Cuối cùng thì Cầm Oa nghĩ đối với cây lụa quý giá vô công bất thụ lộc nên không dám nhận tặng từ Vũ Văn Phiên, nhưng Vũ Văn Phiên nói bản thân có công vụ coi như nhờ Lý Cầm Oa đem tặng cho thái hậu, chỉ lấy năm lượng bạc coi như phí nhờ vả. Nói ra thì năm lượng bạc này cũng chỉ coi như tượng trưng, nếu không Lý Cầm Oa sẽ thực sự không an lòng mà nhận lời.
Ở lại Tây An hai ngày, cuối cùng nàng cũng nhìn ngắm được tiên cảnh nơi đây, non nước hữu tình. So với việc lớn lên ở nội thành cung lệ xa hoa thì nơi bình dị yên ả này mới là giấc mộng của nàng, phải chi...mà thôi, có ước mộng cũng không thể xoay chuyển được.
Phàm là nữ nhân sinh ra đã là số mệnh bị định đoạt, ở nhà noi theo phụ mẫu, lớn rồi xuất giá theo trượng phụ, sau này về già noi theo nhi tử. Cả đời không thể vì mình mà làm bất kỳ cái gì. Nghĩ đến Lý Cầm Oa liền thở dài thườn thượt, cái thở dài này không biết là cho chính mình hay là cho tất cả thân phận nữ nhi.
Mấy ngày dạo chơi Tây An nàng cũng phải nhanh chóng hồi kinh, Vũ Văn Phiên mang theo thuộc hạ tiễn nàng đến cổng thành. Cổng thành Tây An rộng mở, Cầm Oa đối diện Vũ Văn Phiên nói lời từ biệt.
"Lý Cầm Oa, sau này chúng ta có thể gặp nhau không?"
Lưu lại Tây An hai ngày phát hiện Vũ Văn Phiên không giống lời đồn đoán là kẻ tâm tư nguy hiểm, ngược lại nhìn thấy hắn chỉ là một vương thất nhàn tản, ngày đêm thi ca mua vui. Còn cùng nàng có loại sở thích đánh cờ, người này nếu như làm bằng hữu thực sự không sợ bị đâm sau lưng, nên cũng chả trách thái tử là kẻ đa nghi cũng chưa từng nghi ngờ vị huynh đệ ruột thịt này.
"Thần nữ vẫn ở kinh thành, thất hoàng tử nếu có dịp tái ngộ, ta cùng người có thể so tài cao thấp lần nữa."
Vũ Văn Phiên cười cười, ánh mắt như ngàn sao lấp lánh, luyến tiếc gật đầu.
Đợi cỗ xe ngựa đánh khỏi cổng thành Tây An, sắc mặt Vũ Văn Phiên liền thay đổi, thuộc hạ bên cạnh hắn khẽ nói: "Chủ nhân, người không thể quá thân cận với Lý thị, nàng ta tương lai có thể là..."
"Chuyện của bổn vương, từ khi nào đến phiên ngươi xen vào?"
"Thuộc hạ không dám!"
Vũ Văn Phiên phe phẩy phiến quạt cười khẩy: "Hoàng huynh thật không biết nhìn người, rõ ràng một nữ nhân tốt như thế mới có thể làm phượng hoàng chân chính."
Vũ Văn Phiên biết rõ Lý Cầm Oa bị nghi kỵ nguyên do là vì phía trên nàng có một lão tổ mẫu không an phận. Nếu không Vũ Văn Phiên có thể chắc chắn hậu vị này không ai thích hợp bằng nàng! Nhưng không thích hợp cũng tốt, Vũ Văn Phiên lại mang chút tâm tư khác lạ với Lý Cầm Oa này.
Thuộc hạ đó xem như đã hiểu mà im lặng, chủ tớ bọn họ hướng phía Đông mà đi, một chút tên thuộc hạ lại hỏi: "Chủ nhân, còn Hãn gia?"
Vũ Văn Phiên gật đầu, chút nữa thì quên mất Hãn gia đó, lập tức vui vẻ đi tìm Hãn tướng quân làm khó: "Chúng ta đến Hãn gia một chuyến, lâu ngày rồi không tìm Hãn tướng quân uống tách trà."
.......................
Rào rào!
Từng hàng mưa nặng nề trút xuống, đường về kinh của bọn họ đúng là không thuận lợi, chỉ mới nửa đường mà mưa đã to đến trắng xóa một vùng trời. Không còn cách nào khác chủ tớ bọn họ phải dừng lại ở một thôn nhỏ, nhân tiện tại đó gửi thư báo bình an về cho Lý phu nhân.
