Dựa theo phong tục trong làng, Nhã Nhĩ phải làm đám tang cho cha mẹ, đồng thời cũng phải chăm sóc và an ủi Bạch Tiểu Nhai đau đớn đến mức ngất xỉu. Lòng anh càng hạ quyết tâm cả đời này phải chăm sóc cô thật tốt, không để cô chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa.

Sau một trăm ngày của cha mẹ, Bạch Nhã Nhĩ kết hôn với Bạch Tiểu Nhai. Anh trở thành trụ cột duy nhất của cô và Bạch Tiểu Nhai cũng chính là mối bận tâm, là trách nhiệm lớn nhất  cuộc đời anh. Anh tự nguyện gánh vác trách nhiệm hạnh phúc này và sẽ không bao giờ buông tay.

Nửa năm sau, một đám người lạ xuất hiện ở nhà họ Bạch. Bộ áo gấm, trang sức ngọc bội đắt tiền thể hiện rõ thân phận cao quý của người đến.

Người ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách nhà họ Bạch chính là cha mẹ đẻ của Bạch Nhã Nhĩ.

Thẩm đương gia – nhà giàu nhất Giang Nam không ai không biết.

Hai người đánh giá tướng mạo phi phàm có nét giống Thẩm thiếu gia của Nhã Nhĩ. Ánh mắt đánh giá không có chút tình cảm ruột thịt.

Quản gia đi cùng Thẩm đương gia giải thích rõ tình huống, Nhã Nhĩ lạnh mặt, nghe nhưng không nói gì.

Hồi lâu, Thẩm lão gia mới thong thả mở miệng, nói như ban ơn: “Lần này cha đến để đưa con về nhà. Đối với cô gái họ Bạch, con thích thì mang về. Sau này, chúng ta sẽ lựa chọn một mối hôn sự thật tốt cho con.”

Anh hờ hững nhìn gương mặt của hai người xa lạ, một tay che chở cho Bạch Tiểu Nhai, giọng anh rất lạnh lùng: “Mời hai người về. Đây là họ Bạch, không có người họ Thẩm mà mấy người tìm.”

Anh mơ hồ nhớ ký ức hồi ba tuổi.

Năm ấy, một thầy bói toán nói anh mang số mệnh hung thần, sẽ hại đến tính mạng người trong nhà, phá hoại tiền tài nhà họ Thẩm. Nếu muốn hóa giải tai họa, họ cần phải đốt hai trăm đồng bạc và bỏ đứa nhỏ đó.

Vì bảo vệ tính mạng và tài sản, Thẩm gia lão phu nhân không ngần ngại ném đứa trẻ ba tuổi yếu ớt vào núi sâu. Nếu vợ chồng nhà họ Bạch không tốt bụng nuôi anh thì anh đã trở thành mồi ngon cho dã thú trên núi rồi.

Đến bây giờ, thân thế của Bạch Nhã Nhĩ anh sẽ không bao giờ thay đổi, không chút lưu luyến gia đình họ Thẩm đã vứt bỏ anh.

Vợ chồng kia không lường trước việc bị đóng cửa không tiếp, Thẩm lão gia bị mất thể diện nên phất tay áo rời đi.

“Anh, anh không trở về với họ sao?” Bạch Tiểu Nhai nhìn đoàn người biến mất sau cửa nhà, do dự hỏi.

“Không quay về, chúng ta ở đây. Cha mẹ để lại cho chúng ta ngôi nhà này.” Bạch Nhã Nhĩ phát hiện sự lo lắng của Tiểu Nhai, xoay người ôm cô rồi khẽ nói.

“Dạ.”

Cho dù lòng cô có bao nhiêu nỗi sợ hãi, chỉ cần được ở bên cạnh Nhã Nhĩ thì cô mãi mãi yên tâm. Cô rúc đầu vào ngực Nhã Nhĩ, lắng nghe tiếng tim đập ổn định rồi hỏi: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia xa đúng không?”

“Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa.” Nhã Nhĩ nhẹ nhàng vỗ về ót của cô, trả lời nhẹ nhàng nhưng kiên định. Cô là vợ anh, người anh không bao giờ rời xa.

Sự bình yên và ấm áp đã xua tan nỗi lo lắng mà đám người kia mang lại.

“Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Rúc đầu vào ngực Nhã Nhĩ hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.

“Chuyện gì thế?”

Tiểu Nhai đối mặt với ánh mắt yêu thương của Nhã Nhĩ, cô giương khóe môi, nhón chân rồi thì thầm vào tai anh: “Anh được làm cha rồi.”

Đầu tiên anh ngẩn ra, sau đó gương mặt lạnh nhạt toát ra vẻ vui mừng như điên.

Anh ôm cô thật chặt nhưng cũng hết sức cẩn thận.

Ban đêm, hai người ngồi dưới tàng cây hoa quế trong viện, ngửa đầu ngắm trời đêm. Nụ cười của Tiểu Nhai thật dịu dàng và hạnh phúc, Nhã Nhĩ vòng tay ôm chặt cô từ phía sau.

Cây quế tươi tốt, cành lá xanh biếc đung đua trong gió như đang ăn mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ.

“Chúng ta có thể ngồi ngắm trăng đến già không anh?”

“Được.” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô.

“Đến lúc đó còn có con và rất rất nhiều cháu của chúng ta.”

“Dạ, em sẽ sinh cho anh thật nhiều con.” Tiểu Nhai nở nụ cười, nói không chút thẹn thùng.

Khi trái tim ngập tràn tình yêu, ta chỉ mong được cùng người ấy tạo ra thật nhiều sinh mệnh mới.

Mây trên trời tản đi chỉ còn lại ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng gốc nguyệt quế trong sân. Mùi hương hoa quế thoang thoảng thơm ngát như thiếu nữ đã đứng đợi từ lâu.

“Vậy để gốc nguyệt quế này làm chứng cho chúng ta đi.” Cô quay đầu, ánh mắt thuần khiết như ánh trăng. “Khi chúng ta già đi thì vẫn mãi giống như bây giờ.”

“Được.” Anh ôm vợ thật chặt, tay đặt lên bụng cô, bên trong chính là sinh mạng mà cô và anh cùng nhau tạo ra.

Tận hưởng sự ấm áp bình yên, Tiểu Nhai khẽ nói: “Anh ơi, nếu một ngày em rời đi trước, em sẽ hóa thành hoa của cây nguyệt quế, ngày này qua năm khác làm bạn với anh.”

“Đừng nói những lời ngốc nghếch thế.”

Tuy nhiên, lời nói của Tiểu Nhai khiến anh nghĩ đến một số chuyện.

Mắt Nhã Nhĩ nheo lại, đầu thì suy nghĩ.

Gia đình kia sẽ không từ bỏ ý đồ, hôm nay rời đi thì ngày sau nhất định sẽ nghĩ cách đưa anh về. Anh chắc chắn sẽ không quay về căn nhà lạnh lẽo kia, chỉ là bây giờ Nhai Nhi mang thai nên để không phải va chạm trực diện, phương pháp tốt nhất là đưa Tiểu Nhai tạm thời rời khỏi nơi này, chờ mọi chuyện giải quyết rồi quay về.

“Nhai Nhi, chúng ta rời khỏi đây đi.”

Bạch Tiểu Nhai gật đầu: “Được ạ.”

Tiểu Nhai tin tưởng vô điều kiện làm trái tim anh mềm ra, ánh mắt u ám bị ý cười ấm áp thay thế: “Em không hỏi anh đưa em đi đâu sao?”

Tiểu Nhai mỉm cười, tựa đầu lên vai anh: “Miễn anh bên em thì đi đâu cũng được.”

