Vân Hạ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của chàng trai, ở khoảng cách gần, cô mới nhận ra phía đuôi lông mày trái và bên trái sống mũi của cậu có hai nốt ruồi nhỏ màu đen.
Đường nét gương mặt của cậu vốn sắc sảo, làn da trắng, lại được hai nốt ruồi nhỏ này tô điểm, không chỉ khiến cậu thêm phần ưa nhìn mà còn đặc biệt thu hút ánh mắt người khác.
Vân Hạ nhìn hơi lâu, chưa kịp thu lại ánh mắt thì Đông Trì quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô lập tức dời tầm nhìn, mặt thoáng đỏ bừng.
Đông Trì ngớ người: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Thấy cô không trả lời, cậu như hiểu ra điều gì, khẽ “ồ” một tiếng.
Mặt Vân Hạ nóng bừng, còn đang nghĩ ý nghĩa của tiếng "ồ" mang vẻ cười cợt kia, thì đã thấy cậu đưa tay lấy chiếc tai nghe trên bàn, rút một tờ giấy từ hộp giấy trên bàn cô, rồi lau qua chiếc tai nghe: “Bây giờ được chưa?”
Nghe thấy cậu hiểu nhầm ý mình, Vân Hạ vội vàng giải thích: “Không phải, ý tôi không phải như vậy!”
Đối diện, Soái Vũ Hách đang xem náo nhiệt cuối cùng cũng không nhịn được bật cười: “Trì ca, anh đừng làm học sinh mới của chúng ta sợ chứ, đừng để cậu ấy sợ quá lại chạy sang lớp Một.”
Trình Văn Văn cũng bất lực nói: “Cậu vừa từ đồn cảnh sát về đã bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi à.”
Đông Trì không phản bác, lại hỏi ngược:“Vậy cậu ấy cứ nhìn tôi như vậy làm gì?”
Lúc này Triệu Khâm quay lại, Soái Vũ Hách đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vỗ vai Đông Trì:“Trì ca, với khuôn mặt này của cậu, có mấy nữ sinh có thể nhịn được mà không nhìn chứ?"
Nghe câu đó, Đông Trì chỉ cười khẽ, không đáp lời, còn Vân Hạ thì cúi gằm mặt, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
May mắn thay, chuông vào lớp vang lên, Vân Hạ cất tai nghe vào, cuộc trò chuyện cũng dừng lại tại đó.
Hai tiết học sau đều là môn Ngữ văn. Giáo viên Ngữ văn bước vào với một chồng đề kiểm tra trên tay, tất cả mọi người lập tức hiểu rằng lại sắp phải làm bài.
“Lại làm bài à, giết tôi luôn đi.”
“Lão sư, chúng em muốn nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”
“Tán thành!”
Giáo viên Ngữ văn phân phát bài xuống từng hàng ghế, đồng thời phán một câu chắc nịch: “Đừng vùng vẫy nữa. Hai tiết học cộng với giờ ra chơi, ngoài phần bài luận ra, tất cả các phần khác phải làm xong. Bạn học nào làm nhanh thì có thể viết cả bài luận.”
Vân Hạ nhận bài, xem qua tổng thể. Các dạng bài tương tự như ở trường Nhất Trung Thành Đông: đọc hiểu văn bản, đọc hiểu thơ cổ, chép thuộc lòng, ứng dụng ngôn ngữ, và bài luận.
Ngữ văn là thế mạnh của cô, tốc độ làm bài cũng nhanh. Sau hai tiết học, cô đã hoàn thành hơn nửa bài luận.
Khi chuông kết thúc tiết bốn vang lên, cô giáo bắt đầu yêu cầu học sinh hàng đầu thu bài, lần lượt thu về cuối lớp. Vân Hạ nộp bài xong, liếc qua bài làm của Đông Trì.
Phần bài luận của cậu vẫn để trống, chưa viết được gì.
Buổi trưa, thời gian đi đi về về giữa nhà và trường quá tốn kém, nên Vân Hạ đã xin phép ở lại trường ăn cơm trưa ở nhà ăn. Trình Văn Văn nghe cô nói giữa trưa ở trường học ăn cơm trưa, liền lôi kéo cô cùng đi nhà ăn.
Trường Tứ Trung có hai nhà ăn, trong đó nhà ăn số hai chỉ dành cho học sinh lớp 12. Tất nhiên, học sinh lớp 12 cũng có thể ăn ở nhà ăn khác, nhưng để tiết kiệm thời gian, phần lớn họ chọn dùng bữa tại nhà ăn số hai.
Trình Văn Văn dẫn Vân Hạ đến xếp hàng tại một quầy ở tầng một của nhà ăn số hai, vừa đứng vừa giới thiệu:“Nhà ăn trường chúng ta đồ ăn rất phong phú, đủ các mức giá. Hàng chúng ta đang xếp là cơm gà chiên, ngon lắm!”
“À đúng rồi, cậu ăn được gà chiên đúng không?”
Vân Hạ gật đầu, Trình Văn Văn cười: “Thế thì tốt.”
Hôm nay Vân Hạ chưa kịp làm thẻ cơm, may mà nhà ăn trường có thể thanh toán qua WeChat. Cô quét mã thanh toán xong, cùng Trình Văn Văn tìm được hai chỗ trống rồi ngồi đối diện nhau.