Mưa liên tiếp hai ngày ròng rã cuối cùng cũng chịu tạnh chút ít, đêm se lạnh đến thấu xương, cơn gió buốt giá thổi lạnh qua gương nhan của Lý Cầm Oa. Ở cái quán trọ nhỏ này may mắn cũng có được một gian phòng tạm ổn, nếu không nàng cùng Cung Linh và thị vệ cũng không biết phải trú chỗ nào.
Cổ họng nàng khô khốc, trời lạnh nên dùng nhiều nước ấm. Vừa xoay lưng rót tách trà thì cửa sổ kêu mạnh một tiếng, cả người Cầm Oa bị bóng đen đó ôm lấy nhào hẳn lên giường. Đối phương ngăn tiếng kêu của nàng: "Câm miệng, là ta!"
Dưới ánh đèn mơ hồ, người đang đè lên nàng là thái tử điện hạ, Vũ Văn Liễn. Trong mơ hồ bên ngoài có tiếng dao gươm giao vào nhau tạo ra âm thanh chói tai, đến này còn không hiểu nữa thì đúng là ngốc, Vũ Văn Liễn đang bị người ta truy sát. Làm kẻ vương giả đúng là khổ sở, ngày ngày lo lắng sự an toàn của bản thân.
Chả trách thái tử điện hạ luôn nghi kỵ khó gần, vốn cứ là một người năm ba ngày bị truy sát, ba bốn ngày bị ám hại thì Vũ Văn Liễn ngồi lên vị trí cũng là một dạng bản lĩnh rồi. Một hồi truy đuổi của đám người hắc y nhân, tim của Cầm Oa giống như trống đánh liên hồi. Vũ Văn Liễn nhìn đôi bàn tay nhỏ của nàng bấu chặt lấy y phục hắn sợ hãi, liền nhỏ giọng trấn an: "Đừng sợ, bọn chúng sẽ đi ngay thôi."
Giọng nói khàn đục của Vũ Văn Liễn thu hút sự chú ý của Cầm Oa, dường như hắn đang kiềm nén gì đó. Sau lưng nàng một trận ướt đẫm, cánh tay hắn ôm nàng đang rỉ máu.
"Điện hạ, tay người..."
"Không sao, đừng kêu lên."
Lý Cầm Oa không dám nhúc nhích, trong lòng khiếp đảm, nếu như Vũ Văn Liễn có mệnh hệ gì thì nàng thực sự không tránh khỏi liên can. Bóng đen vừa rời đi, Lý Cầm Oa liền hớt hải thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng sức nữ nhân của nàng thực sự không thể so được với kẻ từng học qua quyền cước như Vũ Văn Liễn. Hắn ở sau lưng nàng gầm lên.
"Không được phép đi! Có phải ngươi muốn gọi người không!?"
Cầm Oa càng thêm lo lắng đáp: "Điện hạ, thần nữ tìm thuốc cho người, nếu không nhanh chóng xử lý vết thương, e rằng sẽ ảnh hưởng đến long thể."
Trong bóng tối hắn nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, thầm cảm thấy nữ nhân này cũng không phải hạng ngu ngốc mà hắn từng nghĩ. Cánh tay ôm lấy nàng dần nới ra, Cầm Oa liền không chậm trễ tìm thứ để băng bó vết thương. Đợi giằng co một hồi, cuối cùng cũng có thể cầm máu.
Dù sao Lý Cầm Oa cũng không phải nữ y trong cung, lúc băng bó vô ý vài lần hành hạ hắn. Nhưng Vũ Văn Liễn nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, tuyệt nhiên không để bụng. Một đường khá sâu bên người được nàng xử lý xong, Vũ Văn Liễn y phục hỗn loạn dựa vào giường thở một hơi mệt mỏi.
Chậu đồng đầy máu bên tay, Lý Cầm Oa suýt chút nữa đã không đứng vững. Còn một tháng nữa là tân đế đăng cơ, Vũ Văn Liễn bị ám sát chính là hồi chuông cho sàn đấu vương quyền, nghĩ đến chuyện người trong tối ta ngoài sáng không ngừng tính kế nhau nàng không nhịn được mà rùng mình.
"Cung Linh!" nàng lớn giọng hướng cái đầu nhỏ bên ngoài cửa, nha hoàn nghe được tiếng nàng lúc này mới tiến lại gần.
"Vâng, quận chúa?"
"Ta...ta đến quỳ thủy (đến tháng). Ngươi tới gần chút, giúp ta thu dọn."
Vũ Văn Liễn đằng sau bình phong không nhịn được mà cười một cái, nữ nhân này cũng lắm trò, bất quá cũng coi như là thông minh. Cung Linh vừa nghe, cũng biết tiểu thư nhà mình không thích quỳ thủy lại có người đến gần nên chỉ đứng hé bên cửa nhận lấy rồi rời đi.
