Tiên đế băng hà, đại thần tôn theo ý chỉ đưa Văn Liễn thái tử thừa kế hoàng vị. Trước lễ đăng cơ ba tháng, tứ hoàng tử tức Vũ Văn Hiên thao trận đại thắng, nam chinh bắc phạt liên tiếp đưa về tin mừng. Thái hậu cũng vì thế nhanh chóng mở dạ yến chiêu đãi, Hà thái phi một phen nở mặt mày.

Hà thái phi Hà Quân Lan được một đám cáo mệnh phu nhân vây lấy nịnh bợ, còn có mấy vị trực tiếp đưa con gái đến ra mắt bà ấy hòng mong được một vị trí tốt trong phủ của tứ hoàng tử. Hà thái phi khéo léo từ chối bọn họ, lại luôn miệng khen phu nhân Lam gia có đứa con gái xinh đẹp khả ái, Lam Anh đứng lên cảm tạ Hà thái phi. Mọi người mù cũng có thể nhìn thấy bà ấy chính chấm chọn Lam Anh này cho tứ hoàng tử, có người mặt dày ở lại, cũng có người biết khó mà lui.

Lam Anh là con gái của nhất phẩm trung thư lệnh Lam gia, vốn là thiên kim nhà đại thần, mẫu thân nàng ta cũng là con cháu của hầu tước thuộc hàng không nhỏ. Bối phận của Lam Anh này, luận gả vào hoàng thất chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Không những có xuất thân tốt mà Lam thị như một nữ thần trong mắt đám công tôn quý tử ở kinh đô, nhiều năm vẫn luôn có người xếp hàng mang sính lễ dạm hỏi. Ví như con trai của Đôn quốc công tháng trước cũng là người thứ mấy mươi đã bị từ chối dạm hỏi, có thể nói Lam Anh này là tức phụ quý mà các mệnh phụ phu nhân nhìn tới hiện nay.

Bên này Hà thái phi được người ta nịnh nọt, bên chỗ quan thần cũng đầy người vây lấy tứ hoàng tử Vũ Văn Hiên. Người khen hắn tài giỏi, cũng khen hắn túc trí đa mưu, chiến lược trong trận thắng vừa rồi quả là khiến người ta cảm phục.

Thái hậu Liêu thị ngồi bên trên càng nhìn càng không thuận mắt, vốn dĩ mẫu tử Hà thái phi an phận thì bà cũng không gắt gao điều gì. Chỉ là không ngờ Vũ Văn Hiên càng trưởng thành thì lòng dạ tham vọng lại càng lớn, đôi mắt hắn nhìn tới quyền vị như muốn nuốt tươi nuốt sống thật khiến người ta sinh ác cảm.

Trong lòng thái hậu lý nào lại không lo lắng, bà dưỡng ra một hài tử xuất sắc thì người như Hà thái phi cũng dưỡng ra một tướng tài cho Đại Phục đó thôi. Nói đến thái tử cũng đã rời kinh nhiều ngày rồi, không biết hắn đã ra sao. Hàm trắc phi đã tiến cung vài lần trông ngóng không có tin tức, khiến cho bản thân bà càng bồn chồn.

Mẫu tử bà ngồi trên ngôi cao của quyền lực, ngày ngày lại thấp thỏm không yên. Bản thân thực sự quá phiền não!

Nhưng phiền não của bà quả nhiên nhanh chóng được giải quyết, Lý Cầm Oa cũng đã đến!

Tiếng hô ỏng ẹo của tên công công: "An Nghĩa Quận Chúa đến!"

Mọi ánh mắt đều tập trung ở sảnh điện, Lý Cầm Oa cung phục chỉn chu mang theo phẩm vật tiến vào. Mấy năm nay trong kinh đô, tài nữ trong kinh đương nhiên cũng không thiếu vắng bước chân của An Nghĩa quận chúa này. Nhưng các mệnh phụ đều rõ, Lý Cầm Oa tương lai là vương hậu của Đại Phục cho nên dù nhìn rõ thế nào cũng không dám cướp con dâu từ tay thái hậu!