Mặc dù đã phân luồng học sinh ăn trưa, nhưng nhà ăn vẫn rất đông. Hai người họ ăn xong, những quầy thức ăn khác vẫn còn người xếp hàng dài.
Trình Văn Văn là học sinh nội trú, ăn xong liền trở về ký túc xá. Vân Hạ ban đầu định đi dạo quanh trường, nhưng nghĩ đến việc tiến độ học tập của mình còn chưa theo kịp, cuối cùng vẫn quyết định quay lại lớp.
Khi bước tới cửa sau của lớp, Vân Hạ cứ ngỡ không có ai bên trong. Nhưng vừa bước vào, cô đã thấy một nam sinh mặc đồng phục đang đứng ở hàng ghế thứ hai giữa lớp, cúi người lục lọi thứ gì đó trong ngăn bàn.
Chỉ cần nhìn bóng lưng, Vân Hạ đã nhận ra đó là Đông Trì.
Lúc này trong lớp ngoài cô vừa bước vào, chỉ có mình cậu ta. Nhưng cậu ta không ở chỗ ngồi của mình mà lại đang lục lọi ngăn bàn của người khác.
lén lén lút lút, rụt rè, hành động đầy khả nghi.
Nghĩ đến chuyện sáng nay Đông Trì nhặt tai nghe của cô rồi tự ý sử dụng, Vân Hạ lập tức hiểu cậu đang làm gì.
Cô cố tình “khụ” một tiếng để gây chú ý.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tiếng của cô, Đông Trì lập tức khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt Vân Hạ nhìn thẳng vào cậu, không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng:
Cậu bị bắt quả tang rồi.
Tôi nhìn thấy rõ ràng cậu đang làm gì.
Nhìn nhau vài giây, Vân Hạ thu ánh mắt lại, bước về phía chỗ ngồi của mình.
Cô nghĩ rằng Đông Trì bị phát hiện thì sẽ dừng lại, nhưng không, cậu quay đầu tiếp tục cúi người lục lọi ngăn bàn mà không hề kiêng dè, như thể chẳng hề bận tâm tới sự có mặt của cô.
Vân Hạ sững sờ. Nếu hành động sáng nay của cậu là do không ngờ cô học cùng lớp, thì bây giờ rõ ràng là cậu chẳng thèm che giấu, công khai như thể không xem cô ra gì.
Cô ngẩn người vài giây, định bước tới ngăn cản, nhưng vừa nhấc chân lên đã nhớ đến chuyện sáng nay cậu một mình đánh bốn người.
Bốn người hợp sức còn không đấu lại cậu, cô chắc chắn không phải đối thủ.
Có lẽ vì thế mà Đông Trì mới dám ngang nhiên như vậy.
Vân Hạ ngồi xuống chỗ mình, cảm thấy tình huống hiện tại thật khó xử.
Ngày đầu tiên đến trường đã chứng kiến cảnh đánh nhau, bây giờ lại là trộm cắp. Cô không thể trực tiếp đối đầu với cậu ta, đành chờ đến chiều khi bạn học kia quay lại sẽ kể lại mọi chuyện.
Ngồi một lúc, vốn định làm bài tập Vật lý để theo kịp tiến độ, nhưng sự chú ý của cô hoàn toàn bị những động tĩnh bên phía Đông Trì chi phối.
Một lát sau, cậu ta cuối cùng cũng quay về chỗ mình. Khi ngồi xuống, Vân Hạ liếc qua tay cậu, phát hiện cậu đang cầm một chiếc tai nghe có dây màu đen, trông còn khá mới.
Cậu ta rốt cuộc có sở thích đặc biệt gì với tai nghe sao?
Vân Hạ thu ánh mắt lại, trong lòng đầy thắc mắc.
Tai nghe có đủ loại giá cả, nhìn Đông Trì không giống kiểu người không mua nổi. Vậy tại sao cậu ta lại phải trộm tai nghe của người khác?
Không khí im lặng kéo dài, hai người chẳng ai nói câu nào. Vân Hạ cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, nhưng Đông Trì thì có vẻ chẳng bận tâm, ung dung kết nối tai nghe với điện thoại, nhấn vài lần trên màn hình rồi đeo lên tai.
Cầm bút chấm chấm trên tài liệu bài tập, Vân Hạ cảm thấy khó chịu. Chứng kiến người khác trộm đồ mà phải giả vờ không thấy gì, điều này khiến cô không thể yên lòng.
Sau một hồi kìm nén, cô quyết định lên tiếng.
Vân Hạ nghiêng người về phía Đông Trì, gọi: “Bạn học?”
Giọng nói của cô át cả tiếng nhạc. Đông Trì quay đầu nhìn cô, tháo tai nghe bên trái, đối diện với cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Hạ dồn hết can đảm để gọi cậu, nhưng khi bị cậu nhìn thẳng như vậy, cô lại hơi chột dạ. Dẫu vậy, cô vẫn cố lấy dũng khí, tim đập loạn như trống đánh, thầm hít thở sâu hai lần rồi mở miệng: “Cậu nên trả lại tai nghe cho người ta đi.”
Đông Trì nhướn mày: “Hửm?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Trì: "Được, được, được, tôi thành kẻ trộm tai nghe rồi, đúng không?"
(Nam chính hệ "trộm cắp" đầu tiên (X)) Đương nhiên không phải! Nam chính tuyệt đối là thanh niên chính trực, tam quan ngay thẳng!