Cho đến khi nam sinh rời khỏi cùng giáo viên chủ nhiệm, Vân Hạ mới hoàn hồn. Cô ngồi xuống chỗ của mình, cả người vẫn còn ngẩn ngơ.

Nam sinh kia lại học chung lớp với cô.

Hơn nữa, lúc nãy khi nhìn thấy cô, cậu ta còn rất thản nhiên. Rõ ràng đã nhặt tai nghe của cô rồi chiếm làm của riêng, bị chính chủ phát hiện lại chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng hay xấu hổ chút nào.

Đầu óc Vân Hạ rối bời, không phải vì cái tai nghe bị nhặt mất, mà là vì bây giờ cô không chỉ học chung lớp với nam sinh đó, mà còn ngồi chung bàn. Lát nữa khi cậu ta quay lại, cô phải đối mặt thế nào đây?

Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra? Hay nói thẳng, yêu cầu đối phương trả lại tai nghe?

Khi Vân Hạ còn đang rối, bạn ngồi bàn trước đột nhiên quay đầu lại, chào cô:

“Chào cậu, Vân Hạ. Tớ là Trình Văn Văn.”

Trình Văn Văn giới thiệu ngắn gọn, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi mặt Vân Hạ, nhìn chăm chú đến mức ngẩn ngơ.

Bị nhìn như vậy, mặt Vân Hạ hơi nóng lên, đầu cũng cúi thấp xuống.

“Cậu đẹp quá, Vân Hạ, tên cũng hay nữa.” Trình Văn Văn vừa nhìn vừa không kìm được khen ngợi.

“Nghe nói cậu chuyển từ Lâm Thành đến, cậu là người Lâm Thành sao? Sao đang học lớp 12 lại chuyển đến Nam Xuyên?”

“Tớ là người Nam Xuyên,” Vân Hạ giải thích.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Chủ nhiệm phòng giáo vụ là thầy Tống Chương dẫn theo hai người mặc cảnh phục đi ngang qua cửa sau lớp 2.

Học sinh trong lớp ngay lập tức chú ý, kéo dài cổ ra ngoài xem chuyện gì. Trình Văn Văn thấy cảnh sát đi cùng giáo vụ, khuôn mặt liền lộ vẻ tò mò:

“Cảnh sát đến trường chúng ta làm gì? Hiệu trưởng tham ô bị phát hiện à?”

Vân Hạ cũng nhìn ra ngoài, sững lại một thoáng. Vài giây sau, cô mới phản ứng kịp. Cảnh sát ngoài kia là vì cuộc gọi báo án của cô.

Chủ nhiệm giáo vụ dẫn cảnh sát đi vào từ cửa trước, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày lúc này rõ ràng mang theo sự tức giận:

“Tên tiểu tử Đông Trì đâu?”

Lời vừa dứt, cả lớp lập tức im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.

Cuối cùng, lớp trưởng Đồng Mê mới mở lời:

“Đang ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm.”

Ba người kia liền rầm rộ bước ra khỏi lớp, đi về phía văn phòng.

Người vừa đi khỏi, lớp học lập tức náo nhiệt hẳn lên.

“Mẹ nó, Đông Trì gây chuyện gì mà đến cảnh sát cũng đến rồi?”

“Nghe nói mấy hôm trước thành phố chúng ta có một vụ trộm cắp nghiêm trọng, không phải là cậu ta làm đấy chứ?”

"Tiểu tử cậu nói mò cái gì, có thể có chuyện gì?Cảnh sát đến chưa chắc là vì phạm tội mà.”

“Đừng có đoán mò.”

Trình Văn Văn cũng lộ vẻ băn khoăn, ánh mắt vẫn dõi về phía cửa: “Sáng nay cậu ấy đến trễ như vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Vân Hạ ngồi phía sau, là người duy nhất biết rõ sự thật, đang phân vân không biết có nên nói ra hay không.

Nghĩ đến những lời hôm đó mấy người đàn ông kia đã nói, Vân Hạ cuối cùng cũng chọn cách im lặng.

