Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi liên tục nhiều ngày khiến cả thành phố Giang Châu phủ đầy một màu trắng xóa.

Trường học đã nghỉ đông, học sinh đều đã về nhà. Tiêu Lâu được khoa cử đi tham gia hội thảo học thuật, hội nghị kéo dài đến tận 28 tháng Chạp. Nghỉ ngơi một ngày, cậu thu dọn hành lý bay về quê ăn Tết cùng ông bà.

Quê của cậu ở miền Nam, ngay cả mùa đông cây cối vẫn xanh tươi rợp bóng, hoa cẩm tú cầu nở rộ, khác hẳn với miền Bắc tuyết rơi, tựa như hai thế giới khác biệt.

Hồi nhỏ, do ba mẹ bận rộn công việc, Tiêu Lâu từng sống ở quê với ông bà một thời gian. Lúc đó còn quá nhỏ, cậu đã không còn nhớ rõ những chuyện thời thơ ấu. Nhưng mỗi năm vào dịp Tết, cậu đều về quê, bởi vì sum họp gia đình là truyền thống của nhà họ Tiêu. Ba và chú đều sẽ đưa vợ con về nhà ăn tất niên, cùng nhau đón giao thừa.

Tiêu Lâu về đến nhà vào chiều 30 Tết, vừa bước vào cửa, em họ Tiêu Tâm Duyệt đã chạy ra đón, cô bé cười nói: "Anh, sao anh về muộn thế? Bà vừa nhắc anh đấy!" Cô bé ghé sát tai Tiêu Lâu, nhỏ giọng nói: "Bà nhắc anh sao vẫn chưa kết hôn."

Tiêu Lâu: "..."

Mỗi dịp lễ Tết về nhà, chắc chắn sẽ bị người lớn giục cưới.

Tiêu Lâu hiện tại đúng là thuộc dạng "trai già chưa kết hôn", 27 tuổi vẫn còn độc thân.

Cậu đi học sớm, 17 tuổi thi vào trường y, tốt nghiệp thạc sĩ rồi ở lại trường giảng dạy, tuổi trẻ tài cao đã được lên chức phó giáo sư. Tính tình Tiêu Lâu ôn hòa, dáng người cao ráo, lại còn đẹp trai, lẽ ra với điều kiện như vậy, cậu phải rất được chào đón trên thị trường xem mắt… (App T-Y-T)

Tiếc là cậu học ngành pháp y.

Chỉ cần nghe đến hai từ "pháp y", người ta sẽ tự nhiên liên tưởng đến xác chết, ai lại muốn ở bên cạnh một người đàn ông suốt ngày mổ xẻ xác chết chứ?

Thực ra, Tiêu Lâu không phải là pháp y của hệ thống hình sự, không cần đến hiện trường án mạng để giám định nguyên nhân cái chết.

Sau khi tốt nghiệp, cậu được thầy hướng dẫn giới thiệu ở lại trường đại học giảng dạy, phần lớn thời gian cậu đều lên lớp cho sinh viên khoa pháp y, lúc rảnh rỗi sẽ đến trung tâm giám định pháp y thành phố Giang Châu hỗ trợ. Các trường hợp được gửi đến trung tâm giám định thường là giám định thương tích do tai nạn giao thông, ẩu đả, thỉnh thoảng cũng có giám định gen, giám định độc chất, v.v. Đã lâu rồi cậu không nhìn thấy xác chết.

***

Đến phòng khách, Tiêu Lâu lễ phép chào hỏi người lớn, chia quà cho mọi người. Bà quả nhiên cười tủm tỉm nhìn cậu hỏi: "Tiêu Lâu, khi nào thì con dẫn cháu dâu về cho bà đây?"

Tiêu Lâu vừa bóp vai cho bà, vừa dịu dàng nói: "Bà, hiện tại công việc của con rất bận, chuyện kết hôn con muốn đợi sau 30 tuổi rồi tính."

Tiêu Tâm Duyệt ở bên cạnh chọc ghẹo: "Anh, nếu lúc trước anh học lâm sàng, làm bác sĩ ở bệnh viện, với nhan sắc của anh chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng theo đuổi. Kết quả bây giờ, vừa nghe anh là pháp y, đa số đều bị anh dọa chạy mất, hahaha."

Tiêu Lâu ngẩng đầu nhìn em gái, mỉm cười nói: "Đó là định kiến nghề nghiệp. Pháp y đâu có mổ xẻ người sống, không biến thái như trong phim kinh dị. Hơn nữa, đã lâu rồi anh không động vào xác chết."

Nghe đến từ "xác chết", Tiêu Tâm Duyệt nổi da gà, lập tức quay người bỏ chạy.

