Lý Cầm Oa được sắc phong vương hậu, nhưng Vũ Văn Liễn lại lấy cớ hiếu kính tiên đế tang chế ba năm để hoãn việc đại hôn. Điều này đương nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, Lý Cầm Oa thông minh như thế cũng biết khó mà lui. Bản thân nàng cũng không có mấy hứng thú để gả vào hoàng thất.
Lý Cầm Oa có thể ý thức rất rõ việc gả vào hoàng thất chưa chắc đã tốt đẹp. Nhìn cái gương không đâu xa là vương phi Mộc thị của tam hoàng tử Vũ Văn Hiên, nàng là vì hoàng tử say rượu sủng hạnh nên mới bất đắc dĩ phải gả cho Vũ Văn Hiên. Người trong kinh thành đều biết phủ tam hoàng tử vừa lập thiếp, Mộc thị sống không hề thoải mái.
Chẳng giống như những nữ tử bên ngoài, nàng chính là dạng người chỉ cầu bản thân có thể cùng mẫu thân huynh đệ sống một cuộc sống thanh bình. Dù là gả cho một tên thường dân nhưng nếu đối phương tôn kính nhau thì nàng cũng cam lòng, chỉ tiếc nàng không phải người bình thường. Không những có phụ thân là công thần mà Cầm Oa nàng còn là quận chúa được tiên đế phong.
Nàng có khao khát yên bình nhưng người nhà họ Lý thì không nghĩ vậy, tổ mẫu Lý gia là con gái của tam đẳng An bá hầu - một người chú trọng thân phận địa vị cho nên vẫn luôn mong mỏi Lý gia sẽ có nữ nhi được gả vào hoàng thất. Điển hình là khi Lý Cầm Oa được chọn cho ngôi vị vương hậu của Phục quốc, mắt Lý tổ mẫu sáng rực cả lên.
Bà đi khắp nơi giúp Lý Cầm Oa nói lời tốt tiếng đẹp nhưng ngược lại khiến cho thái tử hiểu lầm Lý gia ham mê quyền vị, từ đó khiến cho hắn càng thêm lý do chán ghét nàng.
Chán ghét cũng được, không chán ghét thì càng tốt, bản thân nàng bây giờ không muốn khiến bản thân mình liên lụy một nhà Lý gia chỉ vì mấy màn tranh đoạt vương quyền đó đâu.
Nghe nói phía Tây kinh thành vài ngày tới sẽ có hội hoa đăng, nhiều năm như vậy rồi nàng vẫn chưa được nhìn thấy khung cảnh ngập tràn ánh đèn ở bên ngoài. Mẫu thân nàng tức phu nhân Lý gia Phương Hải Lệnh cùng thái hậu năm xưa là tỷ muội thân thiết, cho nên sau khi thái hậu được tôn phong bà đã được mời nhập cung lưu lại vài ngày bầu bạn cùng thái hậu.
Lý Cầm Oa nhân lúc bản thân mình rảnh rỗi một mình chạy ra bên ngoài tìm đến nơi Tây An rực rỡ này, dù sao chưa chắc sau khi Vũ Văn Liễn đăng cơ thì nàng chẳng còn cơ hội để đi nữa.
Thành Tây An nơi phồn hoa lại nhộn nhịp, vì sắp là hội hoa đăng nên cả kinh thành nhuộm một màu rực rỡ. Ban đầu với hai ngày đường ròng rã, Lý Cầm Oa bây giờ mới thấu chút cực khổ đó thực xứng đáng vô cùng.
"Cung Linh, bên đó đông người quá, mau qua thử xem..."
Nàng cùng nữ tì đi đến một quầy bánh hạt sen, bà chủ ở đó vừa mở lồng bánh thì hương thơm giống như đã bay khắp một con phố. Cung Linh liền reo lên: "Tiểu thư, là bánh nhân hạt sen đó."
Cầm Oa gật đầu, chủ tớ liền xếp vào hàng đợi mua bánh. Bà chủ bán bánh trông rất trẻ tuổi, niềm nở hỏi: "Hai vị cô nương lần đầu đến Tây An phải không, bánh của ta là nổi tiếng nhất thành này đó."
Cầm Oa cầm bánh ngửi một cái hỏi: "Sao ngươi biết ta lần đầu đến đây..."
