Không lâu sau khi Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang vượt ải phòng bí mật, cả hai được dịch chuyển về không gian cá nhân.

Điều kiện vượt ải phòng bí mật 3 Cơ là tìm ra kẻ đã hạ độc Ứng Tiểu Nhã và hung thủ đẩy cô xuống lầu, không yêu cầu người chơi phải phân tích toàn bộ cốt truyện của phòng bí mật. Tương tự như phòng bí mật 2 Cơ, cốt truyện ẩn sẽ được trình bày trong lá bài cốt truyện.

Không gian cá nhân của hai người vẫn đang ở trạng thái hợp nhất, vừa bước vào, họ đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu đỏ đang ngồi trên ghế sofa, mỉm cười nhìn họ: "Chào hai người, đã lâu không gặp."

—— Người canh giữ cửa ải Cơ, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiết, dịu dàng kiểu "chị gái tri kỷ".

Tiêu Lâu gật đầu với cô: "Xin chào, A Cơ, lại gặp mặt rồi."

A Cơ cảm thán: "Độ khó của 3 Cơ cao hơn 2 Cơ một bậc, hai vị vẫn có thể vượt ải hoàn hảo và còn phá kỷ lục thế giới, thật sự khiến tôi kinh ngạc."

Tiêu Lâu tò mò hỏi: "Phòng bí mật cấp C không có gợi ý về độ thu thập manh mối, vậy điểm số của chúng tôi được đánh giá như thế nào?"

A Cơ mỉm cười giải thích: "Phòng bí mật này có hai cách vượt qua. Cách thứ nhất là đi theo gợi ý của cảnh sát, cảnh sát sẽ giúp người chơi tìm kiếm manh mối, chỉ cần sử dụng tốt thời gian của lá bài giới hạn phòng bí mật [Áo choàng tàng hình], luôn theo dõi tiến độ cảnh sát thẩm vấn nghi phạm, thông thường có thể phá án vào ngày thứ bảy."

Ngu Hàn Giang hơi nhíu mày: "Cảnh sát trì hoãn việc phá án đến ngày thứ bảy là do chứng cứ quan trọng là đôi giày đã bị xử lý sao?"

A Cơ gật đầu: "Sau cơn mưa lớn ngày thứ hai, thùng rác của trường chất đầy, nhân viên vệ sinh chuẩn bị vận chuyển rác đi, thực ra đây là một gợi ý, nhưng rất nhiều người chơi không nhận ra, không đi lục thùng rác, cứ thế nhìn xe rác rời khỏi trường, bỏ lỡ cơ hội quan trọng. Cảnh sát sau đó muốn tìm đôi giày này phải đến bãi xử lý rác, đương nhiên sẽ mất thời gian."

A Cơ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Bộ xương trong rừng cây phong phần lớn trường hợp sẽ xuất hiện vào ngày thứ năm, hai vị thu thập manh mối nhanh nên đã kích hoạt cốt truyện sớm hơn, xuất hiện vào ngày thứ ba."

Xem ra, cốt truyện phòng bí mật sẽ được điều chỉnh linh hoạt theo tiến độ thu thập chứng cứ của người chơi. Ngu Hàn Giang hiểu ý gật đầu: "Chúng tôi tìm thấy đôi giày trước, có tăng điểm vượt ải không?"

A Cơ nói: "Không chỉ là đôi giày, socola, khăn quàng cổ, thư tình, cuốn Bá tước Monte Cristo trong cặp của Tạ Tinh Hà, dòng chữ 'Tôi phải làm sao' mà Ứng Tiểu Nhã viết nguệch ngoạc trên vở, đây là những manh mối đầu tiên. Khóa cửa phòng thí nghiệm, thuốc, sổ ký tên là những manh mối thứ hai; tài liệu vụ án Tư Hàm nhảy lầu, thông tin của ba người mất tích là những manh mối thứ ba; văn phòng cất giấu những manh mối thứ tư; manh mối cuối cùng là chiếc dây chuyền xương người trên cổ Chương Tình."

Cô nhìn hai người với vẻ tán thưởng, nói: "Hai vị đã tìm được tất cả manh mối của phòng bí mật, hơn nữa còn phát hiện ra trước cả cảnh sát, vì vậy mỗi manh mối sẽ được cộng thêm điểm vượt ải."