Chuyện như vậy mà nói ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta.

---

Bên kia, Đông Trì bị gọi lên văn phòng, đứng trước bàn làm việc. Hạo Vạn Tài ngồi trên ghế, tay cầm cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà rồi nhìn Đông Trì.

“Nói đi, chuyện là thế nào?”

Đông Trì đáp gọn lỏn: “Dậy trễ.”

Ba chữ, ngắn gọn xúc tích, nói xong là im luôn.

Hạo Vạn Tài trừng mắt nhìn Đông Trì, nhìn hẳn năm giây mới lên tiếng: “Cậu tưởng mình học giỏi là có thể muốn làm gì thì làm ở trường này à?”

Đông Trì nhướn mày, giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo của một thiếu niên: “Cũng không nhất thiết phải tung hoành ở Tứ Trung, em còn có thể tung hoành ở Cửu Trung, Thụ Dục, hoặc Sơn Thành.”

Cái bộ dạng cà lơ phất phơ này khiến Hạo Vạn Tài tức đến bật cười:“Đừng có đùa với tôi. Nghiêm túc chút đi, sáng nay em rốt cuộc đã làm gì?”

Mùa hè ở Nam Xuyên nóng kinh khủng, bên cạnh vị trí của Hạo Vạn Tài, sát tường có một chiếc điều hòa đứng. Làn gió mát phả thẳng vào Đông Trì, thổi bay mái tóc trước trán của cậu, để lộ khuôn mặt sắc nét.

Hạo Vạn Tài nhìn, càng nhìn càng thấy khó chịu:“Còn cái đầu tóc này nữa, lần trước tôi đã bảo cậu đi cắt rồi, giữ dài như vậy làm gì? Muốn làm dân chơi à?”

Ông vừa dứt lời, cửa văn phòng bất ngờ có tiếng động. Còn chưa kịp để Đông Trì trả lời, một giọng oang oang đã vang lên: “Đông Trì!”

Âm thanh quen thuộc này vừa cất lên, cả văn phòng gần như đồng loạt nhìn về phía cửa.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ Tống Chương dẫn theo hai người cảnh sát đứng ở cửa, vẻ mặt chuẩn bị nổi trận lôi đình.

Đông Trì thấy cảnh sát, hơi khựng lại vài giây, rồi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu đưa tay chạm vào tai nghe bên tai trái, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ cười khổ.

Sau đó, cậu quay đầu hướng về phía chủ nhiệm lớp Hạo Vạn Tài vẫn còn ngơ ngác:“Lão Hạo, cảnh sát có chuyện tìm em, em xin phép đi trước.”

Nói xong, cậu bước đi mấy bước, trực tiếp lướt qua chủ nhiệm phòng giáo vụ đang nổi giận đùng đùng, đi thẳng đến chỗ cảnh sát, bình thản nói:

“Tôi chính là Đông Trì, đi thôi.”

Hai viên cảnh sát nhìn Đông Trì từ đầu đến chân, sau đó liếc nhau một cái. Họ vừa mới đến hiện trường, bắt được bốn nam sinh đang chuẩn bị rời đi, trên người ai cũng có vết thương, quần áo bám đầy bụi đất. Thế mà cậu thiếu niên này, một mình đối đầu với bốn người, lại chẳng hề hấn gì.

Cảnh sát thấy cậu hợp tác như vậy cũng không nói gì thêm. Lúc này, Hạo Vạn Tài mới hoàn hồn, vội bước lại hỏi:“Chuyện gì vậy? Sao cảnh sát lại đến đây?”

Thấy vẻ mặt ông đầy lo lắng, một viên cảnh sát trấn an:“Đừng lo, không phải chuyện lớn đâu. Chỉ là đứa nhỏ này sáng nay đánh nhau với bốn nam sinh trường nghề Thành Đông ở hẻm cũ, có người báo cảnh sát.”

Vừa nghe đến từ “đánh nhau”, mắt Hạo Vạn Tài trợn trừng, hết nhìn cảnh sát lại quay qua nhìn Đông Trì.