Vừa lúc nhà ăn bên kia chuẩn bị cơm tối, Tiêu Lâu dìu bà đi qua ngồi xuống, chuyển chủ đề hỏi Tiêu Tâm Duyệt: "Em đã nghĩ kỹ năm sau sẽ thi trường nào chưa?"

Em họ út Tiêu Tâm Duyệt năm nay 18 tuổi, học kỳ tới sẽ phải đối mặt với kỳ thi đại học. Tiêu Lâu vừa hỏi, chủ đề của mọi người cũng chuyển sang việc con gái nên học ngành gì để sau này dễ xin việc. Tiêu Tâm Duyệt tích cực tham gia thảo luận, không ai còn nhắc đến chuyện hôn nhân của Tiêu Lâu nữa, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ăn cơm tất niên xong, người lớn bắt đầu chơi mạt chược, Tiêu Lâu thì dẫn em trai em gái sang phòng bên cạnh chơi.

Tiêu Tâm Duyệt lấy một bộ bài poker mới ra, nói: "Ba chúng ta chơi đấu địa chủ đi, người thua uống nước ngọt được không?"

Em trai Tiêu Úy xắn tay áo, vẻ mặt hào hứng: "Chơi chơi chơi, đấu địa chủ là sở trường của em!"

Tiêu Lâu không hứng thú với việc đánh bài, nhưng mỗi năm Tết về quê, người lớn luôn bày một bàn mạt chược, hai em đánh bài thì lại quá chán, cậu làm anh cả nên đành phải chơi cùng chúng.

Đấu địa chủ là một trong những cách chơi bài poker phổ biến nhất. Luật chơi rất đơn giản, người làm "địa chủ" có thể bổ sung thêm vài lá bài để tăng sức mạnh, hai "nông dân" còn lại thì hợp sức đánh địa chủ, chia thành hai phe, ai hết bài trước thì thắng.

Ván đầu tiên Tiêu Lâu rất may mắn, rút được ngay đôi Joker.

Nhìn thấy đôi Joker trong tay, cậu không chút do dự nói: "Gọi địa chủ."

Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy đành phải hợp sức đánh cậu.

Kết quả ván này bài của Tiêu Lâu tốt đến mức không thể chê vào đâu được, ngoài sảnh 9, 10, J, Q, K, còn có vài đôi, tứ quý 5, và đôi Joker, hoàn toàn không cho đối thủ con đường sống.

Hai đứa em ngơ ngác nhìn cậu đánh hết bài trong một lượt.

Tiêu Lâu mỉm cười: "Anh thắng rồi, hai em uống coca đi."

Tiêu Tâm Duyệt và Tiêu Úy đành phải mặt mày ủ rũ uống coca.

Tiếp theo, dù Tiêu Tâm Duyệt hay Tiêu Úy làm địa chủ, lần nào cũng bị anh cả đánh cho tan tác – vận may của Tiêu Lâu tối nay thật sự tốt đến mức không thể tả, rút được đôi Joker mấy lần liền, hai em uống nước ngọt đến mức sắp ói.

Ba người cứ thế đánh bài đến tận 12 giờ đêm.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, hai đứa em hào hứng chạy ra sân bắn pháo hoa, Tiêu Lâu mặc áo khoác, vừa định ra ngoài thì điện thoại đột nhiên sáng lên, màn hình hiện lên một tin nhắn: "Chúc mừng năm mới."

Người gửi: Ngu Hàn Giang.

Nhìn thấy avatar quen thuộc là hình ảnh tuyết rơi, khóe môi Tiêu Lâu khẽ nhếch lên, nhanh chóng trả lời: "Anh cũng vậy, chúc mừng năm mới."

Ngu Hàn Giang hỏi: "Chừng nào cậu về trường?"

Tiêu Lâu đáp: "Qua mùng 7 Tết sẽ về."

Ngu Hàn Giang nói: "Chuyện lần trước cảm ơn cậu đã giúp, về rồi mời cậu ăn cơm."

Tiêu Lâu đáp: "Đội trưởng Ngu khách sáo rồi, về rồi liên lạc."

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng "bùm", pháo hoa đủ màu sắc lần lượt nở rộ, thắp sáng màn đêm như ban ngày.

Tiêu Lâu đứng bên cửa sổ, nhìn đoạn chat trên điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Ngu Hàn Giang.

Hôm đó trời mưa, một nữ sinh của trường Đại học Y bị rơi từ tầng cao xuống tử vong, khiến cảnh sát hình sự Giang Châu phải vào cuộc. Tiêu Lâu không thân thiết với nữ sinh đó, nhưng tiết học cuối cùng mà cô ấy tham gia lại chính là tiết của cậu, với tư cách là người liên quan, Tiêu Lâu được mời đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Bước vào đội cảnh sát hình sự, cậu lập tức nhìn thấy người đàn ông đó – người đàn ông mặc bộ cảnh phục màu xanh đậm, đứng thẳng bên cửa sổ, dáng người cao lớn, đôi chân dài, góc nghiêng khuôn mặt điển trai như một bức tượng được điêu khắc tinh xảo.