Đó cũng là nguyên do Lam Anh là đối tượng được đám người bọn họ hoan nghênh nhiều hơn!

Cầm Oa hành lễ, hướng thái hậu thân thiết: “Dạ yến náo nhiệt nhưng bản thân Cầm Oa lại đến trễ, xin thái hậu trách tội.”

Liêu Minh Vân hài lòng biểu hiện đoan chính lễ phép của nàng, đưa tay ý miễn lễ: "Quận chúa vì sao lại đến trễ vậy? Bình thường đây cũng không phải tác phong của ngươi?"

Cầm Oa mỉm cười: "Thần nữ du ngoạn Tây An nhiều ngày, đem về rất nhiều kỳ trân dị bảo. Còn có gặp qua thất hoàng tử, ngài nhờ Cầm Oa mang về lễ vật dâng cho người. Hạ nhân tay chân thô kệch, bản thân Cầm Oa lại hậu đậu nên mãi mới có thể đến dạ yến."

Thái hậu lúc này mới cao hứng khi nghe người ta nhắc đến hài tử: "Quận chúa gặp được Phiên nhi sao?"

Cầm Oa: "Vâng, thần nữ ở Tây An tình cờ gặp được thất hoàng tử. Cũng nhờ thần nữ nói với thái hậu bản thân ngài còn bận rộn công vụ ở Tây An, sắp tới nhất định sẽ hồi kinh bồi thái hậu."

"Vậy thì tốt quá!"

Dưới sự vui vẻ của thái hậu và tò mò của đám mệnh phụ thì Lý Cầm Oa cũng dâng lên mấy cây lụa được đích thân nàng và Vũ Văn Phiên chọn lựa kỹ lưỡng, những thứ này đều là phẩm vật quý hiếm đương nhiên cũng thành công lấy được sự trầm trồ của những người có mặt ở đó. Thái hậu cũng rất biết điều, giữ lại hai cây lụa quý mà Vũ Văn Phiên đem tới. Còn lại đều phân ra thưởng cho các tiền triều hậu phi và vài vị nhất phẩm cáo mệnh.

Lụa được dâng lên rồi, thái hậu cũng đã thoải mái thưởng thức. Lý Cầm Oa nói: "Thái hậu, thần nữ đến Phật Tự Cao Pháp ở Tây An thỉnh về tượng Quan Âm Tống Tử do đích thân trụ trì niệm mười hai hồi kinh đạo pháp. Thái hậu tôn sùng phật đạo, thần nữ hôm nay xin dâng cho người, nguyện người phúc trạch an khang."

Thái hậu vui vẻ khen một tiếng: "Ngoan!"

Rương đồng vừa mở, thứ khiến người ta xì xào lại không phải Quan Âm Tống Tử hiền hòa mà lại là một con phượng hoàng mạ vàng thô tục, trên mỏ còn ngậm một viên phỉ thúy tầm thường.

Lý Cầm Oa ngây người một chỗ tự hỏi: "T...t-thứ gì thế này! Quan Âm Tống Tử của nàng đâu!?"

Phượng hoàng thô tục ngậm phỉ thúy tầm thường, cũng giống như ám chỉ ý vị sâu xa nào đó. Thái hậu ngồi trên bảo tọa nhìn phượng hoàng phía dưới, đáy mắt ngập tràn phẫn nộ hướng đến Tôn quý thái phi đang ung dung thưởng trà.

Tam hoàng tử Vũ Văn Kiệt cười khẩy: "Còn tưởng là quận chúa mang đến loại trân bảo gì, thì ra là thứ tầm thường này. Nhưng xem ra quận chúa nhầm lẫn rồi, phượng hoàng và Quan Âm Tống Tử lại không thể đem cùng nhau mà so sánh, đạo lý này quận chúa quên rồi sao?"

Tôn quý thái phi cũng châm chọc: "Món quà này của quận chúa thật đặc sắc, đúng là mở mang tầm mắt."

