Ánh mắt của Từ Đại đảo qua, Từ Nguyệt mỉm cười: “Đều có, đều có.”
Thế là, hai phụ tử lại mượn một chiếc xe cút kít của người thợ, hào hứng xuất thành đào đất sét cùng với Vương Đại Hữu.
Những người ở nhà cũng không nhàn rỗi, Vương thị đã làm ra khuôn dưới sự hướng dẫn của Từ Nguyệt.
Chờ đến khi hai phụ tử họ đẩy đất sét về đến, thì đập đất sét ra, sau khi trộn với nước theo một tỷ lệ nhất định, rồi đổ vữa đất vào trong khuôn làm thành viên gạch rồi đem phơi khô.
Thời tiết khô ráo, phơi nắng bốn năm ngày là có thể xây giường sưởi rồi.
Từ Nguyệt cung cấp ý tưởng, Vương thị thì hướng dẫn kỹ thuật, còn Từ Đại và Từ Đại Lang phụ trách thực hiện. Trong vòng nửa ngày, bọn họ đã đắp xong một cái giường sưởi có chiều rộng là hai mét và chiều dài là ba mét.
Dưới ánh mắt cổ vũ của toàn bộ người thân trong nhà, Từ Nhị Nương đốt lên cây đuốc đầu tiên.
Củi khô ở bên trong lò bếp đã sớm bị phơi nắng đến mức vừa khô vừa giòn, lửa lớn cháy hừng hực, khí nóng theo đường ống khói tràn vào trong đường ống dẫn. Khoảng chừng qua mười phút đồng hồ, Từ Nguyệt bắt đầu cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ở trong phòng đang dần ấm lên.
Chạm tay vào chiếc giường sưởi mới đắp xong và cảm nhận nhiệt độ ấm áp ở trên tay. Với tốc độ này, thêm mười phút nữa, nhiệt độ có thể đạt tới mức độ phù hợp nhất.
Tuy nhiên, cái giường sưởi mới này còn phải tiếp tục nung bằng lửa thêm hai ngày nữa. Đợi đến sau khi chiếc giường sưởi hoàn toàn khô hẳn, bọn họ trải chăn đệm lên là đã có thể ngủ ở trên giường rồi. Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện đó, Từ Nguyệt đã cảm thấy sảng khoái rồi.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Câu hỏi của Từ Nhị Nương từ bên ngoài căn phòng truyền đến.
Bốn người Từ Nguyệt ở trong phòng liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ mỉm cười, gọi Từ Nhị Nương đi vào trong phòng để nàng ta tự mình cảm nhận một chút cái cảm giác ấm áp này.
Từ Nhị Nương đẩy cửa tiến vào trong phòng, nàng ta cảm nhận rõ ràng một luồng khí nóng đập vào mặt mình. Nàng ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ quan sát toàn bộ người thân một lát. Sau đó, nàng ta tiến đến bên cạnh chiếc giường sưởi. Còn chưa kịp vươn tay ra, nàng ta đã có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm áp.
Nếu giống như Ấu Nương đã nói, chỉ cần trải chăn đệm lên, kê một chiếc bàn nhỏ và thả một nắm hạt bí đỏ. Sau đó, ngồi dựa ở trên giường ngắm nhìn tuyết trắng rơi ở bên ngoài cửa sổ, quả thực là vô cùng lãng mạn mà!
“Ta muốn ngủ ở trên cái này!” Từ Nhị Nương giang hai cánh tay ra bảo hộ ở trước chiếc giường sưởi, nàng ta lớn tiếng tuyên bố.
Ngược lại, nàng ta cũng không quên muội muội của mình nên nói thêm một câu: “Ấu Nương có thể ngủ chung với ta, chỉ cần nghĩ đến đó đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Vương thị cưng chiều gật đầu đáp: “Được, vậy căn phòng này sẽ để cho con và Ấu Nương ở vậy.”
Từ Nguyệt và tỷ tỷ nhìn lẫn nhau, cả hai đồng loạt mỉm cười làm lộ ra những chiếc răng trắng muốt nhỏ bé.
Vẫn còn rất nhiều gạch bùn vàng đang đều phơi ở bên trong sân, Vương thị gọi Từ Đại và Từ Đại Lang đến, nàng dự định xây mỗi chiếc giường sưởi ở cả bốn căn phòng trong nhà.
Hơn nữa, sau khi tính toán xong, kinh phí đắp giường sưởi còn rẻ hơn nhiều so với việc bỏ tiền ra mua gỗ về đóng giường gỗ nữa. Gạch bùn vàng có thể đào miễn phí ở bên ngoài thành, về cơ bản là chẳng mất tiền mua, chỉ có tốn một chút tiền nhân công mà thôi.
