Vương Đại Hữu nói ra toàn bộ những dự định mà bản thân đã mình đã sớm suy nghĩ xong trước đó, hắn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng nữa. Hắn cố ý quan sát Từ Đại và hy vọng Từ đại ca sẽ không chê cười bản thân vì suy nghĩ quá nhiều.
Từ Đại quan sát khuôn mặt “gian xảo” đỏ bừng vì xấu hổ của hắn, ông ấy cảm thấy rất thất vọng.
Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: “Đại Hữu, ngươi phải biết rằng tay nghề của ngươi tuyệt đối xứng đáng với giá trị của một xấp vải lanh, có biết không?”
Vương Đại Hữu cảm động không thôi, hắn đáp: “Đại ca, có sự công nhận này của đại ca thì tiểu đệ chính là có chết cũng không cảm thấy hối tiếc nữa! Đại ca nói đi, đại ca nói làm như thế nào thì đệ sẽ làm như thế ấy!”
Từ Đại cong môi cười một tiếng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần gian xảo, ông ấy vẫy tay ra hiệu cho Vương Đại Hữu tới gần một chút, ông ấy khẽ nói:
“Chưa có ai trông thấy qua món đồ vật này, nhưng một khi đã gặp qua thì tuyệt đối sẽ không thể ngăn cản được lợi ích của nó. Chúng ta đi tìm hai hộ gia đình để xây giường sưởi miễn phí cho bọn họ trước, đợi đến khi những người khác biết đến lợi ích của nó thì chúng ta sẽ bắt đầu thu phí...”
Cứ như vậy, blah blah, Từ Đại nói rất nhiều, nhưng Vương Đại Hữu có thể nghe hiểu những câu ở phần đầu, đến phần sau, hắn giống như hiểu nhưng lại có vẻ như chưa hiểu.
Cái gì gọi là làm việc chăm chỉ lên làm đại lý, cố gắng phát triển một chút các tuyến làm ăn chứ?
Còn nói cái gì mà không cần đích thân làm giường sưởi mà chỉ cần dựa vào việc bán kỹ thuật tay nghề cũng có thể kiếm tiền cơ chứ?
Làm sao có thể bán kỹ thuật tay nghề mà không cần tự mình làm ra được chứ?
Vương Đại Hữu hoài nghi rằng có lẽ đại ca nhà mình quá kích động đến nỗi ngôn từ đảo lộn tứ tung nhưng hắn thân là tiểu đệ nên sẽ giữ lại chút mặt mũi cho đại ca. Hắn sẽ tạm thời không vạch trần lỗi sai của ông ấy.
Từ Đại trông thấy dáng vẻ “đệ hiểu, đệ hiểu rồi” của Vương Đại Hữu, ông ấy nghi ngờ mà quan sát hắn một chút, ngươi thật sự hiểu rồi sao?
Vương Đại Hữu nặng nề gật đầu, hắn thật sự rất hiểu!
Từ Đại: Được rồi, vậy thì bắt đầu thực hiện thôi!
Cả hai đi ra khỏi khu ổ chuột của Thành Bắc, bọn họ đi đến con đường cái nhộn nhịp và bắt đầu tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch - quảng cáo!
Tuy nhiên, nói dễ hơn làm. Bọn họ chưa từng nghe qua về thứ đồ vật gọi là giường sưởi này nên tất cả mọi người ai cũng thấy tò mò.
Nhưng vừa nghe đến việc hai huynh đệ Từ Đại muốn đến nhà mình để xây giường sưởi miễn phí, bọn họ bị dọa sợ đến mức liên tục xua tay.
Dáng vẻ đề phòng kia giống như hai người bọn họ muốn ăn cướp ngôi nhà của bọn họ vậy.
Tính cảnh giác của mọi người lại còn rất cao. Từ Đại cười khổ cảm thán ở trong lòng.
Có điều, sau khi đi dạo một vòng trong huyện, nói chung là Từ Đại cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đám người này rồi.
Trong huyện thành nho nhỏ này, vẫn có một số ít người thật sự giàu có. Đại đa số dân chúng bình thường cũng chẳng thể hiểu được những đặc quyền tận hưởng miễn phí mà những người có thân phận và địa vị mới có thể hưởng thụ được.
Ở trong mắt cường hào, nếu có người muốn dâng tặng thứ gì đó miễn phí cho bọn họ thì chắc chắn là đang muốn nịnh bợ mình, hoặc là đang muốn cầu cạnh mình. Bọn họ cũng đã quen với việc để người ta cho mình thứ gì đó miễn phí, bởi vì sự cách biệt về thân phận và địa vị. Có đôi khi còn có thể đạt tới hiệu quả chơi không, cho nên bọn họ cũng sẽ chẳng cảm thấy có gì là không ổn cả.