Người mù cũng nhìn ra quỷ kế của hai người! Mẫu tử Tôn thị khiến cho thái hậu bẽ mặt lại phải dùng đến con cờ Lý Cầm Oa làm lá chắn, nàng thực sự cũng mở mang cái loại thủ đoạn đê hèn này rồi. Chả trách ban nãy ở cổng thành, tam hoàng tử phi Mộc thị kia lại chặn nàng lại hỏi han mấy thứ, thì ra là ở đằng sau bày trò hãm hại nàng.

Thái hậu tin tưởng Cầm Oa đương nhiên biết chuyện này oan uổng cho nàng nhưng hiện thực trước mắt lại khiến cho mệnh phụ triều thần xì xầm bàn tán, Liêu thái hậu vô cùng không vui vẻ: “Quận chúa, đây là sự tình gì?”

"Thái hậu minh giám, trong rương của thần nữ thực sự là Quan Âm Tống Tử. Không biết vì sao lại thành sự tình này, xin người để Cầm Oa phái người đi điều tra ngọn ngành của sự việc."

Tôn quý thái phi không để thái hậu nói, được nước liền lấn tới: "Hay nói đúng hơn sự tình này là do quận chúa sắp đặt? Ai cũng biết hiện tại tân vương chưa kế vị, phượng hoàng cao quý nhất của Phục quốc chính là thái hậu đang ngồi ở đây. Phượng hoàng này của quận chúa mạ vàng xấu xí, lại ngậm ngọc phỉ thúy rẻ tiền. Quận chúa ngang nhiên phạm thượng với thái hậu, tội này đúng là không thể dung thứ."

Đoạn lại quay sang thái hậu: "Thái hậu sẽ không thiên vị quận chúa đâu phải không?"

Quan Âm Tống Tử của thái hậu lại biến thành đôi phụng hoàng thô tục này, chính là muốn nói đến chuyện năm xưa thái hậu trước được nạp làm chính thê của tiên đế. Năm đó Tôn quý thái phi là tiềm để trắc phi của tiên đế, là ông hứa sau khi đăng cơ sẽ phong bà làm hậu.

Giữa đường lại nhảy ra một Liêu Minh Vân cản trở, Liêu Minh Vân thành công ngồi lên hậu vị một cách dễ dàng, sau còn sinh ra đích tử. Thái hậu lúc đó vì không muốn có người tranh giành vị trí của Vũ Văn Liễn nên khi Tôn quý thái phi hạ sinh Vũ Văn Kiệt đã đem hài tử của bà đến nơi khác nuôi dưỡng.

Tôn thị lại thêm một lần ghi hận, năm đó nếu không phải Vũ Văn Kiệt bị đem đi nơi khác nuôi đến mười hai năm thì hiện tại liệu có thua thiệt với thái tử và tứ hoàng tử sao!?

Đôi phượng hoàng ngậm ngọc chính là muốn nói thái hậu đến cuối cùng tranh giành cũng chỉ là tranh giành một viên phỉ thúy tầm thường, kết cục định lại còn chưa biết ai là người cười cuối cùng.

Thái hậu cùng Tôn quý thái phi đấu mắt, vốn dĩ tiền triều hậu cung đấu đá vốn dĩ không liên quan đến nàng. Hôm nay Lý Cầm Oa bất quá cũng chỉ là con cờ mà Tôn quý thái phi đem ra để chọc tức thái hậu mà thôi.

Giữa chuyện ồn ào hiện giờ, tiếng thông tri của công công làm mọi người lại lần nữa bị phân tán sự chú ý: "Thái tử đến!"

Vũ Văn Liễn mặc cung phục tiến vào đối thái hậu hành lễ, còn tưởng hắn đến xem trò vui nhưng không ngờ vừa hành lễ xong thì đối với Tôn quý thái phi không khách khí đáp: "Phượng hoàng có gãy cánh thì cũng là phượng hoàng, vẫn là tốt hơn vài người vốn dĩ cả đời cũng không thể mơ tưởng đến phượng vị."

Tôn quý thái phi: "Ngươi...!"