“Nhìn trang phục là biết rồi, y phục thượng phẩm như thế ở chúng ta chỉ có Thưởng hiệu mới có thể sánh bằng nhưng y phục của cô nương đều không giống vậy thì chỉ có vải lụa ở những nơi khác mới có thể so được.”
"Bà chủ tinh mắt, ta từ kinh thành đến du ngoạn."
Bà chủ cười vui vẻ, gắp thêm một cặp bánh bỏ vào bọc giấy đưa cho Cung Linh: "Ta tặng cô nương, nhất định lần sau đến phải ủng hộ thêm đó."
Lý Cầm Oa cảm tạ rồi rời đi, người trong thành này dễ mến thật. Lý Cầm Oa cầm một cái bánh cắn một cái, cả người cũng bị mỹ vị trong miệng làm cho yêu thích. Chủ tớ đi một đoạn thì Cung Linh thắc mắc: "Tiểu thư, Thưởng hiệu trong miệng bà chủ lúc nãy là nơi nào a, lại có thể so được với cả vải lụa trong cung?"
Lý Cầm Oa: "Vậy chúng ta đến đó một chuyến, tìm thứ tốt làm quà cho thái hậu."
Thành Tây An nổi tiếng với y phục của Thưởng hiệu, lụa ở đó vừa mịn vừa đẹp, tú nương ở đó may y phục cũng tinh tế hơn nơi khác. Lý Cầm Oa đã nghe qua danh của Thưởng hiệu đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, chủ quầy cũng đón tiếp họ chu đáo.
Lý Cầm Oa vừa bước vào tiệm đã nhìn trúng cây lụa nổi bật nhất cửa tiệm, Khương Kim Hoàng. Cung Linh bên cạnh trầm trồ, nàng đã theo tiểu thư lâu như vậy, vật quý nào trong cung cũng đã từng thấy qua nhưng cũng chưa thấy cây lụa nào đẹp đến như vậy.
"Tiểu thư, thực sự đẹp quá."
Lý Cầm Oa cũng là nữ nhi, suýt chút nữa đã động lòng với thứ trân phẩm như vậy. Không ngờ ở cái Thưởng hiệu này cũng xuất hiện vật như thế liền không nhiều lời gọi chủ quầy: "Gói cho ta thứ này."
Chỉ ngay sau câu nói của nàng, một bàn tay cũng đồng thời đặt lên tấm lụa: "Bản tiểu thư muốn lấy cây lụa này."
Đối diện Cầm Oa là một cô nương có dung mạo không hề tồi nhưng ánh mắt ương bướng và dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta khiến cho người đối diện vô cùng ngứa mắt, theo sau vị cô nương đó còn có ba bốn kẻ hầu hạ, trông rất phô trương. Có lẽ xuất thân của vị tiểu thư này ở thành Tây An cũng không hề tồi...
Lý Cầm Oa không phải là người không nói lý lẽ nhưng nàng đã nhìn thấy món hàng này trước, không dễ dàng để người khác bắt nạt: "Tiểu thư đây, ta đã nhìn thấy nó trước rồi."
Vị cô nương kia liếc qua Cầm Oa, ở thành Tây An này kẻ giàu có không nhiều, nhìn y phục của Cầm Oa liền nhận ra chủ nhân nó cũng xuất thân không tồi, đối diện với người có dáng vẻ hơn mình liền sinh ra bộ dạng đố kỵ chính là bản tính của nàng ta.
"Cả cái thành Tây An này có người nào dám giành đồ với Hãn Doanh này, thứ mà Hãn Doanh ta muốn bất kỳ ai cũng đừng hòng cướp được. Cô là người thông minh, khuyên cô biết khó mà lui. Chọc giận ta thì sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Khẩu khí thật lớn! Lý Cầm Oa đã gặp qua vô số tiểu thư danh môn rồi cũng chưa thấy qua người nào có cái khẩu khí như vậy, nếu như không biết còn tưởng nàng ta là con cháu hoàng thất, có kim bài miễn tử chống lưng!
Nhưng chẳng trách sao nàng lại nhìn người này thấy quen mắt, Hãn thị...con gái của một tam phẩm tướng quân liền ở bên ngoài kinh đô có cái loại năng lực ức hiếp người này! Vậy thì Lý Cầm Oa càng phải giành, giành thứ đồ tốt từ tay người như vậy cũng là một dạng dạy dỗ!
