- Sự Trả Thù -
Tại phòng thẩm vấn bên cạnh, cảnh sát lần lượt thẩm vấn ban giám hiệu nhà trường và những người quen biết ba nạn nhân mất tích.
Người đầu tiên là một nam thanh niên 25 tuổi, giáo viên tâm lý của trường.
Theo lời hiệu trưởng, anh ta được Sở Giáo dục điều đến trường cách đây 5 năm. Sở rất coi trọng việc tư vấn tâm lý cho học sinh trung học, yêu cầu trường học định kỳ tổ chức các khóa học tâm lý. Hiệu trưởng tất nhiên phải hợp tác, còn đặc biệt bố trí cho anh ta một phòng tư vấn riêng.
Có một khoảng thời gian Tư Hàm thường xuyên ra vào văn phòng của anh ta, vì vậy năm đó sau khi Tư Hàm ngã lầu, cảnh sát đã tập trung điều tra anh ta. Lời khai của anh ta lúc bấy giờ là do thành tích học tập của Tư Hàm trồi sụt, áp lực tâm lý lớn nên mới tìm anh ta tư vấn. Anh ta còn đưa ra ghi chép của mỗi buổi trò chuyện với Tư Hàm, cảnh sát không hề nghi ngờ.
Trong ấn tượng của đồng nghiệp và lãnh đạo, anh ta là một giáo viên dịu dàng, đẹp trai, hài hước và hoạt bát. Rất nhiều lớp học, mỗi tuần một tiết tư vấn tâm lý đều do anh ta phụ trách, dạy cho học sinh không ít kiến thức điều chỉnh tâm lý. Học sinh rất yêu mến và tin tưởng anh ta.
Điều kỳ lạ là, hai năm trước anh ta đột nhiên nộp đơn xin nghỉ việc. Hiệu trưởng lúc đó còn khuyên can, nhưng anh ta nói là do lý do cá nhân.
Một nam giáo viên có quan hệ khá thân thiết với anh ta tiết lộ, có lần anh ta say rượu đã lỡ lời nói rằng mình đã yêu một người phụ nữ, chuẩn bị kết hôn. Người phụ nữ đó không muốn làm chung một đơn vị và ngày ngày chạm mặt nhau, muốn giữ lại cho nhau một chút không gian riêng tư. Vì vậy, anh ta quyết định nghỉ việc, thi lấy chứng chỉ bác sĩ tâm lý, đến trung tâm tư vấn tâm lý của bệnh viện tư nhân, thu nhập của bác sĩ tâm lý ở bệnh viện cao hơn nhiều so với giáo viên.
Không lâu sau khi nghỉ việc, anh ta mất tích, gia đình đã báo án.
Còn “đối tượng kết hôn” mà anh ta nhắc đến lại chưa từng xuất hiện. Năm đó khi cảnh sát điều tra, do đối phương là lời nói lúc “say rượu”, không thể coi là thật, cũng không tra được bất kỳ bằng chứng nào về việc anh ta qua lại với phụ nữ, nên điểm này đã bị bỏ qua.
Giờ đây chuyện cũ được nhắc lại, nghe đến đó Tiêu Lâu bỗng chốc giật mình: Liệu đối tượng kết hôn của anh ta có phải là Chương Tình?!
Lúc đó Chương Tình mới đến trường được một năm, trẻ trung xinh đẹp, lại có tài, nam nữ độc thân, bị thu hút lẫn nhau rồi đến với nhau, lại vì lý do nào đó… ví dụ như Chương Tình không muốn công khai, nên vẫn luôn trong mối quan hệ bí mật.
Chuyện anh ta muốn nghỉ việc, nói không chừng cũng là do Chương Tình đề nghị.
—— Không muốn làm chung một đơn vị, không muốn ngày ngày chạm mặt nhau, khuyên anh ta rời đi, ngay sau đó tìm cơ hội giết anh ta một cách thần không biết quỷ không hay, phân xác sau đó chôn những mảnh xác của anh ta trong rừng phong.
Tên sát nhân này thông minh, bình tĩnh, và tàn nhẫn, lặng lẽ đùa giỡn với vị giáo viên tâm lý trong lòng bàn tay.