Như nhận ra ánh mắt từ bên cạnh, người đàn ông quay lại nhìn Tiêu Lâu, bước tới gật đầu với cậu và nói: "Xin chào, tôi là Ngu Hàn Giang, đội trưởng đội trọng án thuộc đội cảnh sát hình sự, mời giáo sư Tiêu đến hợp tác điều tra."

Tiêu Lâu lịch sự gật đầu đáp lại: "Chào đội trưởng Ngu, tôi nhất định sẽ hợp tác hết mình."

Ngu Hàn Giang dẫn Tiêu Lâu vào phòng thẩm vấn, làm động tác "mời ngồi", rồi nói bằng giọng đều đều: "Họ tên, tuổi, nghề nghiệp, đây là những thủ tục cần thiết khi lấy lời khai, xin hãy trả lời trung thực."

Trong quá trình lấy lời khai, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mạnh mẽ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như kiếm, tạo cho người ta cảm giác áp lực cực lớn, bị anh nhìn chằm chằm khiến người khác gần như không thở nổi.

Mặc dù Tiêu Lâu không liên quan trực tiếp đến vụ việc, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đó.

— Đôi mắt ấy sâu thẳm và lạnh lẽo, giống như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông lạnh giá, khiến người ta lạnh sống lưng.

Vụ án được phá nhanh hơn Tiêu Lâu tưởng tượng rất nhiều, được xác định là vụ án giết người. Ngày hôm sau, cảnh sát đã bắt được hung thủ, chính là bạn cùng phòng của nữ sinh đã đẩy cô ấy xuống lầu, vụ việc này còn gây xôn xao trên mạng.

Lần đó, Tiêu Lâu đã thay đổi rất nhiều quan điểm về hiệu quả phá án của đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Châu.

Cậu đã thông qua một người bạn làm pháp y để tìm hiểu về Ngu Hàn Giang, nghe nói, lai lịch của Ngu Hàn Giang rất bí ẩn, tuổi còn trẻ nhưng lại đột ngột được bổ nhiệm làm đội trưởng đội trọng án. Đội trọng án thành phố Giang Châu được lập ra để chuyên điều tra các vụ án hình sự nghiêm trọng như giết người, hiếp dâm. Kể từ khi nhậm chức, Ngu Hàn Giang đã phá được rất nhiều vụ án treo, nâng cao đáng kể hiệu quả phá án.

Người đàn ông này công tư phân minh, lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến tội phạm nghe tên đã khiếp sợ, chỉ cần một ánh mắt sắc lẹm liếc qua cũng đủ khiến kẻ gian tà run sợ. Nghe nói anh có một phương pháp thẩm vấn tội phạm rất hiệu quả, dù là nghi phạm ngoan cố đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn nhận tội dưới sự thẩm vấn của anh. Chỉ trong vòng hai năm, cái tên Ngu Hàn Giang đã trở thành huyền thoại trong giới cảnh sát Giang Châu.

Sau khi nghe kể về anh, Tiêu Lâu rất khâm phục người đàn ông này, cảm thấy Ngu Hàn Giang cũng được coi là người trẻ tuổi tài cao.

Ban đầu cậu nghĩ rằng sẽ không có nhiều giao thiệp với Ngu Hàn Giang, nhưng không ngờ vài ngày sau, Ngu Hàn Giang bất ngờ tìm đến văn phòng trung tâm giám định pháp y để nhờ Tiêu Lâu giúp đỡ giám định một loại độc dược cực kỳ hiếm gặp. Trong thời gian học cao học, Tiêu Lâu chuyên nghiên cứu về giám định độc chất, đã xuất bản một số bài luận văn có giá trị cao, khá nổi tiếng trong giới pháp y, Ngu Hàn Giang tìm đến cậu, cũng vì thế mà hai người trao đổi WeChat và số điện thoại cho nhau.

Tiêu Lâu đã hỗ trợ cảnh sát phá vụ án đầu độc nghiêm trọng này, câu "cảm ơn đã giúp đỡ" mà Ngu Hàn Giang nói chính là chỉ việc này. Hai người trước sau gặp nhau bốn lần, đều là vì công việc, không thân thiết lắm. Vì vậy, việc vị đội trưởng Ngu lạnh lùng chủ động mời cậu đi ăn khiến Tiêu Lâu khá bất ngờ.

Đứng bên cửa sổ chìm trong hồi tưởng, Tiêu Lâu không hề nhận ra, bộ bài poker trên bàn lúc này đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ như máu, ánh sáng đó dần dần hình thành một vòng xoáy, không gian xung quanh những lá bài cũng bị bóp méo, như muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh vào trong bộ bài.

