Từ Nguyệt “sáu tuổi” ôm mặt ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng rọi góc bốn lăm độ trông đầy thảm thương.
Nàng chuyển kiếp rồi.
Motip rất cũ rất cẩu huyết, nhưng mấy ngày trải nghiệm thực tế liên tiếp đã nói cho nàng biết rằng, mọi thứ đều là thật.
Phải hình dung cái nhà trước mắt như thế nào đây?
Ừ thì cũng rất yên tĩnh!
Một tảng đá bao quanh cao chưa đủ nửa thước, chứng tỏ nơi này có người ở.
Trong nhà cũng không có cửa lớn, đi qua hàng rào làm từ trúc rất giản dị chính là một mảnh đất trống, cùng với một gian phòng tranh nhỏ cũ nát.
Nhà lá bên cạnh còn có một túp lều giản dị nữa, bên trong có lò bếp làm nhà bếp.
Thùng đựng gạo đã trống rỗng từ mười ngày trước, chỉ có mấy cái chén sành vỡ miệng nằm đó.
Lúc này, Từ Nguyệt ngồi xổm trước căn nhà lá, nghĩ về chuyện đời.
Có phải kiếp trước nàng gây nghiệp chướng nhiều lắm không?
Vậy nên ông trời mới trêu đùa nàng một vố lớn như thế này đây?
Nhưng rõ ràng trước đó nàng là một con người ưu tú yêu nước một lòng với chủ nghĩa xã hội mà!
Trước khi chuyển kiếp, vì để giúp nhiều người dân sớm thoát khỏi căn bệnh này hơn nên bọn họ đang căng não tăng ca nghiên cứu chế tạo thuốc đặc hiệu trong phòng thí nghiệm.
Xét về lý thì việc này đúng mà phải không?
Chẳng lẽ kiếp trước của kiếp trước nàng gây nhiều nghiệp chướng lắm à?
Mấy ngày kỳ lạ sau khi chuyển kiếp khiến Từ Nguyệt không khỏi rơi vào trầm tư.
Nàng vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên chuyển kiếp, cha Từ nằm ở phòng giữa bị bệnh sắp chết bỗng bật dậy, chửi ầm lên:
“Chết tiệt thiên lôi, ta đường đường là kim đan chân nhân mà ngươi dám phân cho ông đây xuống làm người phàm ở địa giới à!”
Ngày kế tiếp, mẫu thân Vương thị người phải ra ngoài kiếm ăn, nhẫn nhục chịu khó bỗng nhiên đằng đằng sát khi vọt vào nhà.
Trong tay bà ấy cầm theo một túi gạo không biết lấy được từ đâu, còn tay kia thì tát phu quân đang nằm trên giường một bạt tai:
“Đã đến lúc nguy cấp vậy rồi mà một đại nam nhân như ông chẳng những không đảm đương nổi trách nhiệm của mình, còn nằm đây đau buồn gì chứ, mau đi nhóm lửa nấu cơm cho lão nương!”
Sau cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của cha nàng, lại là chuyện ông ấy đổ sạch bát gạo, bà ấy nói một câu:
“Nếu ông là thuyền binh trên tàu của tôi mà dám lãng phí thức ăn như thế thì tôi đã sớm bắn một phát súng giết chết ông rồi!”
Cứ vậy trước lúc cơm tối, Từ Nguyệt lạnh run, chật vật đun nước nóng, buộc mình phải nuốt nửa miếng bánh gạo lứt gần như đầy cám mà cắt cả cổ họng.
Lại qua một ngày nữa, mẫu thân táo bạo dẫn huynh trưởng thật thà Từ đại lang và cha Từ ra ngoài kiếm ăn, được một con gà rừng gầy còm.
Không ngờ vừa về đến nhà, đại lang mười hai tuổi vừa thấy máu gà thì bỗng nổi điên, sức lực rất lớn, nhìn màu đỏ tươi trước mắt, cổ họng huynh ấy gầm hét tiếng rú không phải của mình, gặp ai cũng cắn!
Già trẻ cả nhà hợp lực mới trói huynh ấy lại được.
Vì mấy ngày qua không được ăn gì, đói bụng đến mức không còn sức lực nên huynh ấy mới bị cả nhà bắt lại được.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, trên đường bắt huynh trưởng, tỷ tỷ Từ nhị nương tám tuổi bị huynh trưởng đánh ngã, bất cẩn đập đầu vào góc bàn rồi ngất đi.
Nhưng tỷ tỷ lại không gây ra động tĩnh gì, từ lúc tỉnh dậy đến nay cứ im lặng mãi, rất thích ngồi trong nhà bếp nhặt củi rồi lẩm bẩm cái gì đó, nghe giống chú ngữ vậy.
Thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu muội là cô bên này, ánh mắt giống như nhìn thấy thứ gì đó thú vị, nhiệt tình đến mức khiến tiểu la lỵ Từ Nguyệt ‘mới sáu tuổi’ sợ hãi trong lòng.
Tới tận lúc này, Từ Nguyệt mới biết, người khác xuyên không là trải nghiệm cuộc sống.
Còn cô xuyên không lại bắt đầu từ chế độ địa ngục!
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời ở trên đầu, Từ Nguyệt mang theo gương mặt non nớt, chống đầu gối đứng lên một cách trưởng thành, thở dài một hơi.
Thôi được rồi, ra ngoài đi dạo, điều chỉnh tâm trạng chết tiệt này một chút.
Năm nay toàn bộ quận Sơn Dương gặp hạn hán nghiêm trọng, thôn Dương Giác thuộc quận Sơn Dương bắt đầu từ tháng tám chưa từng nhìn thấy một giọt mưa.
Vào mùa thu hoạch tháng tám, chín mươi chín phần trăm nông dân trong cả quận không thu hoạch được một hạt nào, lòng sông cũng không cạn, thôn dân của thôn Dương Giác muốn uống nước cũng phải đi đến thôn Đại Vương cách mười dặm.
Nhưng chuyện này chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời, trên thực tế, các thôn dân đã sớm lục tục bắt đầu chuyển nhà từ cuối tháng sáu, tìm kiếm con đường sống.
Bây giờ có thể chạy trốn đều đã chạy trốn, còn lại đều là người già yếu tàn tật không chạy được.
Ví dụ như gia đình Từ Nguyệt, còn có nhà lão đầu bên cạnh nhà cô đã từng là gia đình giàu nhất thôn Dương Giác, tự cho là có thể sống qua thiên tai, nhưng lại bị hiện thức tát vào mặt bằng tốc độ ánh sáng.
Đúng vậy, Từ gia cũng đã từng nghĩ như vậy, cho nên mới sa sút đến mức như hiện tại.
Gia đình bản gốc đúng là có mạch suy nghĩ thật khác thường!
Từ Nguyệt thờ dài.
Thế gian bên ngoài đã loạn, mấy ngày nay Từ Nguyệt nghe lời mẹ dặn dò, ngoan ngoãn không được đi ra ngoài.
Thỉnh thoảng ra ngoài đi một hai lần dù sao cũng không đi xa, khi đi ngang qua hàng xóm xung quanh, nếu không phải nghe thấy cả nhà ngồi vây quanh trước bàn trống không chuẩn bị ăn đất sét trắng tự sát, thì chính là nhìn thấy cánh cổng rách nát mở rộng, bên trong có một thi thể chết cứng nằm đấy.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy, cô bị dọa cho suýt nhất, sau rồi cũng trước lạ sau quen, mất cảm giác.
Cả ngày ở chung với bốn người nhà không biết là người hay là quỷ này, Từ Nguyệt đã sớm rèn luyện được một trái tim kiên cường, chỉ là hai ba thi thể mà thôi, dễ nhìn hơn nhiều so với bị formalin ngâm qua trong phòng nghiên cứu.
Từ nguyệt bước bàn chân nhỏ ngắn gầy yếu, đi đến nhà hàng xóm.
Một lão đầu gầy đến mức da bọc xương, hốc mắt hãm sâu giống như người mù, không nhúc nhích đứng ở trên khung cửa gỗ rách nát.
Từ Nguyệt mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ông ta.
Bởi vì gầy yếu, đầu của cô lớn hơn so với cơ thể, cổ mảnh khảnh giống như không đỡ nổi cái đầu, một đôi mắt to lại sáng lấp lánh, lóe ra hào quang.
Cô nhìn lão đầu không nhúc nhích ở trước mặt, tưởng là ông ta đã chết.
Nhưng không ngờ, khi cô đi ra phía trước kiểm tra hơi thở, lão đầu kia đột nhiên mở cặp mắt lõm kia ra, khiến cô giật nảy cả mình, trong lòng lập tức hô lên:
Xác chết bật dậy!
Lão đầu thấy cô bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, cười lên khà khà, tiếng nói khàn khàn khó nghe, mang theo hơi thở chết chóc.
Lúc này Từ Nguyệt mới kịp phản ứng, lão nhân này vẫn chưa chết.
Trong ngực Từ Nguyệt ôm một miếng bánh khô nhỏ bằng nửa nắm tay trẻ con, xoắn xuýt một chút, vẫn đưa miếng bánh khô khiến cô không nuốt nổi tới.
Lão đầu vừa nhìn thấy đồ ăn, trong đôi mắt u ám lập tức phát sáng, chộp lấy, nhét hết vào trong miệng.