Thảo nào nguyên nhân cái chết của vị giáo viên này là do bị vật cứng đập vào dẫn đến vỡ xương sọ, một người đàn ông trưởng thành bị người ta đập chết trực tiếp, điều này rất khó. Nhưng nếu là người thân thiết ra tay thì sao? Ví dụ như, vợ sắp cưới mà anh ta rất yêu, nhân lúc anh ta đang ngủ say, đột nhiên vung rìu lên, nhắm thẳng vào đầu anh ta dùng sức bổ xuống…
Tiêu Lâu nghĩ đến hình ảnh đó, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Vụ án mất tích của giáo viên tâm lý năm đó trở thành vụ án treo, giờ đây được hợp nhất điều tra với vụ án Tư Hàm nhảy lầu, cảnh sát cũng nhận thấy điều bất thường, sau khi ban giám hiệu rời đi liền nói: “Tập trung điều tra vợ sắp cưới của anh ta, người này chắc chắn có vấn đề!”
Nạn nhân mất tích thứ hai, bảo vệ, cũng đến trường từ 5 năm trước, nghe nói là họ hàng của một vị phó hiệu trưởng.
Ban giám hiệu nhà trường sắp xếp người thân đến trường làm bảo vệ là chuyện rất thường thấy, Tiêu Lâu đã thấy nhiều ở trường đại học nên không lạ.
Đối với người bảo vệ đó, đánh giá của mọi người đều là “không thân lắm”, chỉ biết lúc rảnh rỗi thì ông ta thích đi dạo, tuần tra trong khuôn viên trường. Vì có họ hàng là một trong những phó hiệu trưởng, nên ông ta có phần kiêu ngạo.
Người bảo vệ tên Tiểu Lưu từng làm việc cùng ông ta cho biết, ông ta không được lòng người trong đội bảo vệ, quá thích ra vẻ ta đây, nên mọi người đều không thích làm cùng ông ta.
Không lâu sau khi ông ta mất tích, người anh họ làm phó hiệu trưởng của ông ta cũng vừa bị Sở Giáo dục đình chỉ công tác vì tình nghi đánh bạc. Đối với vụ án mất tích của ông ta, nhà trường cũng không mấy quan tâm, còn tưởng là cũng dính líu đến đánh bạc, bị thế lực đen tối trả thù.
Nạn nhân mất tích thứ ba, giáo viên ngữ văn họ Châu, nửa năm trước đột nhiên mất tích. Đánh giá của đồng nghiệp về người này lại rất cao, nói gã rất có tài, nói năng lưu loát, dạy ngữ văn rất hay, viết chữ rất đẹp, còn thích sưu tầm thư pháp, tranh chữ, và có thể sao chép các loại thư pháp, sao chép các tác phẩm nổi tiếng đến mức có thể làm giả thành thật.
Nghe đến đây, Tiêu Lâu gần như có thể khẳng định —— bức thư tuyệt mệnh giả mạo trong vụ án Tư Hàm nhảy lầu 5 năm trước, chính là do vị giáo viên ngữ văn này viết.
Sau khi nghe thẩm vấn ở hai phòng thẩm vấn xong, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang gặp nhau tại hành lang trên không đã hẹn trước.
Họ trao đổi thông tin mà mình có được.
Ngu Hàn Giang nói: “Bây giờ có thể xác định, Chương Tình chính là hung thủ giết chết Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà là người bỏ thuốc độc bằng cách tráo đổi socola, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ và nguyên nhân thực sự cái chết của Ứng Tiểu Nhã vẫn chưa rõ ràng.”
Tiêu Lâu nói: “Chương Tình chắc hẳn đã dùng một số thủ đoạn, khiến ba hung thủ tình nghi giết hại Tư Hàm mắc câu. Vị giáo viên tâm lý kia bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, suýt chút nữa kết hôn với cô ta; bảo vệ, và cả giáo viên ngữ văn, rất có thể cũng bị cô ta lừa, như vậy có thể giải thích tại sao một người phụ nữ như cô ta, có thể dễ dàng giết chết ba người đàn ông trưởng thành.”
"Sắc tự đầu thượng nhất bả đao*", đối mặt với phụ nữ xinh đẹp, đàn ông háo sắc sẽ rất dễ mất cảnh giác. Nhưng nào ngờ, vẻ đẹp của một số phụ nữ, giống như bông hoa chứa đầy kịch độc, hái một cách dễ dàng, chỉ khiến bản thân mình đầy thương tích, thậm chí mất mạng.
*Tình dục là con dao sắc bén trên đầu.
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn Tiêu Lâu: “Nếu suy luận của cậu thành lập, ba người đều háo sắc, vậy thì sự thật về vụ án Tư Hàm nhảy lầu, có lẽ là ba người bọn họ liên thủ cưỡng hiếp nữ sinh xinh đẹp này?”
Sắc mặt Tiêu Lâu hơi tái đi: “Có khả năng này.”
Vì vậy, khi Chương Tình thực hiện trả thù, cũng nắm bắt được điểm yếu háo sắc của bọn họ.