Nhưng đợi đến sau khi nung giường, chỉ là mấy bó củi chụm lửa mà hôm nay mới mua kia chắc chắn là không đủ dùng rồi.
Xem ra đợi hai ngày sau khi chiếc giường được được hạ xuống, bọn họ phải lên trên núi để chặt thêm một ít củi về để dành trữ sẵn ở trong nhà.
Vương thị vừa lên kế hoạch ở trong lòng vừa chỉ huy Từ Đại và Từ Đại Lang đang bận rộn làm việc.
Hai tỷ muội Từ Nguyệt cũng chẳng ngồi không, cả hai cùng nhau làm gạch bùn vàng bằng nước và giúp đỡ bằng tất cả khả năng mà mình có.
Muốn đắp giường sưởi ở ba căn phòng còn lại, cần phải có thêm gạch bùn vàng để sử dụng. Đặc biệt là phòng chính, nơi còn có nhu cầu tiếp khách nữa. Tất nhiên là không thể đắp chiếc giường có kích thước lớn như những chiếc giường ở những căn phòng khác được.
Từ Đại cảm thấy việc vận chuyển bùn đất phiền phức nên ông ấy dứt khoát đi mua một cái xe cút kít cũ. Ông ấy dẫn Từ Đại Lang ra khỏi thành để lần lượt vận chuyển từng chuyến xe chở bùn đất.
Từ gia không xây tường lại chẳng xây phòng mà lại liên tục vận chuyển bùn đất vào trong nhà, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm.
Sau khi Vương Đại Hữu xây xong tường cho sân nhà mình, hắn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm nên không khỏi tò mò mà ghé qua xem.
Tuy nhiên, còn chưa bước tới cửa, hắn đã bắt gặp cảnh tượng có rất nhiều người đang bao vây xung quanh cổng của Từ gia. Cửa sân hé mở một nửa, mỗi người hàng xóm đều đang rướn cổ nhìn vào bên trong sân.
Không có lời mời của Từ gia, tất cả mọi người đều không dám tiến vào bên trong sân, nhưng Vương Đại Hữu thì khác. Đây chính là nhà của đại ca của hắn, hắn vượt qua những người hàng xóm đang hiếu kỳ mà trực tiếp tiến vào cửa lớn của Từ gia.
Vừa tiến vào bên trong, hắn đã trông thấy Vương thị đang cùng hai tỷ muội Từ Nguyệt làm gạch bùn đất, trên mặt đất đều là bùn đất và gạch bùn vàng đã được đổ vào trong khuôn đúc. Hắn cho rằng Từ gia muốn xây thêm một căn phòng nữa, hắn giả vờ tức giận nói:
“Nhà của tẩu tử muốn xây thêm một căn phòng sao không nói với đệ một tiếng. Hôm qua, nhà đệ vội vàng làm cho xong, cũng tốt hơn là đến phụ giúp mọi người một tay, Từ đại ca đây cũng quá khách sáo rồi.”
Vương thị nghe thấy những lời nói này thì đã biết Vương Đại Hữu hiểu lầm, nàng đang định ngẩng đầu lên giải thích với hắn thì hai phụ tử Từ Đại và Từ Đại Lang đã đẩy cả chiếc xe chất đầy bùn đất quay trở lại.
Cánh cửa đang nửa khép hờ phải được hoàn toàn mở rộng ra mới có thể đẩy chiếc xe cút kít vào trong viện, Vương Đại Hữu đã tiến lên trước để hỗ trợ bọn họ.
Có điều, chưa kịp để hắn hỏi Từ đại ca của hắn đang làm cái gì, Từ Đại đã ra hiệu cho hắn đóng cửa sân lại.
Tỏ ra bí ẩn như thế làm Vương Đại Hữu càng lúc càng hoang mang. Nhưng hắn cũng chỉ đành dựa theo lời nói của Từ Đại mà làm theo trước, hắn khách sáo nói xin lỗi với hàng xóm rồi đóng cửa lại.
Từ Đại ở bên kia dỡ đồ đạc ở trên xe cút kít xuống, ông ấy rửa tay rồi vẫy tay với Vương Đại Hữu dẫn hắn tới căn phòng ở phía Tây.
Hai người đóng cửa lại ở trong phòng một lát, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi cánh cửa phòng mở ra, Vương Đại Hữu bước ra với vẻ mặt kích động. Hắn muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nhịn được. Hắn chủ động tiến lên đón nhận lấy ba công việc ở trên tay Từ Nguyệt.
“Tẩu tử, loại công việc nặng nhọc này để đệ làm là được rồi. Tẩu và nhóm chất nữ nhi đi nghỉ ngơi đi!” Vương Đại Hữu xắn ống tay áo lên rồi nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc.
Xem ra là hắn đã bị Từ Đại cho uống canh mê hồn rồi, Vương thị chợt cảm thấy dở khóc dở cười.