Thái tử quay sang: "Mẫu hậu, nhi thần đến trễ mong người tha thứ. Vừa rồi ở cổng thành bắt gặp một đám người lén lút, nhi thần liền cho người dừng lại kiểm tra. Thì ra là đám hạ nhân làm việc vụng về đã nhầm hai rương báu của quận chúa và tam hoàng tử phi."

Đoạn người đưa tới rương báu thật, bên trong chính là Quan Âm Tống Tử mà Lý Cầm Oa vất vả đem về. Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: "Sự tình cũng là do đám hạ nhân mà ra, chuyện này suýt chút nữa đã khiến quận chúa chịu uất ức."

Vũ Văn Liễn cho người đem Quan Âm Tống Tử đến chỗ thái hậu rồi mỉm cười với Tôn quý thái phi: "Tam hoàng tử phi hiếu kính, chắc hẳn món đồ 'xa hoa' này là đem vào cung tặng quý thái phi mới đúng. Đám hạ nhân ngu ngốc, lại nhầm lẫn đem đi lung tung. Nếu như thứ đồ tầm thường này thực sự tặng cho thái hậu, đúng là chết cũng không hết tội. Quý thái phi nói có đúng không?"

Những lời chế giễu ban nãy Tôn quý thái phi nói ra người xung quanh cũng nghe rất rõ, nhưng nếu bà không nhận thì con dâu của bà là Mộc thị cũng sẽ không yên thân. Quý thái phi đành phải nuốt cục tức nhìn dáng vẻ đắc ý của Vũ Văn Liễn sai người đem phượng hoàng này đến tẩm cung của bà.

Thái hậu nhìn thấy hắn giải vây cho Lý Cầm Oa trong lòng âm thần am hiểu sự tình, bà cũng trừng phạt đám hạ nhân coi như là cho Lý Cầm Oa câu trả lời thích đáng. Đến lúc kết thúc dạ yến cũng coi như là đến lúc màn kịch phải hạ xuống, thái hậu cũng phải hồi cung nghỉ ngơi.

Trước khi đi còn không nhịn được dặn thái tử đưa Lý Cầm Oa hồi phủ, nhân tiện để cả hai có thêm không gian riêng mà bồi dưỡng tình cảm.

Cầm Oa khoác áo bông, không ngờ tối nay liền nháo loạn đến mức này. Trời lạnh khiến thân người nàng run lên một cái, Vũ Văn Liễn đi đằng trước cố ý chậm lại, ổn định bước chân bên nàng.

Tiếu Lý và Cung Linh đi đằng sau cầm lồng đèn, thỉnh thoảng cũng nhìn đôi nam nữ phía trước có động tĩnh gì. Huống chi Vũ Văn Liễn không thích ồn ào, Lý Cầm Oa cũng không hay nói chuyện. Cả hai cứ như thế đi bên nhau làm thuộc hạ như bọn nóng ruột muốn chết!

Dưới ánh đèn mờ nhạt Vũ Văn Liễn lúc này mới để ý dung mạo của Lý Cầm Oa, đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt hoa đào, trên khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày nay lại điểm chút đỏ ửng do men rượu ở dạ yến. Nữ nhân này thực sự không tồi, nếu như nàng ta không xuất thân Lý thị từ chỗ bà già An Phương Kỳ kia thì Vũ Văn Liễn cũng suýt nữa động lòng.

Trước mắt Vũ Văn Liễn đã thú ba thiếp thất, trong đó có Hàm Quan Ngọc, Đắc Nguyệt và Kỷ Dung. Tất cả bọn họ đều là thiếp do thái hậu chọn cho hắn, còn lại đều không phải tự mình quyết định. Những sự ân ái mang tính sắp đặt khiến Vũ Văn Liễn sớm không nghĩ đến chuyện cảm thụ tình cảm ân ái bình thường, thoáng nhìn dáng vẻ của Lý Cầm Oa mà tò mò.

Lý Cầm Oa không phải là mẫu hậu và tiên đế sắp xếp cho hắn sao? Vậy lần này cảm giác kỳ lạ đến từ nơi lồng ngực là tư vị kỳ lạ gì thế này?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play