Tiêu Lâu cau mày: “Nhưng vụ án Ứng Tiểu Nhã vẫn không thể giải thích được, tại sao cô ta lại giết Ứng Tiểu Nhã? 5 năm trước, khi Tư Hàm ngã lầu, Ứng Tiểu Nhã vẫn còn học cấp hai, đáng lẽ không liên quan gì đến vụ án này. Hơn nữa, lời khai của Du Huy có nhắc đến ba mẹ Tiểu Nhã đều ở nơi khác, cũng không liên quan đến vụ án này lắm phải không?”
Ngu Hàn Giang suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Trong Bá tước Monte Cristo, kẻ thù của nhân vật chính chỉ có ba người, ba người mà Chương Tình giết chết, chính là những kẻ hại chết Tư Hàm, chắc là sẽ không xuất hiện kẻ thù thứ tư.”
Anh dừng lại vài giây, ánh mắt trở nên vô cùng sâu thẳm: “Sau khi lần lượt giết chết từng kẻ thù một cách thuận lợi, tâm lý của Chương Tình đã thay đổi, cô ta có được kho*i c*m và cảm giác vượt trội cực mạnh từ quá trình giết người, kế hoạch của cô ta quá tinh vi, cảnh sát không tra được bất kỳ bằng chứng nào, cô ta cảm thấy mình rất thông minh…”
Tiêu Lâu giật mình: “Vì vậy, Ứng Tiểu Nhã có thể là người vô tội bị liên lụy?”
Ngu Hàn Giang gật đầu: “Từ việc Tạ Tinh Hà muốn cứu Ứng Tiểu Nhã, có thể suy đoán Ứng Tiểu Nhã là người vô tội. Giả sử, Tạ Tinh Hà đã biết tất cả những điều này từ lâu, trong cặp của cậu ta cũng có cuốn sách “Bá tước Monte Cristo”, chứng tỏ cậu ta đồng tình với cách trả thù của Chương Tình. Ứng Tiểu Nhã vô tình biết được những điều này, Chương Tình muốn diệt khẩu, Tạ Tinh Hà ra tay ngăn cản, vì cậu ta cảm thấy Chương Tình giết kẻ thù là có lý do chính đáng, giết Ứng Tiểu Nhã thì quá đáng, nên cậu ta cảnh báo, hạ độc, muốn cứu cô gái vô tội này, để Chương Tình dừng tay… nhưng cậu ta đã chậm một bước.”
Tiêu Lâu dựa theo mạch suy nghĩ của Ngu Hàn Giang mà nói: “Chương Tình nghiện giết người, lại tích lũy đủ kinh nghiệm, cô ta làm giả thư tuyệt mệnh, mua giày cùng kiểu, đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu… có lẽ Tạ Tinh Hà cũng không ngờ hành động của cô ta lại nhanh như vậy, trong kế hoạch ban đầu của Tạ Tinh Hà, thứ Hai Ứng Tiểu Nhã hoặc Du Huy sẽ trúng độc, được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, cảnh sát đến trường điều tra, khoảng thời gian này cậu ta có thể khuyên Chương Tình dừng tay. Chỉ cần Chương Tình không ra tay với Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà cũng không muốn vạch trần cô ta, bí mật của rừng phong sẽ mãi mãi trở thành bí mật, cậu ta lại giả vờ như bạn học vô tình dùng nhầm thuốc độc, chuyện này coi như xong.”
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tạ Tinh Hà đã đánh giá thấp hiệu suất và sự tàn nhẫn của Chương Tình, lại đánh giá cao kế hoạch của mình.
Việc Tạ Tinh Hà hạ độc và Chương Tình ra tay đúng lúc trùng hợp về thời gian, kết quả là kéo theo một loạt vụ án, khiến vụ án Từ Hàm 5 năm trước, các vụ án mất tích những năm gần đây, vụ án Ứng Tiểu Nhã ngã lầu, tất cả đều được xâu chuỗi lại với nhau.
Tạ Tinh Hạ không cứu được Ứng Tiểu Nhã, cũng không bảo vệ được Chương Tình.
Ngu Hàn Giang thở dài, nói: “Rất có thể Tạ Tinh Hà là người thân của Chương Tình, Tư Hàm cũng có quan hệ huyết thống với bọn họ, vì vậy khi Chương Tình trả thù, cậu ta đã không ngăn cản. Cho đến khi tâm lý của Chương Tình bị bóp méo, ra tay với Ứng Tiểu Nhã vô tội… cậu ta muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.” ( app truyện T Y T )
Có một số hung thủ, ban đầu có lẽ chỉ là ngộ sát, hoặc giết một hai người để thỏa mãn mục đích nào đó của mình.
