Vợ anh đã ra đi mười một năm.

Mà anh, cũng giữ một người vợ gỗ mười một năm.

Vợ con anh chết trong một trận hỏa hoạn mười một năm trước. Nhưng anh không muốn dùng từ “chết” để định nghĩa sự biến mất của vợ. Trong trái tim anh, cô chưa hề chết.

Mười năm trước đi xa quê hương, anh rời đi mà không hề vướng bận bất cứ chuyện gì ở quê nhà. Thứ duy nhất anh mang đi là một khúc gỗ cây nguyệt quế.

Khối gỗ đen kịt chia thành nhiều khối, phần còn lại thì bị chôn vùi trong sân. Anh dùng nửa năm để khắc khối gỗ to cỡ bàn tay thành một con rối gỗ.

Người người đều nói anh điên rồi, suốt ngày nói chuyện với người gỗ, vẻ mặt dịu dàng, hành động thì chở che cẩn thận, làm như người gỗ kia là vợ anh vậy.

Lênh đênh nửa đời, mới hơn ba mươi mà tóc mai của anh đã trắng như tuyết. Mười một năm qua, không chỉ một người tò mò nhìn lén người vợ anh coi là thật. Nhưng những gì họ nhìn thấy là một khúc gỗ cháy sém, mơ hồ nhìn thấy hình dạng con người nhưng không nhìn ra đâu là mắt đẹp, đâu là môi và răng.

Nhưng anh dịu dàng khẽ vuốt khối gỗ đen khô, không ngại phiền nói chuyện với nó.

“Nhai Nhi, hoa quế trong viện đã đâm chồi rồi, chỉ tiếc năm đó rễ bị cháy hết nên cây không phát triển được nữa.”

“Nhai Nhi, hôm nay trung thu trăng tròn, chỉ tiếc đã lâu không được ăn bánh trung thu tự tay em làm.”

“Nhai Nhi, tuyết rơi rồi, em có lạnh không?”

Anh cứ sống như thế từ ngày này qua ngày khác.

Vốn là một người đầy một bụng kiến thức mà lại bằng lòng ở sâu trong ngọn núi thưa thớt người này. Rõ ràng bề ngoài phi phàm, nhã nhặn tuấn tú, phong thái tài hoa nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ lấy vợ mới.

Có người bảo anh bị điên, anh chỉ cười cho qua chuyện.

Tuy rằng anh ru rú trong nhà nhưng dân làng dưới núi vẫn biết trong núi sâu có một người đàn ông siêu đẹp trai. Thôn xóm xung quanh có không ít phụ nữ tốt bụng cảm động, mời bà mối trèo đèo lội suối để làm mai cho họ. Nhưng anh không có chút rung động nào, chỉ vỗ về người gỗ trong tay, bình thản trả lời: “Bà mối trở về đi, Bạch mỗ đã có vợ con.”

Bà mối còn muốn thuyết phục vài câu nhưng trước mặt chỉ còn là chiếc cửa lạnh như băng.

Có một tiều phu hay lên núi đốn củi, dần dần quen biết anh, cũng mơ hồ biết chuyện. Anh ta không đành lòng nhìn anh mê muội vào hư ảo, thẳng thắn nói: “Anh Bạch, vợ anh đã không còn nữa rồi.”

Đối với những người không chút thương tình nói ra sự thật, anh im lặng trong giây lát rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi biết.”

“Biết mà tại sao vẫn còn nói chuyện với người gỗ cả ngày, chuyện quan trọng hơn là cưới vợ mới.”

“Cô ấy là vợ tôi.” Anh vô hồn đáp lại.

Có lẽ mười một năm qua, những người biết hay không quen biết đều đã chẳng thèm chế nhạo anh nữa, mà có lẽ tâm trạng của anh khi vợ anh đi xa cũng đã chẳng còn nữa.

Anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Trong lòng anh, cô ấy vẫn chưa rời xa.

Đôi mắt anh dịu dàng quyến luyến nhìn con rối gỗ mười một năm chưa từng thay đổi.

Anh đã hứa với em chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.

Bạch Nhã Nhĩ là đứa trẻ ba tuổi được vợ chồng họ Bạch nhặt ở lối vào thôn. Hai vợ chồng coi anh như con đẻ, đến cả tên cũng được thầy giáo trong thôn đặt. Thầy thấy đứa trẻ có vẻ ngoài sáng sủa không tầm thường nên gọi là Nhã Nhĩ, tao nhã chính trực, gởi gắm kỳ vọng cao.

Một năm sau, Bạch Tiểu Nhai ra đời. Hai đứa trẻ là thanh mai trúc mã, yêu thương lẫn nhau. Bạch Tiểu Nhai ê a học chữ, câu nói đầu tiên là anh. Từ khi có thể tự bước xuống đất, cô sẽ lôi kéo góc áo của anh cả ngày, hai người như hình với bóng.

