Mọi việc xảy ra quá trùng hợp. Gia đình họ Bạch trước giờ vẫn sống yên ổn, vì sao bọn người kia vừa đến không lâu thì xảy ra chuyện? Dân làng nói họ không phát hiện nhà cháy, cũng không nghe thấy tiếng gọi. Nếu có cháy lớn, cho dù Tiểu Nhai và bà thím không trốn thoát nhưng cũng sẽ gọi cầu cứu. Tại sao một tiếng kêu cứu cũng chẳng có?
Bạch Tiểu Nhai, dường như đã bị chết cháy trong phòng.
Đối mặt với câu hỏi của Nhã Nhĩ, Thẩm lão gia nổi giận mắng: “Chẳng qua là một đứa con gái chết mà mày đã sa đọa như vậy thì sao có thể kế thừa sản nghiệp của gia đình?”
Anh nhìn Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân như những người hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn có phần thù hận. Anh cười khẩy: “Tại sao tôi phải kế thừa, tôi đâu có quan hệ gì với gia đình máu lạnh các người?”
“Đừng quên xương cốt mày chảy dòng máu nhà họ Thẩm.”
“Nếu như vậy, một giọt tôi cũng chẳng cần.”
“Mày…” Thẩm lão gia tức giận, Thẩm phu nhân ở phía sau hơi kéo ông. Ông hít sâu vài lần rồi giọng dịu lại: “Cha biết con hận cha mẹ vứt bỏ con nhưng cha mẹ sẽ đền bù, chỉ cần con trở về thì tương lai nhà họ Thẩm đều của con. Con gái ngự sử ở kinh đô đánh giá con cao lắm, nếu con chịu thì con đường phía trước rộng mở. Nhà họ Bạch có ơn với con, cha sẽ sắp xếp đám tang thật chu đáo.”
Nhã Nhĩ nhìn nhưng cũng chẳng đặt họ vào trong mắt: “Tôi đã có vợ, tên cô ấy là Bạch Tiểu Nhai. Tôi sẽ không tái giá với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Tôi không phải người nhà họ Thẩm, các người đừng uổng phí thời gian nữa.”
Sắc mặt Thẩm lão gia u ám, ông ta phẫn nộ nói: “Mày thấy nhục nhã khi là Thẩm thiếu gia đúng không? Mày do mẹ mày mang thai mười tháng sinh ra, mày không thừa nhận cũng không được. Mày đừng mong cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm.”
Bạch Nhã Nhĩ cười khẩy, anh cẩn thận đặt xương cốt của Tiểu Nhai vào túi trước ngực rồi chậm rãi đi tới góc phòng. Anh cúi người, nhặt một con dao đen từ lớp đất lộn xộn.
Hai vợ chồng kia lùi về sau một bước, hai mắt ông ta trừng lớn, quở mắng: “Nghịch tử, mày muốn làm gì?”
Nhã Nhĩ không trả lời, nụ cười trào phúng.
Anh ngước mắt nhìn vợ chồng kia, mí mắt không chớp rồi một dao đâm thẳng vào cánh tay trái.
“A!” Nhiều người kêu lên ngay tại chỗ.
Nhã Nhĩ không rên một tiếng, con dao khứa vào thịt rồi từ từ đi xuống.
Lóc thịt tới xương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẻ mặt anh không thay đổi.
Cảnh tượng đầm đìa máu khiến nhiều người không chịu nổi, có người chạy sang bên kia để nôn khan.
“Chưa bao giờ dưỡng dục thì sao có tình thương.”
Giọng Nhã Nhĩ trầm xuống, tay phải dùng sức, mùi máu tanh bay trong không khí: “Đống thịt này tôi trả lại cho các người.”
“Thằng mất dạy, thằng mất dạy.” Ông ta tức giận nhìn đống máu trên đất, đôi mắt khiếp sợ, ngón tay run rẩy chỉ vào anh còn bà mẹ đã ngất đi.
Bọn họ không thể lường được Nhã Nhĩ sẽ làm ra chuyện này.
“Đủ chưa?” Tay phải Nhã Nhĩ cầm dao, phớt lờ máu chảy từ tay trái. Từng giọt từng giọt chảy vào gốc cây như cây quế đang chảy nước mắt.
Máu của anh nhanh chóng biến thành màu đen, anh kiên trì không gục ngã. Anh nheo mắt, nụ cười trên môi làm mọi người ớn lạnh từ tận đáy lòng: “Nếu không đủ, tôi có thể cắt thêm một phần trên người.”
Người Thẩm gia đi lúc nào, biểu cảm ra sao anh không biết mà cũng chẳng quan tâm.
Có người chạy đến cầm máu cho anh, anh ném con dao trong tay xuống đất, quỳ gối bên cây nguyệt quế cháy đen chẳng còn chút độ ấm.