Kế toán thuế
Sponsored by Tìm việc tốt lương cao
20,000,000 VND
Read More
"Hãn cô nương, ta đã nhìn thấy cây lụa này trước, nếu theo lý thì cô nương thực sự không thể tranh với ta. Nhưng chi bằng ta nhường một bước, cô nương chọn một thứ trong tiệm này, ta tặng cô nương như làm lễ."
Hãn Doanh tức giận: "Coi ta là kẻ nghèo sao! Bình thường bổn tiểu thư đi uống trà cũng ăn đứt kẻ nghèo như ngươi, ở đây ra vẻ thanh cao cái gì? Ta phải đợi nhiều ngày lắm mới có được hàng thượng phẩm như thế, ngươi muốn lấy là lấy sao!? Dựa vào đâu ta phải nhường!"
Cung Linh ở đằng sau kích động: "Nè, sao cô không nói lý lẽ vậy, rõ ràng là tiểu thư nhà ta thấy trước. Cô đợi bao nhiêu ngày thì sao không bỏ tiền ra đặt cọc chủ hiệu đi, bây giờ lại lấy thân phận đi giành đồ với người khác..."
Lý Cầm Oa không có hứng thú tranh cãi, không hai lời hướng mắt chưởng quầy: "Gói lại cho ta!"
Chưởng quầy cũng không nhiều lời, chủ nhân đã dặn người nào dành trước thì đồ là của người đó, ông liền gấp gáp sai người dọn gói lại nhưng chỉ vừa chạm tay vào thì người hầu của Hãn phủ đã dùng gậy gỗ nện lên cây lụa: "Ông dám! Nữ nhân này không biết tốt xấu, hôm nay ta dạy ngươi bài học. Người đâu đánh!"
Cầm Oa lùi người lại, không ngờ Hãn Doanh này ban ngày ban mặt lại dám ra tay đánh người! Bỗng, một tiếng nói đủ sức làm mọi thứ tĩnh lại vang lên: "Kẻ nào ở chỗ của ta vô pháp vô thiên!"
Tầng lầu thấp thoáng sau tấm màng mỏng là hình dáng của một thanh niên, phiến quạt trên tay hắn đậm nét mấy câu thơ và họa cảnh, đương nhiên vẫn là cái khuôn mặt và phong thái ôn nhu làm cho người ta thoải mái.
Trong đầu Cầm Oa lúc này chỉ hiện lên một ý nghĩ, tại sao người này lại ở đây?
Vũ Văn Phiên, thất hoàng tử, bào đệ duy nhất của Vũ Văn Liễn.
Vũ Văn Phiên, chính là cái tên khiến cho chúng nữ nhi trong kinh thành hận không thể gả cho hắn. Tuy hắn đã thoái lui không màng triều chính nhưng thái tử vẫn luôn dành cho thất hoàng tử một sự bao dung và quyền lực nhất định, Vũ Văn Phiên thực là một ứng viên sáng giá làm phu quân cho những ai không thể với nổi hậu cung tranh sủng.
Chỉ là kỳ lạ thay, các vị vương tử khác thiếp thất đều đã đủ, thậm chí con của họ cũng có thể đi học vỡ lòng rồi. Nhưng vị thất hoàng tử này vẫn luôn phòng không chiếc bóng, mỗi ngày ngoài đánh cờ ngâm thơ thì không có hứng thú gì.
Thế gian thường nói người có phong mạo chính trực chưa chắc đã chính trực, huống chi loại thủ đoạn của Vũ Văn Phiên nàng cũng đã mạo muội nhìn qua lúc còn trong cung rồi.
Quay lại với chuyện hiện tại, Hãn Doanh này chưa gặp qua nhiều tông thất hoàng gia đương nhiên cũng không rõ Vũ Văn Phiên sống mai danh ẩn tích này là ai. Nàng ta cùng lắm cũng chỉ biết cái Thưởng hiệu nổi tiếng khắp Tây An này là của người trước mặt. Vậy nên nhân nhượng nể mặt mấy phần ắt là phải làm.
"Ngươi là chủ hiệu sao?"
"Phải, cô nương có chuyện gì?"
"Bản tiểu thư là cùng nàng ta đoạt đồ, Thưởng hiệu các người làm ăn ở đây hẳn đã nghe danh tiếng của Hãn gia. Nếu hôm nay ta không có thứ mình thích thì Thưởng hiệu các ngươi cũng đừng hòng yên ổn ở Tây An này!"
Lời nói lớn mật nha!
