Có điều, nếu muốn học hỏi một cái nghề nào đó thì việc nộp học phí cũng là việc nên làm.

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương đều gật đầu. Mẫu nữ ba người rửa tay sạch sẽ rồi rút lui, để cái sân lại cho Vương Đại Hữu.

Có sự tham gia của Vương Đại Hữu, tốc độ hoàn thành công việc tăng lên rất nhiều. Qua hai ngày, cả bốn căn phòng của Từ gia đều có giường sưởi.

Lúc nổi lửa nung giường, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập nhiệt độ ấm áp dễ chịu. Cho dù chỉ mặc độc nhất một chiếc áo mỏng khi đứng ở bên trong phòng cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Lúc hoàn thành giường sưởi ngày đó, Vương Đại Hữu cố ý dẫn theo Đồng thị và hai đứa bé tới để trải nghiệm một phen. Sau khi trở về, không cần hắn mở miệng, Đồng thị đã chủ động đem khuôn đúc được giữ lại lúc xây tường trước kia ra.

Kỹ thuật của Vương Đại Hữu đã được rèn luyện ở Từ gia. Hơn nữa, hắn đã sớm hong khô sẵn một ít gạch để sử dụng trong nhà mình ở Từ gia rồi. Bỏ ra chưa đầy ba ngày trời, bọn họ đã hoàn thành giường sưởi trong căn phòng ngay tại nhà mình.

Phòng ở Vương gia nhỏ, chỉ có hai căn phòng, cho nên ngay tại phòng chính chỉ đặt một cái giường sưởi, vừa đủ để cả nhà nằm ngủ.

Ngược lại là giường sưởi của Từ gia trông có vẻ hơi xa xỉ đối với Vương Đại Hữu. Có điều, nghĩ đến tuổi tác của hài tử cũng đã lớn, cũng có thể lý giải rằng một nam hài tử như Đại Lang ngủ chung với phụ mẫu và muội muội cũng không tốt lắm.

Ngược lại, sân của nhà hắn lại rất lớn, Vương Đại Hữu suy nghĩ đợi đến khi kiếm được tiền, hắn sẽ xây một cái lò rèn sắt ở trong sân và tiếp tục công việc làm ăn cũ.

Chỉ là hiện tại tiền này còn phải đợi Từ gia lên tiếng, hắn mới dám làm.

Trong lúc Vương Đại Hữu đang rầu rĩ không biết nên làm như thế nào để tới cửa đi tìm Từ gia, ngược lại Từ Đại đã đến trước cửa nhà hắn rồi.

Đương nhiên là ông ấy bị Từ Nguyệt thúc giục, đây cũng không phải là ý tưởng của bản thân ông ấy.

Nhưng ông ấy không chịu nổi việc cho tới tận bây giờ Vương thị vẫn đứng về phía nữ nhi, ông chỉ đành nhẫn nhịn than vãn một chút, ông ấy chỉ có thể tiếp tục đón nhận sự tàn khốc của cuộc đời.

Bằng không, ngươi nói xem việc đắp sửa nóc nhà, làm giường sưởi, dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Thấy từng ngày lành tháng tốt trôi qua, trong tay nữ nhi lại còn có một khoản tiền nữa, ông ấy chỉ cần nằm ở trên giường để vượt qua mùa đông này, đây há không phải là một chuyện quá đỗi tốt đẹp hay sao?

Tuy nhiên, tất cả đều là vọng tưởng cả!

Đám nữ nhân ở trong nhà này còn tham vọng trong công việc hơn cả một nam nhân như ông ấy. Bọn họ còn để ông ấy cố gắng lăn xả vào công việc để vượt qua những người còn cố gắng dời gạch ở Thành Tây và dẫn dắt cả nhà tiến đến đỉnh cao của đời người.

Ừm... Đây đều là những từ ngữ nghe chẳng hiểu gì, nhưng không hiểu nhiệt huyết có được hay không!

Cái này không, chỉ mới mất tập trung một chút thôi đã bị những nữ nhân trong nhà đẩy ra khỏi cửa của mái nhà ấm áp.

Cơn gió lạnh lẽo đìu hiu thổi ở bên ngoài căn phòng, lòng dạ của đám nữ nhân thật độc ác mà!

Trong lòng ông ấy cũng biết rằng không kiếm được tiền thì cũng đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà nữa. Từ Đại cắm hai bàn tay vào bên trong ống tay áo, ông ấy đi bộ tới trước cửa nhà của Vương Đại Hữu.

Từ - Kiếm tiền - Đại: Toàn bộ đều là sự sắp đặt của số phận...

“Huynh đệ, đi thôi, đại ca dẫn ngươi đi kiếm thật nhiều tiền!”

Cửa sân Vương gia vừa mới mở ra, Từ Đại đã vọt vào trong, ông ấy tóm lấy Vương Đại Hữu rõ ràng đang kinh ngạc, ông ấy nghiêm túc nói.