“Anh ơi, nếu một ngày em rời đi trước, em sẽ hóa thành hoa nguyệt quế để làm bạn với anh năm này qua tháng khác.”
Cây nguyệt quế đã bị thiêu cháy còn có thể nở hoa ư?
Bạch Nhã Nhĩ tay không đào đất, có người tiến lại giúp đỡ thì bị anh đẩy ra.
Dân làng thở dài, một cặp đẹp đôi như vậy lại phải chia lìa.
Như lời Bạch Nhã Nhĩ, cái chết của Tiểu Nhai có liên quan đến nhà họ Bạch. Bọn họ muốn chặt đứt đường lui của anh để anh quay về nhà.
Cho dù Thẩm gia làm thật nhưng có thể làm được gì? Nhà học Thẩm rất có địa vị ở thành Bình Dương, lại có mối quan hệ tốt với quan huyện. Ở một nơi xa xôi thế này, không ai quan tâm tới cái chết của một dân thường, chưa kể Bạch Nhã Nhĩ không có bằng chứng.
Anh ôm gốc cây quế vào lòng rồi hôn mê trên đất.
Ngày hôm sau, anh cẩn thận quấn xương của Tiểu Nhai trong người rồi mang theo khối gỗ hoa quế rời thôn.
Năm sau, quan tri phủ thành Bình Dương cải trang vi hành, quan huyện mở tiệc tiếp đãi. Ông đi cùng với một chàng trai chưa đến 20 tuổi, thanh niên này có mái tóc trắng và tay trái không được linh hoạt lắm. Tuy khuôn mặt rất anh tuấn nhưng đôi mắt lại âm u như nước không gợn sóng, người khác nhìn lạnh cả sống lưng.
Trong buổi tiệc, anh nhắc đến vụ hỏa hoạn chết người xảy ra tại một ngôi làng ở thành Bình Dương, tỏ vẻ nhận được lời ủy thác điều tra. Tri phủ cũng tiếp lời ám chỉ tình hình bất lợi thì quan huyện khó giữ được chức. Quan huyện sợ hãi, rối rắm nói người nhà họ Thẩm làm nhưng không có bằng chứng kết án.
Vụ cháy nhà họ Bạch kết thúc. Nhà họ Thẩm trả giá cho tội ác của mình và bị xử lí theo pháp luật.
Ngày hôm sau, chàng trai gửi đơn xin từ chức cho tri phủ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Mười một năm kể từ vụ cháy ở làng, Bạch Nhã Nhĩ đã gần ba mươi nhưng vẫn lẻ bóng một mình, không chịu cưới ai.
Kỉ vật duy nhất còn lại là khối gỗ quế.
Anh điêu khắc từng chút một lên khối gỗ, anh không bao giờ quên được gương mặt của cô, bụng dưới người gỗ hơi nhô lên là đứa nhỏ bé bỏng chưa kịp sinh ra đời.
“Nhai Nhi, hôm nay anh thấy một người phụ nữ cực kì giống em.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve người gỗ, mang theo tình yêu và thương tiếc không gì sánh được. “Nhưng mà cô ấy không phải em, anh đã hứa sẽ mãi mãi làm anh trai của một mình em.”
Tuy trải qua nhiều vất vả, đôi mắt đầy tang thương nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp đẽ. Hôm nay, người tiều phu lại dẫn theo một người, mọi người đều cho rằng anh chỉ cần cưới vợ mới thì sẽ quên đi vợ cũ.
Chỉ có anh biết, không ai thay thế được Bạch Tiểu Nhai.
Đối mặt với người tới, anh chỉ nói một câu: “Vợ tôi vẫn còn đó.”
“Em vẫn luôn làm bạn với anh đúng không?” Bạch Nhã Nhĩ khẽ nói, tay đặt người gỗ màu đen lên bàn.
“Anh…” Anh xoay người chuẩn bị rời đi thì có tiếng gọi quen thuộc thốt lên từ phía sau người gỗ, người anh run lên, cả thế giới dường như ngừng lại ngay lúc này. Anh chậm chạp xoay người lại.
Anh chăm chú nhìn hình bóng trước bàn, con ngươi đen kịt dần dần ẩm ướt.
Anh chờ được rồi, có phải…
Bên ngoài ngôi nhà, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua những tán lá nguyệt quế trong sân chiếu lên người Bạch Nhã Nhĩ, chiếu lên mái tóc điểm bạc của anh, chiếu lên bóng hình hai người trong nhà…
Bóng dáng gầy gò run nhè nhẹ rồi vươn tay.
…
Mọi vật đều có linh hồn, Bạch Nhã Nhĩ không quên được Tiểu Nhai nên chấp niệm của anh khiến Tiểu Nhai không thể đầu thai. Kiên trì 11 năm, người gỗ đen như mực cuối cùng cũng linh.