Cảnh sát không muốn mất thời gian thêm, chỉ nói vài câu với chủ nhiệm phòng giáo vụ rồi dẫn Đông Trì đi.

Hạo Vạn Tài đứng ngây ra đó, lúc này mới nhận ra.

Cho nên, tiểu tử thúi này sáng nay không đến lớp là vì chạy đi đánh nhau?!

---

Trong lớp học, đám học sinh vẫn đang bàn tán sôi nổi. Soái Vũ Hách vừa lén chạy ra nghe ngóng tình hình, lại vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa lớn tiếng thông báo: “Tin mới nóng hổi! Trì ca của chúng ta bị cảnh sát bắt đi rồi!!”

Lời vừa dứt, cả lớp liền xôn xao: “Gì cơ, Đông Trì bị bắt? Cậu ta gây ra chuyện gì thế?”

“Bây giờ đi học muộn cũng bị cảnh sát bắt sao?”

“Đừng chỉ nghĩ đến hướng xấu, nhỡ đâu cậu ấy làm được việc gì nghĩa hiệp, cảnh sát muốn tuyên dương thì sao?”

Soái Vũ Hách thấy cả lớp mỗi người đoán một kiểu, mới nói:“Cụ thể thì không rõ, nhưng hình như là vì đánh nhau.”

“Đánh nhau? Đông Trì sáng sớm không có viêvj hì lại chạy đi đánh nhau làm gì?”

“Chẳng lẽ lại là do Đông Hách Dương gây chuyện nữa à?”

Trình Văn Văn thấy Soái Vũ Hách không có thêm tin tức gì, quay đầu lại nhìn Vân Hạ. Cô sợ Vân Hạ mới ngày đầu tiên đến trường đã bị cảnh tượng này dọa sợ. Kết quả vừa nhìn thấy mặt Vân Hạ, giống như không có chút nào gợn sóng.

“Vân Hạ?”

Nghe thấy Trình Văn Văn gọi mình, Vân Hạ ngẩng đầu lên, do dự một lúc rồi quyết định nói ra:

“Sáng nay trên đường đến trường, tớ tình cờ thấy Đông Trì đánh nhau với bốn nam sinh.”

"Hả?" Trình Văn Văn không ngờ chuyện đó là thật. “Là Đông Trì ra tay trước sao?”

Vân Hạ nhớ lại cảnh tượng khi ấy, nói:“Tôi không chắc, lúc đi qua thì thấy cậu ấy bị bốn người vây lại. Tôi không dám nhìn thêm, chỉ lùi vào một góc rồi báo cảnh sát.”

Cô không nhắc đến những lời mình nghe được, chỉ đơn giản tường thuật lại sự việc.

Trình Văn Văn nghe thấy chính Vân Hạ là người báo cảnh sát, nhìn vẻ lo lắng của cô, liền an ủi:“Cậu yên tâm, chuyện báo cảnh sát cậu làm đúng rồi. Đông Trì sẽ không trách cậu đâu.”

"Đông Trì, cậu ấy..." Vân Hạ ngập ngừng, không biết nên nói sao, mặt đỏ bừng cúi đầu, lắp bắp hỏi:“Cậu ấy... là học sinh tốt phải không?”

Nghe câu hỏi này, Trình Văn Văn bật cười khúc khích. Cô cười lâu đến mức người bạn cùng bàn đang tập trung làm bài cũng phải quay sang nói: “Cậu cười nhỏ tiếng chút không được à?”

Nói xong, người bạn ấy lại quay đầu tiếp tục làm bài.

Trình Văn Văn lườm một cái, không thèm đáp, nhưng cũng hạ giọng nhỏ hơn, giải thích với Vân Hạ:“Đây là Triệu Khâm, cỗ máy học tập của lớp chúng ta, đừng để ý đến cậu ta.”

Sau đó, cô tiếp tục cười, trấn an Vân Hạ:

“Cậu yên tâm, Đông Trì không phải học sinh cá biệt đâu. Đánh nhau kiểu này chắc chắn là người khác gây chuyện trước, cậu đừng lo.”