Vương Đại Hữu có chút phản ứng không kịp, hắn sững sờ hỏi: “Kiếm thật nhiều tiền gì cơ?”

“Tướng công, là ai vậy?” Đồng thị bị động tĩnh ở trong nội viện quấy nhiễu, nàng ấy đang định đi ra ngoài nhìn một chút.

Lúc này, Vương Đại Hữu đã kịp phản ứng, hắn vội vàng trấn an nói: “Là Từ đại ca, đại ca đến tìm ta có chút việc, nàng cẩn thận ở lại trong phòng đợi, đừng để bản thân bị lạnh đấy.”

Tiếng đáp nhẹ nhàng của Đồng thị từ trong phòng truyền đến, kèm theo cả hai tiếng ho nhẹ bị kìm nén.

Từ Đại nghi hoặc nhìn ngó vào trong phòng, nhưng nhớ tới đối phương là một nữ quyến trong nhà, một người nam nhân ngoại lai như ông ấy hỏi thăm thì cũng không thích hợp cho lắm. Vì vậy, ông ấy không tiếp tục để ý đến tiếng ho nhẹ của Đồng thị nữa mà kéo Vương Đại Hữu ra ngoài.

“Từ đại ca, đại ca muốn đi đâu vậy?” Vương Đại Hữu vừa đóng cửa lại vừa khó hiểu hỏi.

Từ Đại mỉm cười với hắn như thể ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tên tiểu tử hắn từ lâu vậy, ông ấy đáp: “Không phải là ngươi đang định đi tìm ta để thương lượng đến chuyện đi xây giường sưởi cho người ta hay sao? Bây giờ, chúng ta đi xây giường sưởi cho người khác đi.”

“Ây da, ngươi nói xem chúng ta phải thu bao nhiêu tiền thì mới tốt đây? Việc xây giường sưởi này là một công việc cần kỹ thuật, một xấp vải lanh không quá đáng, đúng chứ?”

Từ Đại vừa hỏi han vừa âm thầm tính toán ở trong lòng, ông ấy cảm thấy một xấp vải lanh cũng chẳng hề xứng đáng với tay nghề của mình.

Vương Đại Hữu nghe ông ấy tự độc thoại một mình, hắn hơi ngơ ngác một chút. Từ Đại đồng ý dẫn dắt hắn cùng đi xây giường sưởi để kiếm tiền mà chẳng cần bất kỳ điều kiện nào sao?

Sau khi kịp phản ứng lại, Vương Đại Hữu ngượng ngùng nói: “Từ đại ca, đại ca thật đúng là con giun ở trong bụng của đệ. Làm sao đệ nghĩ gì mà đại ca cũng biết hết cả.”

Từ Đại thầm nghĩ rằng chỉ bằng chút bản lĩnh đó của ngươi, lão tử có thể nhìn thấu ngươi từ trong ra ngoài chỉ trong cái cái chớp mắt mà thôi.

Hơn nữa, với tình hình hiện tại của cả hai nhà, phàm là cách có thể kiếm tiền thì làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ?

Đặc biệt là Vương gia. Sau khi sửa chữa nhà mới xong, trong tay chắc là thật sự chẳng còn đồng nào nữa. Nha phủ phân phát đến tận sáu mươi cân lương thực, trông có vẻ rất nhiều, nhưng trong nhà có tận mấy miệng ăn nên chưa đầy một tháng đã ăn hết chỗ lương thực đó rồi.

Nghĩ đến đây, Từ Đại lúc đầu vốn không quá lo lắng cũng có chút lo lắng, nhà ông ấy có nhiều miệng ăn hơn so với Vương gia nữa kìa.

Vương Đại Hữu đợi một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy Từ Đại tiếp lời, hắn nghĩ rằng ông ấy có ý tưởng không cho phép hắn biết cho nên thay đổi chủ đề.

Khi cả hai nói đến chuyện thu phí, Vương Đại Hữu bảo rằng một xấp vải lanh tuyệt đối không xứng đáng với tay nghề của Từ đại ca nhà hắn, nhưng xét đến tình hình thực tế, đại ca vẫn phải chú ý một chút.

Công nhân chuyển gạch ở Thành Tây được trả công năm tiền mỗi ngày nhưng bọn họ vẫn làm việc chăm chỉ. Điều đó cho thấy được rằng nhận thức của mọi người đối với thù lao của công việc lao động phổ thông là khá thấp.

Hơn nữa, số bùn đất mà chúng ta đào được là miễn phí, khuôn đúc gần như mỗi nhà đều có mấy cái, bốn bỏ lên năm cũng xem như chính là không cần bỏ tiền ra.

“Đệ thấy nếu không thì chúng ta thu hai mươi tiền cho mỗi cái giường sưởi có được không? Hai người chúng ta cùng nhau làm một cái giường sưởi thì mỗi ngày có thể xây xong hai cái giường sưởi và mỗi người có thể kiếm được hai mươi tiền, việc này kiếm được nhiều tiền hơn so với chuyện chuyển gạch ở Thành Tây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play