Nhưng dân chúng bình thường lại không nghĩ như vậy. Ý nghĩ của bọn họ chính là hai tên ngoại nhân vô duyên vô cớ phải đến nhà bọn họ để xây thứ được gọi là giường sưởi mà từ trước đến nay chưa từng nghe qua chắc chắn là đang có âm mưu, trong lòng mang ý đồ xấu xa, bởi vì trong thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí.
Nghĩ như vậy, Từ Đại cảm thấy chắc hẳn là bản thân nên điều chỉnh lại kế sách một chút.
Ông ấy lập tức đổi mạch suy nghĩ. Khi có người tiến đến hỏi thăm, ông ấy không hề đề cập tới hai từ “miễn phí” nữa. Ngược lại, ông ấy lại bày ra dáng vẻ nhà ngươi không thể xây nổi giường sưởi hay dáng vẻ kiêu ngạo “thôi đi”.
Con người có đôi khi chính là thấp hèn như thế. Hắn không muốn đồ vật miễn phí cho không, thậm chí hắn còn đang nghi ngờ rằng có phải là ngươi đang muốn làm hại hắn hay không nữa cơ.
Nhưng đến khi ngươi bày ra dáng vẻ vô sỉ là hắn không thể chi trả nổi cho món đồ có giá trị cao, ngược lại hắn sẽ vội vàng chạy đến cầu xin ngươi đến nhà của hắn để xây giường sưởi cao cấp cho mình.
Từ Đại cảm thấy có một từ ngữ trong số những lời nói mà nữ nhi nhà mình thường nói có thể hoàn hảo giải thích cho loại hành vi này, đó chính là “nổi loạn”.
Kết quả là dưới sự nài nỉ liên tục của hai tên quản gia của hai nhà phú hộ, Từ Đại miễn cưỡng đáp ứng lời thỉnh cầu của bọn họ. Ông ấy sẽ xây một chiếc giường sưởi bền chắc nhất toàn thành cho nhà bọn họ với giá cả bằng một xấp vải lanh.
Vương Đại Hữu đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, hắn cảm thấy bội phục đại ca nhà mình đến nỗi muốn quỳ rạp xuống đất. Thấy đại ca đi theo hai tên quản gia rời đi, hắn vội vàng đẩy những bách tính đang nhiệt tình hỏi thăm giường sưởi để nhanh chóng bước đi theo sau.
Nhà của hai tên phú hộ ở sát nhau, một hộ là Lý phủ và hộ còn lại là Phùng phủ. Bọn họ đều ở cùng một chỗ, ngược lại bớt được không ít việc.
Từ Đại và Vương Đại Hữu xem xét qua một lần vị trí đặt giường sưởi ở hai hộ trước, sau đó xác định rõ số lượng gạch cần sử dụng để bọn họ chuẩn bị kỹ càng, trời cũng đã nhá nhem tối.
Tăng ca là chuyện không thể nào xảy ra. Dù cho hai tên quản gia có thuyết phục giữ bọn họ ở lại trong phủ như thế nào đi chăng nữa, Từ Đại cũng kiên quyết từ chối.
“Các ngươi chuẩn bị gạch cho tốt, để lại một người cho bọn ta, sáng mai bọn ta sẽ quay lại đây. Nếu như không có việc ngoài ý muốn xảy ra thì trong vòng một ngày sẽ có thể xây xong giường sưởi.” Từ Đại ôn hòa nói với hai vị quản gia.
Bởi vì ông ấy ăn mặc một bộ y phục sạch sẽ, thái độ nho nhã lễ độ, nói năng cũng không kiêu ngạo hay nóng nảy. Điều này làm cho hai vị quản gia rất có cảm giác an toàn. Đây chính là thợ thủ công chuyên nghiệp!
Không giữ được người ở lại, hai vị quản gia đành phải tiễn hai người bọn họ ra khỏi cửa và bàn giao với bọn họ sáng sớm mai lại đến đây.
Từ Đại chắp tay cáo từ với hai người họ, sau đó ông ấy dẫn Vương Đại Hữu quay người rời đi.
Đi ra khỏi Thành Tây - nơi tụ tập của những thương nhân giàu có, rốt cuộc Vương Đại Hữu đã nhẫn nhịn suốt cả ngày không thể khống chế được sự chột dạ, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Từ đại ca, một xấp vải lanh thật sự có được không? Ta chỉ có xây một cái giường sưởi mà thôi, cái này, cái này có lẽ không tốt lắm đâu nhỉ?”
Bình thường hắn cũng có chút ít thông minh, cho nên lúc đầu khi trông thấy chiếc giường sưởi của Từ gia hắn mới có thể nghĩ đến chuyện học hỏi cách làm ra nó. Hắn nghĩ sau này học được nhiều kỹ năng để có thể kiếm được nhiều tiền một chút.