Vân Hạ tâm tư bị vạch trần, đỏ mặt gật gật đầu.

---

Tiết học thứ hai là môn tiếng Anh. Lúc Đinh Ngôn lão sư bước vào lớp, một học sinh đã gào lên như sắp khóc:"Đinh lão sư, Đông Trì bị bắt rồi! Cô mau cứu cậu ấy đi, không thì muộn mất!”

“Muốn cứu thì cũng phải đợi hết tiết đã. Các em cứ tập trung học bài, đừng suy nghĩ linh tinh,” Đinh Ngôn vừa nói vừa bước lên bục giảng, liếc nhìn Vân Hạ ngồi cuối lớp. “Hôm nay có học sinh mới, cô sẽ nhắc lại kế hoạch học tập và ôn luyện một lần nữa...”

Vân Hạ ngồi phía dưới, vừa nghe vừa ghi chú, nhưng ánh mắt lại thường lơ đãng liếc sang chỗ ngồi bên cạnh đang trống.

---

Tiết tiếng Anh vừa kết thúc, đến giờ tập thể dục giữa giờ. Khi Đinh lão sư vừa rời đi, cán sự thể dục đã đứng ở cửa lớp lớn giọng thúc giục: “Mau ra xếp hàng đi, đừng viết nữa!”

Vân Hạ đứng dậy nhìn ra cửa, nhận ra đó chính là cô gái từng đấu khẩu với nam sinh kia.

Trình Văn Văn kéo tay Vân Hạ, tiện thể giới thiệu: “Đây là Nhiễm Nhất Nhiên, cán sự thể dục của lớp chúng ta. Cậu ấy rất lợi hại, nhờ thành tích thể thao mới vào được trường, kết quả lại bỏ thể thao chuyển sang học các môn tự nhiên. Điểm số tăng vọt, được chuyển lên lớp chúng ta. Năm ngoái, hội thao nhờ cậu ấy và Đông Trì, lớp chúng ta mới giành điểm cao nhất, chỉ xếp sau lớp thể thao.”

“Thật lợi hại.” Vân Hạ nhìn Nhiễm Nhất Nhiên, trong mắt hiện rõ vẻ ngưỡng mộ.

Trình Văn Văn nhận ra Vân Hạ ít nói, trên đường ra sân vận động luôn chủ động tìm đề tài để trò chuyện. Khi đến sân, Nhiễm Nhất Nhiên tiến lại gần, nhìn Vân Hạ chỉ thấp hơn mình chút ít, gần 1m70, liền kéo cô ra hàng phía sau.

“Cậu đứng đây đi, lát nữa làm theo người phía trước là được. Tớ đã nói với hội học sinh rồi, lát nữa chúng ta kết bạn WeChat, tớ sẽ gửi video bài tập thể dục cho cậu.”

Vân Hạ gật đầu, “Cảm ơn.”

Tin Đông Trì bị cảnh sát bắt hiện tại đã lan sang cả các lớp khác, mấy nam sinh lớp Một đứng cách đó không xa hỏi han học sinh lớp Hai.

“Đông Trì làm sao vậy? Sao lại bị bắt thế?”

Soái Vũ Hách đứng ngay bên cạnh Vân Hạ, trả lời lớn với lớp Một: “Nghe đồn là phạm tội, sáng nay không có mặt trong tiết học đầu tiên, vừa đến trường chưa bao lâu đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”

“Bị bắt tận nơi? Không phải chuyện nhỏ đâu, nếu không nghiêm trọng thì chỉ gọi điện thôi, chỉ có chuyện lớn mới cần đến tận trường.”

“Không đúng, mặc dù tiểu tử kia không phải người gò bó theo khuôn phép, nhưng tốt xấu tuân thủ luật pháp.Sao lại thành thế này được?”

“Phạm tội? Chẳng lẽ phải ngồi tù sao?”