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, chợt hiểu ra.

Nói cách khác, nếu chỉ muốn vượt ải phòng bí mật này để sống sót, chỉ cần bám theo cảnh sát, dựa vào cảnh sát giúp đỡ, chỉ cần cầm cự được bảy ngày không chết đói thì cũng có thể tóm được hung thủ. Nhưng muốn [Vượt ải hoàn hảo], thì phải tự mình suy luận, thu thập chứng cứ, tìm đủ tất cả manh mối trước cả cảnh sát —— Độ khó không hề tầm thường.

Nếu không phải Ngu Hàn Giang biết mở khóa, hai người hợp sức cũng chưa chắc tìm được chứng cứ trong văn phòng.

Ngu Hàn Giang hỏi: "Tỷ lệ bị loại của phòng bí mật 3 Cơ là bao nhiêu?"

Người canh giữ nói: "60%."

Cô tiếc nuối nhún vai, nói: "Trong đó, phần lớn là bị bảo vệ phát hiện, trực tiếp đuổi ra khỏi trường; một số khác là hai người không ăn ý, không thể phối hợp sử dụng “Áo choàng tàng hình” hiệu quả, dẫn đến bỏ sót nhiều thông tin quan trọng, suy luận sai lầm; cũng có một số người đặc biệt không đáng tin cậy, ngày thứ hai ngủ quên, đến cả nhân vật trọng điểm của phòng bí mật là Ứng Tiểu Nhã cũng không biết, cứ như ruồi mất đầu chạy khắp trường tìm kiếm nhân vật chính, điểm bị trừ hết sạch."

Tiêu Lâu: "..."

Những cái khác còn có thể hiểu được, nhưng ngủ quên vào buổi sáng... thật sự không thể chấp nhận được.

Tiêu Lâu nhìn người canh giữ hỏi: "Vượt ải hoàn hảo lần này có phần thưởng gì không? Có thể quyết toán bây giờ được chưa?"

Người canh giữ: "Đương nhiên, mời xem ví đựng bài."

Tiêu Lâu mở ví đựng bài, quả nhiên có thêm ba lá bài mới.

[Lá bài trang bị: Áo choàng tàng hình]

Độ hiếm: A

Mô tả: Lá bài giới hạn phòng bí mật 3 Cơ. Chỉ sau khi vượt ải hoàn hảo mới có thể gỡ bỏ giới hạn, sử dụng trong các phòng bí mật khác.

Hiệu ứng: Khi sử dụng sẽ tiến vào trạng thái tàng hình, biến thành thể trong suốt trong 30 phút, khiến mọi người không thể nhìn thấy bạn. Tính theo thời gian của phòng bí mật, 24 giờ chỉ có thể sử dụng một lần.

[Lá bài công cụ: Chìa khóa vạn năng]

Độ hiếm: B

Mô tả: Phần thưởng cố định khi vượt ải phòng bí mật 3 Cơ.

Hiệu ứng: Có thể mở một ổ khóa trong thế giới phòng bí mật, bao gồm khóa cửa, khóa ngăn kéo, khóa két sắt, v.v., nhưng phòng bí mật Cơ quan Rô không được phép sử dụng chìa khóa vạn năng. Chìa khóa này chỉ có thể sử dụng 5 lần, sau 5 lần sẽ bị hỏng.

Chìa khóa vạn năng là phần thưởng khi vượt ải, bản thân Ngu Hàn Giang biết mở khóa, lá bài này không có tác dụng lắm, sau này có thể cân nhắc bán đi. Còn [Áo choàng tàng hình] là sau khi vượt ải hoàn hảo mới có thể gỡ bỏ giới hạn, lúc đó hai người đã chọn phương án "A", vì vậy đã mang lá bài này ra khỏi phòng bí mật thành công.

Mặc dù đã mất 1 triệu vì không chọn B, nhưng nhìn thấy hai lá bài này, tâm trạng Tiêu Lâu đã khá hơn rất nhiều.

Lá bài thứ ba, quả nhiên là lá bài cốt truyện.

[Lá bài cốt truyện: Lá Phong Màu Máu]

Độ hiếm: S

Mô tả: Nhận được sau khi vượt ải hoàn hảo phòng bí mật 3 Cơ “Lá phong màu máu”.