***

Mùng 7 Tết, Tiêu Lâu chào tạm biệt gia đình rồi bay về Giang Châu. Nhớ đến cuộc trò chuyện trên wechat đêm 30 Tết, Tiêu Lâu liền gửi tin nhắn cho Ngu Hàn Giang: "Đội trưởng Ngu, tôi về rồi. Hôm nào anh rảnh, chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Không có hồi âm.

Cậu nghĩ đối phương có thể đang bận, liền ngồi trên ghế sofa phòng khách vừa đọc tin tức vừa chờ đợi.

Đến tận giờ cơm tối, Ngu Hàn Giang vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Dù sao Ngu Hàn Giang cũng là người có thân phận đặc biệt, không trả lời tin nhắn có lẽ là đang gặp phải vụ án hóc búa nào đó, đang ở hiện trường điều tra thu thập chứng cứ. Tiêu Lâu rất biết ý không làm phiền đối phương nữa, tự mình xuống lầu ăn tạm bát mì.

Ăn mì xong, cậu định đến siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày, kết quả khi đang qua đường, đột nhiên nhìn thấy ở góc đường có một chiếc xe buýt lao nhanh về phía mình...

Tiêu Lâu trợn tròn mắt, tim gần như ngừng đập!

Cậu nhanh nhẹn bỏ chạy, nhưng tốc độ xe buýt quá nhanh, cậu vừa bước được một bước thì cơ thể đã bị hất văng ra xa!

Trước mắt đột nhiên quay cuồng, Tiêu Lâu nhanh chóng mất hoàn toàn ý thức.

***

Khi cậu tỉnh lại lần nữa, xung quanh là một màn sương trắng xóa. Trong màn sương mờ ảo, có một giọng nói lạnh lùng như máy móc vang lên bên tai: "Tiêu Lâu, chúc mừng bạn đã được Thế Giới Lá Bài lựa chọn, hiện tại cậu có thể chọn hai con đường —

A: Yên tâm ra đi, quên hết tất cả, linh hồn của cậu sẽ hoàn toàn biến mất, từ nay không còn đau đớn.

B: Giữ lại ký ức trùng sinh vào Thế Giới Lá Bài, và tiếp nhận thử thách mới. Tuy nhiên, quy tắc sinh tồn của Thế Giới Lá Bài vô cùng tàn khốc, có lẽ sống ở đây còn không bằng chết quách cho rồi."

Tiêu Lâu có chút hoang mang.

Giọng nói này là ảo giác sao? Còn cho cậu hai sự lựa chọn kỳ lạ như vậy?

Vì cậu không trả lời, giọng nói lạnh lùng như máy móc lại cất tiếng: "Cho cậu 10 giây để suy nghĩ, đếm ngược xóa ký ức bắt đầu, 10, 9, 8..."

Tiêu Lâu dứt khoát nói: "Tôi chọn B."

Cho dù giọng nói này có phải ảo giác hay không, nhưng trong hai lựa chọn, cậu chỉ có thể chọn cái sau.

Cậu mới 27 tuổi, tuổi trẻ tài cao, không muốn xóa ký ức rồi biến mất hoàn toàn. Chỉ cần cho cậu cơ hội làm lại, dù thế giới mới có gian nan, nguy hiểm đến đâu... ít nhất vẫn còn sống đúng không?

Còn sống thì còn hy vọng.

Tiêu Lâu nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: "Cậu là ai?"

Đối phương lạnh lùng đáp: "Tôi là hệ thống tinh linh cao cấp của Thế Giới Lá Bài. Cậu không nhìn thấy tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy cậu."

Cảm giác bị theo dõi khiến Tiêu Lâu nhíu mày, cậu hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Cái gọi là 'Thế Giới Lá Bài' rốt cuộc là gì?"

Ngay sau đó, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện vô số lá bài.

Đó là bộ bài poker cậu đã dùng để chơi đấu địa chủ với em trai em gái vào đêm giao thừa, mặt sau là hoa văn hình thoi màu xanh quen thuộc, loại thường thấy ở các cửa hàng tạp hóa. 5 Cơ, 8 Rô, 10 Chuồn, J Bích... những lá bài với đủ các chất bài khác nhau xếp thành một chuỗi dài, lướt qua trước mặt cậu với tốc độ chóng mặt, như một cuộn phim đang được phát nhanh gấp bốn lần.

Trong màn sương trắng xóa, chuỗi bài nhanh chóng xếp thành hàng ngang, hàng dọc, bốn chất bài lẫn lộn, không theo quy luật nào cả, trong vòng 10 giây ngắn ngủi, vô số lá bài poker đã tạo thành một bức tường bài khổng lồ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Hệ thống: "Chào mừng người chơi Tiêu Lâu đến với Thế Giới Lá Bài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play