Vợ anh đã ra đi mười một năm.
Mà anh, cũng giữ một người vợ gỗ mười một năm.
Vợ con anh chết trong một trận hỏa hoạn mười một năm trước. Nhưng anh không muốn dùng từ "chết" để định nghĩa sự biến mất của vợ. Trong trái tim anh, cô chưa hề chết.
Mười năm trước đi xa quê hương, anh rời đi mà không hề vướng bận bất cứ chuyện gì ở quê nhà. Thứ duy nhất anh mang đi là một khúc gỗ cây nguyệt quế.
Khối gỗ đen kịt chia thành nhiều khối, phần còn lại thì bị chôn vùi trong sân. Anh dùng nửa năm để khắc khối gỗ to cỡ bàn tay thành một con rối gỗ.
Người người đều nói anh điên rồi, suốt ngày nói chuyện với người gỗ, vẻ mặt dịu dàng, hành động thì chở che cẩn thận, làm như người gỗ kia là vợ anh vậy.
Lênh đênh nửa đời, mới hơn ba mươi mà tóc mai của anh đã trắng như tuyết.