Ghi chú: Có thể mở lá bài cốt truyện này bất cứ lúc nào, xem cốt truyện đầy đủ của phòng bí mật 3 Cơ.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.

Lúc xem lá bài cốt truyện của phòng bí mật 2 Cơ, Triệu Sâm đã giết hai người, còn mang thi thể của em họ đi, cuối cùng đứng ở cửa ra vào cười nham hiểm với camera, lúc đó Tiêu Lâu chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Tuy nhiên, mặc dù hung thủ của vụ án đó biến thái, nhưng dù sao Tiêu Lâu cũng chưa từng tiếp xúc với người chết, xem cốt truyện cũng giống như xem một bộ phim truyền hình... không có cảm xúc gì sâu sắc.

Nhưng 3 Cơ thì khác, cậu đã tận mắt nhìn thấy Ứng Tiểu Nhã, còn đứng ngoài lớp học nghe Chương Tình giảng bài, những người đó sống động như thật, giống như những nhân vật thực sự tồn tại xung quanh cậu, nghĩ đến việc phải xem lại cảnh tượng thảm khốc Ứng Tiểu Nhã rơi xuống lầu, Tiêu Lâu không đành lòng.

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.

Cậu phải làm rõ nguyên nhân cái chết thực sự của Ứng Tiểu Nhã.

Tiêu Lâu dứt khoát mở lá bài cốt truyện trong ví đựng bài.

Lá bài hình cây phong đang xoay tròn trong không trung, nhanh chóng mở ra, biến thành một màn hình lớn trên tường, bắt đầu phát cốt truyện đầy đủ của thế giới trong phòng bí mật——

5 năm trước, trường cấp 3 Phong Lâm.

Trường học vừa mới được xây dựng, sáp nhập với một vài trường cấp 3 lân cận, quy mô lớn chưa từng có, lãnh đạo thành phố đã đích thân đến tham dự lễ cắt băng khánh thành.

Tư Hàm đeo cặp sách đi vào trường cùng một người bạn học, ánh mắt cô gái tràn đầy sự phấn khích và tò mò. Cô ấy đi dạo quanh trường một vòng, đến bên rừng cây phong, nhìn những chiếc lá phong rơi lả tả, trên mặt nở nụ cười khẽ.

Người bạn đi cùng nói: "Tư Hàm, trường học mới đẹp quá! Có cả cây phong mà cậu thích nhất nữa!"

Tư Hàm đứng giữa rừng cây phong, vừa đi vừa nhặt lá phong: "Ừ, môi trường học tập rất tốt, nghe nói xây trường này tốn mấy trăm triệu đấy, bàn ghế trong lớp học, dụng cụ trong phòng thí nghiệm, máy tính ở trung tâm mạng, tất cả đều mới tinh."

Người bạn hào hứng nói: "Hơn hẳn cái trường cũ nát của chúng ta!"

Tư Hàm dừng bước, nhìn rừng cây phong đỏ rực nói: "Nơi này đẹp thật, sau này tan học có thể đến đây học bài."

Người bạn nói: "Với thành tích của cậu, thi vào top 10 toàn khối chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? Nghe nói sau khai giảng sẽ có bài kiểm tra chung, phân lớp lại, chắc chắn cậu sẽ vào lớp trọng điểm."

Tư Hàm khiêm tốn nói: "Bây giờ ba trường sáp nhập, có rất nhiều bạn học giỏi, thành tích của tớ cũng chưa chắc vào được lớp trọng điểm, đến lúc đó cứ thi tốt là được, hy vọng chúng ta được phân vào cùng lớp."

Hai ngày tiếp theo, trường cấp 3 Phong Lâm tiến hành một bài kiểm tra toàn trường, Tư Hàm với thành tích đứng thứ năm toàn khối đã vào lớp trọng điểm ban Xã hội, người bạn của cô ấy xếp hạng 100, không được học cùng lớp với cô ấy, cô ấy còn an ủi bạn mình rằng không sao cả, sau này vẫn có thể học cùng nhau, hẹn nhau sáng mai đến rừng cây phong học bài.

Rừng cây phong này rất được Tư Hàm yêu thích, mỗi buổi sáng, cô ấy luôn đến trường từ rất sớm, một là đọc thuộc lòng bài văn, hai là học từ vựng tiếng Anh, cô gái chăm chỉ cầm sách, nhẹ nhàng đi lại giữa rừng cây phong, giống như một nàng tiên xinh đẹp.