Nhưng khi lần đầu tiên gây án thành công, hung thủ sẽ phát hiện, hóa ra giết người lại đơn giản như vậy, bọn họ sẽ có được cảm giác thỏa mãn cực độ, và dần dần yêu thích kho*i c*m giết người, biến thành những kẻ giết người hàng loạt tàn bạo.
Chương Tình, một người ban đầu muốn trả thù cho Tư Hàm vô tội, cuối cùng lại biến thành hình dạng mà mình căm ghét nhất, tự tay giết chết một cô gái vô tội.
***
Trước mặt hai người đồng thời hiện lên thông báo ——
Kết quả suy luận căn phòng bí mật 3 Cơ, vui lòng lựa chọn.
Người hạ độc Ứng Tiểu Nhã: Tạ Tinh Hà? Có/Không/Không chắc chắn.
Người đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu: Chương Tình? Có/Không/Không chắc chắn.
Tiêu Lâu nhìn Ngu Hàn Giang, anh cũng nhìn cậu, hai người trao đổi ánh mắt.
Lần này, họ không do dự, đồng thời nhấn vào lựa chọn đầu tiên: Có.
Không ngờ, vừa nhấn xuống, trước mắt hai người liền hiện lên một dòng chữ màu đỏ như máu ——
[Chúc mừng người thách đấu Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang vượt ải hoàn hảo căn phòng bí mật 3 Cơ, tìm được tất cả manh mối hiện có, thời gian hoàn thành 3 ngày 3 giờ 24 phút, điểm hoàn thành 955 điểm, phá kỷ lục thế giới căn phòng bí mật 3 Cơ!]
Thế mà có thể vượt ải hoàn hảo, cả hai đều có chút bất ngờ.
Chương Tình và Tạ Tinh Hà đã bị cảnh sát đưa đi, manh mối cần tìm đều đã tìm thấy. Những manh mối khác không tìm thấy, có lẽ chính là “cốt truyện ẩn”, ví dụ như lá bài 2 Cơ hung thủ giết hai người, chính là lá bài cốt truyện ẩn cuối cùng mới nói cho người chơi biết.
Lá bài 3 Cơ, nguyên nhân thực sự cái chết của Tư Hàm, quá trình trả thù của Chương Tình, mối quan hệ giữa Chương Tình và Tạ Tinh Hà, tại sao Ứng Tiểu Nhã bị giết, những điều này ước chừng đều là cốt truyện ẩn, phải đợi lá bài cốt truyện cuối cùng.
Phá kỷ lục… dường như cũng hợp lý?
Dù sao cũng là sự kết hợp giữa cảnh sát hình sự và pháp y, biết Ứng Tiểu Nhã trúng độc trước một ngày, đi lục soát phòng tư liệu, phòng thí nghiệm trước, thức trắng đêm hai đêm liên tiếp đến tận rạng sáng, leo cầu thang, trèo cửa sổ, cạy khóa, đấu trí đấu dũng với bảo vệ…
Họ đã trải qua ba ngày mệt mỏi nhưng cũng rất kích thích, bây giờ đã vượt ải phòng bí mật, tâm trạng lại khó bình tĩnh.
Tiêu Lâu nhớ lại buổi sáng lần đầu tiên gặp Ứng Tiểu Nhã, cô gái vội vã chạy vào cổng trường, mặc áo len và quần jean, đôi mắt ướt đẫm, giống như chú thỏ trắng vô tội lạc vào rừng.
Cô cẩn thận đứng ở cuối lớp học, nắm chặt tay, cố nén nước mắt.
Thực ra, dù Chương Tình không giết cô, với tính cách nhút nhát của cô, cô cũng sẽ không nhiều lời, đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi vận rủi này.
Tiêu Lâu hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn rừng phong trong trường.
Rừng phong hùng vĩ khi mới đến thế giới phòng bí mật, lúc này vì bị đào bới, cây phong đổ nghiêng ngả, một mảnh hỗn độn, không còn cảnh tượng lá phong bay lả tả rực rỡ nữa.
Cậu và đội trưởng Ngu sẽ sớm rời khỏi đây, nhìn cảnh tượng này, cậu chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại.
Ngôi trường tốt đẹp đã nhuốm quá nhiều máu, Tiêu Lâu không thể thay đổi kết cục của thế giới phòng bí mật, chỉ hy vọng học sinh ở thế giới thực, đều có thể bình an, vui vẻ trải qua những năm tháng trung học ngây thơ, tươi đẹp nhất của mình.
Tạm biệt, trường cấp 3 Phong Lâm.