Nhà họ Bạch sống dựa vào săn thú, trong nhà không tính là giàu có nhưng Bạch Nhã Nhĩ chín tuổi vẫn được đến trường học.

“Anh ơi, anh sẽ không đi đúng không?” Hai đứa trước giờ vẫn như hình với bóng. Ngày Bạch Nhã Nhĩ đi học, Bạch Tiểu Nhai ngẩng khuôn mặt nhỏ non nớt, bàn tay be bé hồi hộp nắm ngón tay của anh, rõ ràng lo lắng anh bỏ rơi cô.

Đối mặt với sự ỷ lại của Bạch Tiểu Nhai, Bạch Nhã Nhĩ cưng chiều sờ đầu cô: “Anh không đi, anh chỉ đọc sách thôi.”

Bạch Tiểu Nhai là con gái. Tuy rằng cô cũng muốn đi học với anh nhưng về lý không hợp, hơn nữa nhà họ Bạch cũng không còn dư tiền. Cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Nhã Nhĩ đi ba bước quay đầu một lần. Tiểu Nhai thỉnh thoảng sẽ chạy đến bên ngoài trường học, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt vào hàng rào tre, vất vả nhón chân, đỏ mắt chờ mong Bạch Nhã Nhĩ.

Thầy giáo bực bội cô làm rối loạn kỷ luật lớp học, lúc đầu thường mắng đuổi cô đi. Bạch Nhã Nhĩ luôn thương em gái vội vàng chạy ra bảo vệ Tiểu Nhai. Bạch Nhã Nhĩ là học trò ông thích nhất, ông không đành lòng trách mắng anh, liên tục vài lần bị mất thể diện nên hiển nhiên sắc mặt cũng không tốt.

Bạch Nhã Nhĩ không thèm để ý, anh không muốn Tiểu Nhai chịu oan ức. Nhưng dần dần, Tiểu Nhai hiểu chuyện, không muốn anh bị làm khó nên không hề lộ mặt ở trường học, thỉnh thoảng lén lút đến nhìn nhưng thầy giáo không hề phát hiện.

Tuy nhiên, cô phát hiện mình không thoát được ánh mắt của anh. Mỗi lần vừa trốn chưa được bao lâu, cô thấy khóe môi anh hơi cong lên, tầm mắt tình cờ nhìn vài lần về hướng cô trốn.

Bạch Tiểu Nhai ngây thơ, lại vui mừng. Trên đời này, ngoài cha mẹ thì Nhã Nhĩ là người gần gũi nhất.

Cha mẹ chưa bao giờ giấu giếm thân thế của Nhã Nhĩ, cô hiểu nhưng không để ý. Mặc kệ bọn họ có huyết thống hay không, Nhã Nhĩ vĩnh viễn là anh trai thân thiết nhất, người cả đời này cô không chia lìa.

Bên ngoài tuyết bay lả tả, Bạch Nhã Nhĩ ôm Bạch Tiểu Nhai ngồi trên giường, cầm thảo dược tiêu sưng xoa vào bàn tay của Tiểu Nhai, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhai muốn học chữ không?”

Ngực anh trai thật ấm áp.

Bạch Tiểu Nhai lại nhích vào ngực anh trai, cô rất thích mùi tươi mát trên người anh. Cô định quay đầu trả lời câu hỏi nhưng lại không nhịn được sáp lỗ mũi lại gần, cọ cọ vào áo lót trắng của Nhã Nhĩ. Cuối cùng, cả khuôn mặt vùi luôn vào ngực Nhã Nhĩ.

Nhã Nhĩ cười khẽ, kéo đầu Tiểu Nhai xa một chút, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Nha đầu ngốc, em không thở được đó.”

Cô ngẩng khuôn mặt ngây thơ non nớt, ngây ngô mỉm cười.

Nhã Nhĩ hỏi lại: “Nhai Nhi muốn biết chữ không?”

Biết chữ?

Bạch Tiểu Nhai gật đầu, cô muốn học chữ để mãi mãi sát cánh cạnh anh.

“Anh dạy cho em được không? Em đừng đến nhìn lén ngoài trường nữa, bàn tay còn đau không?”

Sáng sớm, Tiểu Nhai lại lén lút chạy tới ngoài trường học. Thời tiết lạnh đến nỗi em ấy lỡ hắt xì hai cái nên bị thầy giáo phát hiện. Thầy giáo nghĩ phải dạy dỗ cô nên lấy thước bảng đánh cô mấy cái. Nhã Nhĩ có việc rời đi, khi trở về mới nghe bạn chung lớp nói Nhai Nhi bị thầy dạy bảo.

Cô sợ Nhã Nhĩ bị cô liên lụy, bị đánh xong vội vàng chạy về nhà. Bạch Nhã Nhĩ đau lòng không thôi, anh thông báo với bạn một tiếng rồi vội vã chạy về.