Vũ Văn Phiên đành hỏi: "Ta mở cửa hiệu làm ăn cũng chỉ để kiếm cơm mà thôi, bây giờ hai vị cứ theo đạo lý thường nhật, ai trả giá cao hơn ta sẽ bán cho người đó."
Hãn Doanh trào phúng cười một cái: "Cô nương, cho dù cô khá giả thì cũng đấu lại ta đâu. Đừng để vì đấu với ta mà ngay cả cơm ăn của ngày tới cũng không có."
Lý Cầm Oa không nói nhiều ra giá: "Hai mươi lượng."
Hãn Doanh cắn răng, thầm nghĩ khởi điểm đã phá giá đến vậy rồi, nữ nhân bất phân tốt xấu! Hãn Doanh kinh ngạc nhìn nàng sau đó cũng ra giá.
"Hai mươi lăm lượng."
"Ba mươi lượng."
...
Kéo dài mãi cũng đến năm mươi lượng, quả thật một cây lụa thượng hạng tuy đẹp nhưng năm mươi lượng thực sự không phải con số nhỏ. Trong lúc Lý Cầm Oa còn định mở miệng thì Vũ Văn Phiên đã lên tiếng: "Vậy là thành giao, cây lụa này là của Hãn tiểu thư rồi. Chưởng quầy, gói lại cho nàng."
Đối lại Cầm Oa nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, cuối cùng cũng không thể giành thứ quà này cho thái hậu. Hãn Doanh đắc ý sai người trao cho chưởng quầy năm mươi lượng, quả nhiên vẫn là quyền lực của Hãn gia lớn nhất. Tuy năm mươi lượng này có hơi đắt nhưng ban nãy nàng ta là người mạnh mẽ ra giá nhất, bây giờ có rút lại cũng sẽ bị người ta chê cười.
Mặc kệ sự ái ngại của đám nô nhân, Hãn Doanh hếch mặt nhìn thiên hạ, đúng là sĩ diện đến ngu người.
Lý Cầm Oa không còn tâm trí mua đồ nữa, vừa định rời đi thì Vũ Văn Phiên đã ngăn lại. Đôi mắt biết cười của hắn khiến Cầm Oa cảm thấy có điều không lành: "Tuy ta đã bán cây lụa thượng hạng của tháng này nhưng không có nói trong kho không còn cây nào khác. Vị cô nương đây có hứng thú không?"
Hãn Doanh tức giận đến ngờ nghệch cả mặt ra.
Vũ Văn Phiên quá mức xảo quyệt, dùng cuộc tranh tài để nâng giá một cây lụa với con số trên trời sau đó quay lại dùng cách này để chọc tức Hãn Doanh. Vũ Văn Phiên lặp lại: "Cô nương, có muốn xem qua không?"
Hãn Doanh càng nghe càng tức giận, đùng đùng như con gà mái trùng mắt với thất hoàng tử.
"Ngươi đùa với ta sao! Cây vải này không phải là hàng thượng hạng duy nhất của tháng này rồi à!?"
Vũ Văn Phiên phất tay với chưởng quầy vào kho, bản thân đối diện Hãn Doanh cười khiêu khích.
"Ta không nói là nó độc nhất, chỉ nói là hàng thượng hạng. Có điều Hãn tiểu thư không biết tháng này Thưởng hiệu cho ra đời tới hai cây lụa thượng hạng được xuất xứ từ Ba Tư. Một cây đã được Hãn tiểu thư mua với giá rất hậu ái, cây còn lại bổn hiệu chính là muốn bán cho vị tiểu thư kia."
"Ngươi...!"
Chưởng quầy đem ra một cây lụa khác có màu vàng kim óng ánh, từng mũi chỉ thêu họa tiết phượng hoàng mẫu đơn đều vô cùng tỉ mỉ tinh xảo. Không cần nhìn cũng biết đây chắc chắn món quà Vũ Văn Phiên hiếu kính với thái hậu rồi.
Một cây lụa tuyệt đẹp như vậy đúng là khiến người ta động lòng, Hãn Doanh cũng không để Cầm Oa mở miệng trước mà chen vào: "Ta cũng muốn cây này!"
Vũ Văn Phiên phe phẩy thiết phiến trên tay, giọng điệu bỡn cợt: "Hãn cô nương, làm người không thể tham lam như vậy được. Bổn hiệu có thể nể mặt Hãn gia mà nhường cô nương một bước, không có nghĩa nơi này cô nương là lớn nhất. Huống chi...thứ đồ tốt này bổn hiệu không bán."