Không lâu sau, cô ấy đã được giáo viên ngữ văn chú ý.

Giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp họ Châu năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, vóc dáng vẫn rất cân đối, không có bụng bia của người trung niên, cộng thêm kiến thức uyên bác, chữ viết lại đẹp nên rất được học sinh yêu mến.

Gã mỉm cười nhìn cô gái trong rừng cây phong nói: "Tư Hàm? Em lại đến đây học bài à?"

Tư Hàm lễ phép cúi chào: "Em chào thầy..."

Thầy Châu khuyến khích cô ấy: "Cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn em sẽ thi đậu đại học trọng điểm."

Tư Hàm khẽ mỉm cười, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"

Gã là giáo viên chủ nhiệm mà Tư Hàm kính trọng nhất, cô ấy rất nghe lời thầy chủ nhiệm, thành tích cũng luôn ổn định.

Tư Hàm ngày càng xinh đẹp, cô ấy không nhận ra sự quan tâm của thầy giáo dành cho mình có phần quá mức, cô ấy ngây thơ nghĩ rằng vì cô ấy là đại biểu môn văn nên thầy chủ nhiệm mới thường xuyên gọi cô ấy lên nói chuyện.

Một buổi chiều thứ sáu tan học, vì trực nhật nên Tư Hàm về rất muộn, vừa ra đến cổng trường, trời đột nhiên đổ mưa lớn, cô ấy không kịp chuẩn bị nên bị mưa dội cho ướt sũng.

Thầy chủ nhiệm lái xe ngang qua thấy cô ấy ướt hết cả người, liền chủ động mở cửa xe, mỉm cười nói: "Em Tư Hàm không mang ô à? Thầy đưa em về nhé, tiện đường mà."

Tư Hàm rất ngại, làm sao có thể để thầy đưa về được?

Nhưng mưa càng lúc càng lớn, hơn nữa thầy lại mở cửa xe cho cô ấy lên, nhà thầy và nhà cô ấy cũng đúng là tiện đường... Cô ấy đành nói lời cảm ơn, cắn răng lên xe, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau.

Không ngờ...

Quyết định này lại là khởi đầu bi kịch của Tư Hàm.

Xe càng chạy càng xa, lệch khỏi lộ trình ban đầu, Tư Hàm rất hoảng sợ: "Thầy ơi em đến rồi... Thầy ơi..."

Tuy nhiên, người lái ở hàng ghế trước dường như không nghe thấy tiếng gọi của Tư Hàm.

Người đàn ông trung niên 40 tuổi lái xe đến vùng ngoại ô hoang vắng, cô gái ngây thơ bị gã nhốt trong xe, tàn nhẫn xâm hại.

Tư Hàm khóc đến nghẹn ngào, cô ấy không thể ngờ người mà cô ấy luôn kính trọng lại là một con thú đội lốt người!

Tiếng khóc tuyệt vọng của cô gái khiến Tiêu Lâu nghiến răng nghiến lợi, cậu hận không thể đấm một phát vỡ đầu tên súc sinh này!

Mưa lớn suốt đêm, Tư Hàm thất thểu trở về nhà vào lúc rạng sáng, rồi tắm rửa như điên. Cô ấy còn nhỏ tuổi, lại có tính cách mềm yếu, đột nhiên gặp chuyện như vậy, đầu óc rối bời, không biết phải báo cảnh sát ngay lập tức...

Kết quả là khi muốn báo cảnh sát thì lại không có chứng cứ.

Ngày hôm sau, người đàn ông đích thân đến nhà xin lỗi, nói rằng mình đã uống rượu, mất lý trí, cộng thêm việc luôn thích Tư Hàm nên mới làm ra chuyện như vậy, mong cô ấy tha thứ. Gã thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Tư Hàm thề thốt, cầu xin cô ấy đừng báo cảnh sát, đừng nói với ai.

Tư Hàm không biết phải làm sao, cũng không dám nói với bất kỳ ai.

Cô ấy trở lại trường học trong trạng thái mơ màng, thường xuyên mất tập trung, thành tích tụt dốc không phanh.