Anh biết Tiểu Nhai đi đến trường học chỉ vì muốn ở gần anh hơn.

“Không đau, không đau.”

Nhai Nhi không nỡ làm anh đau lòng rồi lại luyến tiếc cảm giác thương yêu của anh, đành nhỏ giọng nói: “Đau một xíu thôi, anh thổi là em không còn đau nữa.”

Nhã Nhĩ không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn cô, trong mắt loáng thoáng sáng tỏ mọi chuyện.

Bạch Tiểu Nhai ngây thơ nhìn Nhã Nhĩ cười.

Ở trường anh trai cô là người ưu tú nhất. Nói đến vẻ ngoài thì không ai có thể so sánh, học vấn thì không ai đuổi kịp. Cô biết rằng có rất nhiều cô gái cùng thôn thích anh trai mình.

“Anh, anh mãi mãi là anh trai của Nhai Nhi được không? Chúng ta mãi mãi không bao giờ lìa xa.”

“Luôn vậy mà, không phải sao?” Anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Nhai, khẽ mỉm cười.

“Dạ.”

Thời gian vô tư của hai đứa trẻ trôi qua.

Mười chín tuổi, Bạch Nhã Nhĩ là thanh niên tuấn tú nhất thôn, khí chất nho nhã và điềm tĩnh khiến mọi thiếu nữ đều ngưỡng mộ. Tất cả mọi người đều biết trong mắt anh chỉ có cô gái xinh đẹp Bạch Tiểu Nhai.

Hôm nay, anh dạy cô một bài trong “Kinh thi”.

Cô nhớ kĩ câu này, miệng nhẹ nhàng đọc: “Sinh tử xa cách. Cùng người thề nguyện. Nắm tay đã hẹn. Sánh bước đến già.”

Sống chết xa gần, hai bên lập lời thề cùng nhau nắm tay đến bạc đầu.

Bạch Tiểu Nhai lặng lẽ đỏ mặt, trái tim của cô dành cho anh chính là như vậy.

Cô sắp tới tuổi cập kê nghĩa là sắp đến tuổi kết hôn. Cô đã không còn là đứa trẻ vô tri nhưng sự gắn bó và tình yêu của cô dành cho anh chưa bao giờ giảm đi, thậm chí nó còn tăng lên từng ngày.

Cha mẹ đều cảm nhận được suy nghĩ của cô, họ không vạch trần mà bao dung để hai đứa tự xử lí.

Cô thích anh, thật sự rất thích.

Lòng đọc thầm câu thơ trong “Kinh thi”, cô nhẹ nhàng đưa tay, trộm nắm tay Nhã Nhĩ.

Bàn tay thon dài ấm áp, dẫn dắt cô từ bé đến lớn, truyền nhiệt độ cơ thể Bạch Nhã Nhĩ đến, trong đó có tình yêu và sự chở che anh dành cho cô.

Nhã Nhĩ đang sửa sang lại sách, nhạy bén phát hiện một bàn tay nhỏ bé dán vào tay anh.

Nghĩ tới chuyện gì đó, anh khẽ cười. Nhai Nhi giật mình vội buông lỏng tay, cô không ngờ Nhã Nhĩ đổi tay, nhẹ nhàng nắm tay cô.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn gò má cô đỏ bừng, cô chưa bao giờ có thể che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh. Nhã Nhĩ dịu dàng mở miệng: “Nhai Nhi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Gì cơ?” Bạch Tiểu Nhai vừa thẹn vừa lúng túng, lực tập trung của cô vẫn nằm ở bàn tay đang bị anh nắm. Nắm tay mười lăm năm, bởi vì một bài thơ anh dạy mà ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu.

Cô muốn nắm tay anh đến già.

Trong khi cô đang miên man suy nghĩ thì Nhã Nhĩ khẽ nói: “Nhai Nhi, em có nguyện cùng anh nắm tay chung sống đến già không?”

Nhai Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Cái gì?

Đôi mắt sửng sốt đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, trái tim Nhã Nhĩ càng mềm, anh nắm tay chặt hơn và nói chậm lại: “Anh muốn cả đời ở bên cạnh Nhai Nhi, muốn cưới Nhai Nhi làm vợ. Nhai Nhi bằng lòng không?”

Nhã Nhĩ bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi.

Con ngươi đen trắng chớp vài lần, cố gắng chắc chắn mình không nằm mơ. Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, không hề che giấu tâm trạng của mình rồi dùng sức gật đầu: “Em bằng lòng, Nhai Nhi muốn làm vợ của anh.”

Đáng tiếc, vợ chồng nhà họ Bạch không thể chứng kiến con gái rượu và con trai nuôi kết duyên.

Một ngày trước đám cưới, họ gặp tai nạn trên đường từ thị trấn về thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play