâng lên, cộng thêm cháu gái của Kính thái phi là Hàm Quan Ngọc trắc phi của thái tử cho nên thái hậu cũng nói tiên đế nâng bà từ tiệp dư lên tần.
Đến tận ba năm trước trưởng công chúa gả đến Tây Lương làm hoàng hậu, Kính thái phi cũng được thơm lấy chút tiếng tăm, tiên đế lúc đó cũng cho bà chút mặt mũi phong phi vị. Nói đến con trai có thể đoạt ngôi, chi bằng có đứa con gái như trưởng công chúa được gả đi làm hoàng hậu, dù mẫu thân có xuất thân gì thì cũng có thể an ổn trèo lên địa vị cao mà sống tốt.
Hà thái phi cũng là một điển hình!
............
Lý Cầm Oa tiến cung là chuyện bình thường, lần này lại nghe nói thái tử điện hạ trước mặt triều thần bảo vệ Lý Cầm Oa làm cho Lý tổ mẫu hết lòng hỏi han, kéo Lý Cầm Oa lại hỏi đông hỏi tây rồi mới thả về.
Lý tổ mẫu An thị nhìn Cầm Oa rời đi, trong lòng thập phần vui mừng nói với mama ở cạnh mình: "Vậy nghĩa là có hy vọng, chỉ cần Cầm Oa nắm bắt được thánh tâm thì Lý gia cuối cùng cũng có người ngồi lên hậu vị. Đến lúc An thị của chúng ta được thơm lấy rồi, ngươi nói xem đứa cháu gái này có phải bảo bối không chứ!"
Mama già bên cạnh cũng thêm mật ngọt: "Phải thưa lão phu nhân, đến lúc đó nhị tiểu thư đem vinh quang về gia tộc, người ở ngoài cùng đám mệnh phụ cũng nở mặt mày."
An Phương Kỳ nheo đôi mắt có nếp nhăn của mình: "Nhị nha đầu phong hậu, cũng không thể nghĩ đến đại nha đầu. Năm nay dẫu sau cũng đã đến tuổi thành thân rồi..."
"Lão phu nhân đã nhìn trúng ai cho đại tiểu thư rồi sao?"
Lý tổ mẫu chống quyền trượng đi vào tẩm phòng: "Có thể chấm ai vừa mắt chứ, ta chỉ mong nhị nha đầu mong chóng phong hậu. Cầm Oa tính khí điềm đạm lại an phận, nó ở trong cung không thể giúp Lý gia tranh giành ân sủng của hoàng đế. Ngược lại ta thấy Cầm Vân lại có tố chất, sau này Cầm Oa có phong hậu cũng có thể để cho Cầm Vân tiến cung làm sủng phi. Trái có vương hậu, phải có sủng phi thì không phải địa vị Lý gia đã vững chắc rồi sao?
Lão phu nhân biết rất rõ bản tính của Lý Cầm Oa giống hệt như mẫu thân nàng vậy, hiền lành an phận lại không có cầu tiến, mọi thứ đều thuận đâu sẽ đến đó. Lý Cầm Oa dù có phong hậu cũng không thể tranh sủng lại đám nữ nhân trong hậu cung, chỉ có Lý Cầm Vân thì may ra có chút tố chất.
Nhưng lão phu nhân sống trong phước lại không thấy đủ, Lý Cầm Vân bị chiều đến sinh ra bộ dạng gì cũng không thể lọt vào mắt Vũ Văn Liễn được. Người ta thường nói tham thì thâm!
...........
"Quận chúa, dùng thiện có hợp khẩu vị không?"
Lý Cầm Oa ở bên trái đỡ thái hậu, bên phải là Vũ Văn Liễn. Hai người hiện giờ có chút tiến triển, một phần cũng là nhờ thái hậu tích cực giúp hai người bồi dưỡng tình cảm, vừa hay đi cùng nhau xứng đôi vừa lứa.
"Thiện do ngự trù Từ Ninh cung chuẩn bị đều rất tốt, trước giờ tay nghề vẫn luôn rất được lòng thái hậu nên đương nhiên đối với thần nữ cũng vậy."
Thái hậu cưng chiều nói: "Ngươi lại dễ ăn như vậy, ngự trù đó nấu món quê nhà của ta người khác đều nói lạ miệng khó ăn. Ngươi như vậy liền thấy tốt sao?"
Lý Cầm Oa híp mắt cười: "Thần nữ đến cung thái hậu lưu lại nhiều lần, cư nhiên khẩu vị cũng sẽ giống người thôi."
Dư mama bên cạnh cũng cười theo, Lý Cầm Oa ở nơi này giống như gió xuân vậy, nụ cười cũng khiến bụng dạ người ta thoải mái. Vũ Văn Liễn cũng không ngoại lệ, vốn dĩ ban đầu không yêu thích Lý Cầm Oa nhưng sau chuyện đưa tay giúp đỡ quay lại Vũ Văn Liễn cũng đồng ý với thái hậu chuyện cùng Lý Cầm Oa thử ở chung một chỗ.
Mấy ngày qua bồi dưỡng tình cảm, trong lòng tuy chưa gọi là nảy sinh tình cảm nhưng cũng coi như đã có ấn tượng không tồi với Lý Cầm Oa. Thái hậu đi dạo một lúc rồi lấy cớ mệt mỏi, lần nữa đẩy hai người lại với nhau.
Lý Cầm Oa nhìn quanh sau đó nhét vào tay Vũ Văn Liễn bình thuốc, Vũ Văn Liễn đột nhiên ngốc mà nghệch mặt ra: "..."
"Cái đó...lần trước ta nhìn thấy ngài bị thương ở tay." - Đôi má nhỏ của Lý Cầm Oa phiếm hồng, Vũ Văn Liễn e hèm một tiếng nói biết rồi sau đó vui vẻ nhét bình thuốc vào trong áo.
"Quận chúa có lòng rồi, ta nhất định không phụ tâm ý của quận chúa, cũng sẽ không nỡ để bản thân bị thương."
Không khí giữa hai người có chút ái muội, Vũ Văn Liễn tằng hắng một tiếng rồi cất lời: "Sắp tới trưởng tỷ hồi kinh ta lại bận rộn chuyện công vụ, nhờ quận chúa đón tiếp trưởng tỷ chu đáo trước."
Lý Cầm Oa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Vũ Văn Liễn nhìn nàng lúc này dường không còn vẻ khinh thường và ác cảm: "Người nói thật sao?"
"Ừm, trưởng tỷ trước khi xuất giá coi như cùng quận chúa có giao hảo, nhờ quận chúa đón tiếp là thích hợp nhất. Quận chúa sẽ không từ chối, đúng chứ?"
Cầm Oa mỉm cười nhìn dáng vẻ ôn nhu hiếm có của hắn, lần đầu cảm thấy nơi lồng ngực đánh mạnh đến mức choáng váng. Nàng đáp: "Đương nhiên không từ chối."
Hôm nay Vũ Văn Liễm cảm thấy cảnh sắc đẹp đến lạ thường, chỉ ước con đường tản bộ hôm lại dài thêm một chút. Con người sắt đá như Vũ Văn Liễn hôm nay cuối cùng cũng được biết tới cảm giác nơi ngực trái phản bội lại lý trí của mình.