Nghe mọi người thổi phồng sự việc, Vân Hạ do dự không biết có nên giải thích không. Cô định mở miệng nhưng đối mặt với một đám người xa lạ, cô lại cảm thấy khó khăn, không thốt nên lời. Nghĩ lại, dù sao chuyện Đông Trì bị bắt cũng có liên quan đến mình, cuối cùng cô lấy hết can đảm nói với nhóm nam sinh kia: “Cậu ấy bị bắt vì đánh nhau.”

Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, mấy nam sinh lập tức quay lại nhìn.

Vương Học Diệu nhận thấy Vân Hạ là người lạ mặt, hỏi:“Đây là học sinh mới chuyển đến lớp các cậu à?”

Soái Vũ Hách “ừm” một tiếng, đưa tay gãi đầu, thầm nghĩ bọn họ ban nãy chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, không ngờ lại khiến cô gái này hiểu nhầm mà coi là thật.

Nhưng nhìn vẻ mặt trong sáng vô hại của Vân Hạ, bản tính hay đùa của cậu ta không dám phát huy, chỉ lẩm bẩm: “Là đánh nhau nên mới bị bắt...”

Chưa nói hết câu, người phía trước nhắc nhở:“Soái Vũ Hách, cậu ngậm miệng lại đi, Nhiễm ca nhìn cậu mấy lần rồi đấy.”

Nghe vậy, Soái Vũ Hách vội ngậm miệng, ngẩng đầu lên nhìn, liền chạm ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Nhất Nhiên đang nhìn mình từ đầu hàng. Bị dọa đến mức rụt đầu lại một chút, nhỏ giọng lầm bầm:“Bà cô đanh đá, sao cứ nhìn chằm chằm tôi không tha thế không biết.”

---

Sau khi hoàn thành bài tập thể dục giữa giờ, trên đường về lớp, Trình Văn Văn kéo Vân Hạ đến tiệm tạp hóa trong trường.

Khu giảng đường của Tứ Trung nối liền nhau, mỗi tòa nhà đều có tên riêng. Lớp chọn học ở khu Minh Đức. Ở tầng hầm của tầng trệt, tận dụng sự chênh lệch địa hình có mở một siêu thị nhỏ.

Giờ ra chơi, siêu thị khá đông người. Trình Văn Văn mua hai xiên cá viên, đưa cho Vân Hạ:“Cho cậu đấy.”

Nhìn xiên cá viên được đưa tới, Vân Hạ định từ chối, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy nhiệt tình của Trình Văn Văn, lời từ chối đành nuốt lại, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cả hai ăn xong thì trở về lớp. Vừa đến cửa, Vân Hạ liền thấy nam sinh đã ngồi vào chỗ của mình, còn Soái Vũ Hách thì ngồi ở bàn trước cạnh Triệu Khâm.

“Trì ca, sao cậu lại đánh nhau đến mức bị đưa vào đồn thế?”

Đông Trì dựa lưng vào ghế, biếng nhác mà ngồi xuống. Khi Vân Hạ đi qua, cô nghe được cậu trả lời Soái Vũ Hách năm chữ: “Liên quan gì đến cậu.”

Vân Hạ khựng lại, nhẹ nhàng bước đi về chỗ mình. Khi vừa định ngồi xuống, cô liếc thấy bên tai trái Đông Trì vẫn còn đeo chiếc tai nghe trắng của mình.

Người này, sao có thể thản nhiên không chút che giấu đeo ‘tang vật’ ngay trước mặt chính chủ thế này…

Nhìn Đông Trì đang trò chuyện với người khác, Vân Hạ không muốn trực tiếp vạch trần cậu, quyết định đợi thêm lúc nữa rồi mới đòi lại.

Cô ngồi xuống, không phát ra tiếng động nào, nhưng vẫn khiến người bên cạnh chú ý.

Đông Trì thấy cô đã ngồi yên, không làm gì cả, liền tháo chiếc tai nghe bên trái ra, đặt lên bàn của cô.

Vân Hạ nhìn hành động của cậu, ngây người, vô thức ngẩng đầu nhìn thẳng về phía gương mặt của nam sinh.

“Nhặt được đồ của cậu, trả lại chủ cũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play