Đúng lúc cô ấy bất lực nhất, Chương Tình ở nước ngoài gọi điện thoại cho cô ấy, dịu dàng hỏi: "Tiểu Hàm, dạo này thế nào? Trường học mới có quen không?"

Tư Hàm môi run rẩy, mắt ngấn lệ: "Chị... Chị có bận không?"

Chương Tình: "Gần đây chị phải tham gia một kỳ thi quan trọng, nên mấy ngày nay không liên lạc với em. Em vẫn ổn chứ?"

Tư Hàm cắn chặt môi, do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Em... Em vẫn ổn..."

Một là Tư Hàm cảm thấy chuyện này quá nhục nhã, không biết phải nói như thế nào. Hai là, cô ấy cũng không muốn ảnh hưởng đến chị gái đang vất vả một mình ở nước ngoài. Cô ấy nghĩ, đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy, coi như mọi chuyện đã qua.

Chỉ là, cô ấy không ngờ, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc... cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.

Người thầy tâm lý mà Tư Hàm tin tưởng nhất là một người đàn ông trẻ tuổi và phong độ, thành tích của cô ấy giảm sút, luôn không thể tập trung tinh thần, liền tìm đến anh ta để tư vấn cách điều chỉnh tâm lý, dưới sự hướng dẫn của thầy tâm lý, cô ấy dần dần thoát khỏi bóng tối.

Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng, một số người không có nguyên tắc, dù có quỳ xuống xin lỗi, thề thốt, thì những lời nói đó cũng chỉ là lời nói suông vô dụng nhất.

Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai.

Tối thứ sáu tại phòng thay đồ của nhà thi đấu, Tư Hàm lại bị thầy chủ nhiệm bắt nạt, tiếng kêu cứu thất thanh của cô ấy đã làm kinh động đến bảo vệ trường.

Khi bảo vệ đẩy cửa vào, cô ấy cứ tưởng mình sẽ được cứu, không ngờ tên bảo vệ này lại vô nhân tính, thấy sắc nổi lòng tham, gia nhập vào cùng bắt nạt cô ấy.

Thầy tâm lý ngủ quên trong văn phòng, khi tỉnh dậy đã là chín giờ tối, anh ta nghe thấy tiếng động ở nhà thi đấu, đi qua xem thì thấy cảnh cô ấy nằm trên sàn nhà trong bộ dạng thảm hại.

Cô ấy khóc lóc cầu xin anh ta báo cảnh sát.

Nhưng anh ta hoảng hốt bỏ đi.

Anh ta mới ra trường, được phân công đến trường này chưa lâu, bảo vệ là em họ của phó hiệu trưởng, thầy Châu là bậc tiền bối có quan hệ rộng rãi trong trường, có thế lực chống lưng. Anh ta không nên vì một học sinh không quen biết mà đắc tội với hai người này.

Người thầy tâm lý luôn tỏ vẻ đạo mạo, giỏi giảng đạo lý nhất, vào thời khắc quan trọng... anh ta đã trở thành kẻ hèn nhát, anh ta không muốn gây chuyện.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người thầy tâm lý mà cô ấy tin tưởng, những giọt nước mắt tuyệt vọng của Tư Hàm khiến Tiêu Lâu đau lòng như cắt.

Nếu cậu là anh trai của Tư Hàm, cậu cũng muốn giết chết ba tên súc sinh đó!

Tư Hàm cứ lẩm bẩm đòi báo cảnh sát, khiến bảo vệ và thầy Châu sợ hãi. Sau khi bàn bạc, chúng quyết định đưa cô ấy vào phòng tắm của nhà thi đấu để tắm rửa sạch sẽ, phi tang chứng cứ. Sau đó, Thầy Châu viết một lá thư tuyệt mệnh giả, bảo vệ thì xóa sạch camera giám sát, đồng thời đẩy cô ấy từ trên sân thượng xuống.

Chúng biết hôm đó là sinh nhật lần thứ 18 của Tư Hàm.

Cơ thể cô gái rơi từ sân thượng xuống. Khoảng thời gian rơi rất ngắn, trong mắt cô ấy lúc đó chỉ có rừng cây phong đối diện tòa nhà văn phòng. Vô số lá phong xào xạc rơi xuống, giống như trải một tấm thảm đỏ nhuộm máu trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play