Hãn Doanh tức muốn xì khói: "Ngươi không bán, thì đem ra để làm gì?"
"Bổn hiệu là hai tay dâng tặng cho vị tiểu thư kia."
Hãn Doanh: "..."
Lý Cầm Oa: "..."
Chưởng quầy nhanh nhẹn gói kỹ đồ quý đưa qua cho Cung Linh, một màn như vậy thật đặc sắc. Lý Cầm Oa đối Vũ Văn Phiên một câu tạ ơn, đúng là không ngờ Vũ Văn Phiên lại đứng về phía nàng.
Hãn Doanh bị làm cho tức giận chỉ vào hai người họ: "Các người...xảo trá, là muốn gạt tiền của ta!"
Vũ Văn Phiên: "Dựa vào đâu Hãn tiểu thư nói thế, đấu giá là do ta đề xuất nhưng người dùng tiền thị uy là Hãn tiểu thư kia mà. Ta cũng đã bán cây lụa cho cô thì không thể coi là gạt tiền được, chỉ là Hãn tiểu thư hào phóng, nhờ cô mà cuối tháng này người trong tiệm lại được thưởng thêm tiền. Người đâu, còn không mau cảm tạ Hãn tiểu thư?"
Người trong hiệu cúi đầu cười thầm, hô lên: "Đa tạ Hãn tiểu thư!"
Hãn Doanh không tiện tức giận, đùng đùng nộ khí xách váy rời đi. Nàng ta chắc chắn về Hãn gia khóc lóc kêu gào với Hãn tướng quân rồi.
Một cái Hãn Doanh thì không làm mọi người khó chịu được, mọi thứ nhanh chóng quay lại dáng vẻ nhộn nhịp vốn có. Nhanh lúc không người vắng vẻ, Lý Cầm Oa hành lễ.
"Tham kiến thất điện hạ."
"Quận chúa đa lễ, nơi này ta không một chút bụi trần của hoàng gia, chỉ là một chủ hiệu tầm thường mà thôi."
Không ngờ Vũ Văn Phiên này cũng khiêm tốn thật, đôi mắt biết cười của hắn khiến tâm tình Cầm Oa buông lỏng, chiết phiến trên tay phe phẩy làm lọn tóc tùy ý bay trong gió.
"Quận chúa không biết lần này đến đây để làm gì?"
"Thần nữ nghe nói Tây An sắp có lễ hội, nhân lúc bản thân rảnh rỗi nên làm một chuyến du ngoạn."
"Tây An đặc sắc, thân là người lưu lại nơi này để bổn hiệu dẫn quận chúa ngao sơn ngoạn thủy."
"Đa tạ điện hạ, lần này đến Thưởng hiệu khiến cho điện hạ gặp rắc rối, thật hổ thẹn."
Vũ Văn Phiên trước sự khách khí có mấy phần buồn cười: "Thứ mà quận chúa tranh giành hẳn là món quà dành cho phụ nhân lớn tuổi, ngoài Lý phu nhân không thích xa hoa ra thì không biết quận chúa hiếu lễ với người nào."
"Là thái hậu."
Vũ Văn Phiên thầm thán, vừa đúng lúc nha! Đằng này Lý Cầm Oa muốn tặng quà thái hậu, đằng kia hắn đúng lúc đem thứ tốt này tới. Vũ Văn Phiên cảm thấy sự trùng hợp này cũng thật kỳ diệu!
"Quận chúa có lòng, chả trách thái hậu luôn ở trước mặt mọi người khen quận chúa là một tài nữ khó gặp. Chỉ có điều thái tử điện hạ nghi kỵ, khiến cho quận chúa uất ức rồi. Ngày sau hậu vị ai ngồi...còn chưa biết."
Cầm Oa mơ hồ nhìn con ngươi thâm thúy của Vũ Văn Phiên cõi lòng có chút khẩn trương, nàng chạy trốn khỏi hậu vị này còn không kịp.
"Thần nữ không dám mơ tưởng hậu vị, chỉ mong cái danh An Nghĩa quận chúa này giúp thần nữ bình an trong tương lai."
Vũ Văn Phiên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng liền hiếu kỳ. Nữ nhân trong thiên hạ có ai mà không mộng tưởng ngôi cao quý mẫu nghi kia, chỉ có Lý Cầm Oa này thật khác biệt.