Bởi vì Tiểu Nhai mang thai nên không tiện lặn lội đường xa, Nhã Nhĩ đã sắp xếp một bà thím quen biết để chăm sóc mọi việc từ trong ra ngoài cho vợ.

Ba ngày sau, Nhã Nhĩ đã sắp xếp tốt mọi thứ nhưng vừa về tới nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể nhấc nổi chân.

Ngôi nhà ngói đen, gạch đỏ đã không còn tồn tại, chỉ còn cột nhà cháy đen ngổn ngang ở vị trí ban đầu. Bức tường đổ nát đã thay thế nơi ở ấm cúng một thời, mọi thứ trong nhà đều bị cháy rụi. Thậm chí cây quế trong sân nơi anh ôm Tiểu Nhai hứa hẹn một đời cũng trở thành một khối than đen. Thật thê lương!

Mùi khét trong không khí đã tan biến từ lâu, ngôi nhà bị cháy cũng chẳng còn nóng. Rõ ràng vụ cháy đã xảy ra vài ngày.

Vào ngày anh ra đi đó ư?

Hối hận và đau khổ đan xen trong tim, Bạch Nhã Nhĩ điên cuồng lao vào sân, đẩy gỗ và gạch để tìm kiếm mọi thứ đại diện cho sự tồn tại của Tiểu Nhai. Đôi mắt đỏ như máu không buông tha bất cứ chỗ nào.

Hàng xóm nói ngọn lửa bất ngờ xảy ra trong đêm. Không ai chú ý đến nó cho tới khi lửa lớn lan sang nhà bên cạnh, mọi người giật mình mới biết nhà họ Bạch bị cháy. Ngọn lửa hung hãn nhấn chìm mọi thứ, khó có thể đến gần. Mọi người mang nước ra dập hơn một tiếng mới tắt được lửa nhưng lúc đó đã quá trễ, đồ vật cơ bản đã bị thiêu trụi. Cuối cùng, dân làng chỉ tìm được bà thím bị thiêu chết trong sân mà không tìm thấy thi thể của Bạch Tiểu Nhai.

Mọi người khuyên bảo, an ủi Nhã Nhĩ nhưng anh không nghe. Tay anh lục lọi mọi ngóc ngách trong nhà đến mức máu thịt lẫn lộn, xương cốt lộ ra.

Cuối cùng, anh tìm thấy một mảnh xương dưới viên gạch vỡ.

Nhã Nhĩ dừng tay, anh run rẩy nhặt mảnh xương, không nói gì mà chỉ đứng lặng lẽ trong khoảng sân tối.

“Thiếu gia, lão gia yêu cầu tôi đón người trở về nhà.” Không biết qua bao lâu, một người ngoài sân cung kính nói.

Anh không để ý.

Người nọ đứng một lúc lâu rồi rời đi, sau đó một giọng nói già nua vang lên phía sau anh.

“Quay về nhà với cha đi con.”

Anh không nhúc nhích, quay lưng về phía họ.

“Trước kia, cha đối xử tệ bạc với con. Lần này con trở về, cha sẽ khôi phục thân phận, con vẫn sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm.”

Bạch Nhã Nhĩ giống như không nghe thấy, cúi đầu nhìn xương cốt trong tay.

Thẩm lão gia bị coi thường, kìm nén giận dữ nói: “Cha nói chuyện con không nghe thấy sao?”

Cuối cùng Bạch Nhã Nhĩ cũng giật giật người tuy nhiên đứng lâu một chỗ khiến chân anh tê rần, anh chậm rãi xoay người. Chỉ trong hai ngày mà Bạch Nhã Nhĩ hào hoa phong nhã trông chẳng còn linh hồn, trong nháy mắt anh như già hơn vài tuổi. Anh bảo vệ xương cốt trong tay như báu vật, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thẩm lão gia, giọng nói khản đặc: “Ông xuống tay với Nhai Nhi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play