Cầm Oa thận trọng đóng cửa, rót cho thái tử một tách trà: "Điện hạ, dùng trà. "
"Ừm. Lâu này ta luôn ghét ngươi, không nghĩ ngươi cũng thông minh đến thế. Cũng chẳng biết từ khi nào máu rồng của ta lại biến thành quỳ thủy của ngươi rồi? Bất quá phụ hoàng khen người không sai, một kẻ thông minh lanh lợi."
Cầm Oa âm thầm nuốt nước bọt, chậm rãi đáp: "Điện hạ thứ lỗi, ban nãy là thần nữ bất đắc dĩ mới nghĩ ra kế sách này. Mong điện hạ rộng lượng tha thứ."
Vũ Văn Liễn phất tay: "Nếu phạt ngươi thì chính là ta hẹp hòi bất phân phải trái rồi. Nữ nhân này, từng câu từng chữ của ngươi đều đã tính sẵn thì ta còn có thể phạt ngươi sao?"
Vũ Văn Liễn bật cười: "Không tồi, dưỡng ra một nữ nhân như ngươi cũng là Lý gia có bản lĩnh! Chỉ đáng tiếc Lý tướng quân quy thiên quá sớm, không có ngày nhìn thấy nữ nhi của mình được coi là tài nữ kinh!"
"Điện hạ quá lời rồi." Lý Cầm Oa không ngại đáp, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như cũ. Vũ Văn Liễn hừ một tiếc, chỉ vào bàn mộc có nghiêng mực giấy trắng gần đó ra lệnh: "Mang nó đến đây, viết cho ta vài chữ."
"Vâng." - Đôi tay nhỏ múa trên giấy trắng, phút chốc viết ra được nét chữ xinh đẹp. Lý Cầm Oa cẩn thận đưa cho hắn xem qua một lần rồi mới dùng bồ câu đưa thư gửi đi.
Không đầy nửa canh giờ sau Tiếu Lý đã theo nơi trong thư nói đến, nhanh chóng đón chủ nhân của mình. Bản thân hắn không nhịn được mà tò mò, không ngờ điện hạ nhà bọn họ lại cùng An Nghĩa quận chúa ở chung một chỗ, nhìn qua không khí giữa hai người họ lại không gượng gạo như trước cho lắm.
Vũ Văn Liễn đi ra đến cửa ngoái đầu nhìn dáng vẻ kính lễ của Cầm Oa, âm thầm ghi nhớ một lần đưa tay giúp đỡ này. Nhưng bảo hắn phong hậu cho Lý Cầm Oa há không phải là muốn tròn tâm với bà già tổ mẫu Lý gia kia sao?
Lý tướng quân là công thần nhưng cả nhà ông ấy lại có một khuyết điểm chính là tổ mẫu Lý gia An Phương Kỳ. Năm xưa An Phương Kỳ nói lời quá phận, cho rằng thái tử hiện giờ có uy phong chẳng qua chỉ là do có thân sinh là vương hậu đích thê, nếu không bản lĩnh của hắn sẽ không thể so được với tứ hoàng tử Vũ Văn Hiên.
Lời đó của Lý tổ mẫu thành công chọc đến Vũ Văn Liễn, đương nhiên ghi hận! Huống chi nhà mẹ của Lý tổ mẫu An thị An bá hầu có dã tâm không nhỏ, tiền triều cũng có vị phi tần xuất thân An thị từng ở trong cung tác quai tác quái, khiến cho hậu cung dậy sóng. Nếu bà ta không phải mệnh đoản, lại không có lưu lại nhi tử thì An thị sẽ còn khiến cho hắn và mẫu hậu đau đầu.
Lý tổ mẫu bình thường cao quý nhưng lúc trẻ cũng là người bị hư vinh che mắt, nịnh nọt các quý nhân trong cung để với tới địa vị cao hơn. Tác phong này của An thị khiến cho Lý Cầm Oa không làm gì cũng bị ghi hận, đúng là oan ức!
Vũ Văn Liễn không nghĩ đến chuyện cũ nữa, lấy trong túi áo một mảnh ngọc bội tinh xảo: "Lý Cầm Oa, ta là người có tình phải trả, tuyệt đối không vong ân phụ nghĩa. Sau này cứ mang thứ này đến tìm ta, luận là chuyện trong tầm tay sẽ đền đáp."
Lý Cầm Oa bộp chộp ôm ngọc bội, đợi đến lúc tỉnh lại thì Vũ Văn Liễn cùng đám thuộc hạ đã biến mất trong màn đêm. Nàng nhún người hạ lễ, tựa nói với hư không: "Tạ ơn điện hạ."