Nếu tính thêm chi phí thợ thầy và chi phí gia cố bức tường, sẽ phải tiêu tốn cả một tấm lụa tơ tằm.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, số tiền đó cũng không thể tiết kiệm.
Cũng chẳng trách Vương thị phải tự mua vật liệu gỗ về đóng đồ dùng gia đình.
Phía nhà họ Từ mà còn như vậy, phía nhà Vương Đại Hữu lại càng thê thảm hơn, mái nhà cần sửa, tường cũng cần phải xây mới lại.
Để tiết kiệm một ít chi phí vật liệu, Vương Đại Hữu đã tự mình xuất thành để gánh đất sét hết lượt này đến lượt khác.
Từ Nguyệt cảm thấy mình rất may mắn, có Từ Đại và Vương thị ở bên, hầu như không có việc gì khiến cô phải lo lắng cả.
Nhà đang lợp mái không thể ở bên trong, ba huynh muội xếp thành một hàng ngồi phơi nắng ở cổng, tâm tư của Hứa Nguyệt đã trôi dạt đến phòng nghiên cứu.
Ba tấm lụa tơ tằm còn lại trong nhà và mấy trăm quan tiền đều đã được tiêu sạch rồi, trong đó dùng một nửa để hối lộ Lưu Dung, để ông ta tìm nhân sĩ Huyện Thành Hà Gian này làm người đảm bảo cho hai nhà bọn họ, họ mới có thể ở lại Huyện Thành này.
Nửa còn lại đều đã dùng hết để sửa nhà và mua ván đóng đồ dùng gia đình.
Như thế có thể nói rằng, bây giờ gia đình họ lại một lần nữa bước vào giai đoạn thâm hụt tài chính.
May mắn thay, trong phòng nghiên cứu của cô bé vẫn còn những thứ được được lấy trên người những người chết đó, đáng giá mấy ngàn đồng, cũng được xem như là khoản tiền dành dụm duy nhất hiện nay của cái nhà này.
Chỉ là hiện tại không có ruộng đất gì, đồng nghĩa với thất nghiệp, chờ đến sang năm phải đóng thuế, lại còn tốn tiền miễn trừ phục dịch, số tiền dành dụm ít ỏi này chắc chắn không đủ.
Từ Nguyệt chống cằm, bắt đầu nghĩ về con đường làm giàu cho cả nhà.
Đang trong dòng suy nghĩ, cô bé lại nhìn thấy Vương Đại Hữu gánh một gánh đầy đất sét, trên người ướt đẫm mồ hôi, cảm hứng bỗng lóe lên trong tâm trí của Từ Nguyệt.
Cô bé đứng dậy và gọi Vương Đại Hữu đang đi qua trước cổng: “Thúc Đại Hữu, thúc lấy đất sét này ở đâu vậy ạ?”
Vương Đại Hữu dừng lại nghỉ ngơi một lát, chỉ nghĩ rằng Từ Nguyệt tò mò, nhưng cũng không trả lời qua loa, chỉ ra ngoài thành nói:
“Khoảng đất phía tây ngoại thành đều là loại đất này đấy, dùng để trét tường. Sao nào, tiểu nha đầu muốn nghịch bùn sao?”
Nói xong, hắn cúi người, hào phóng lấy một miếng đất sét đưa cho Hứa Nguyệt: “Nào, cầm lấy mà chơi, cẩn thận đừng làm bẩn quần áo, nếu không mẫu thân ngươi tét đít đấy.”
Hứa Nguyệt khóe miệng mỉm cười nhận lấy nắm đất sét: “đa tạ thúc Đại Hữu!”
“Khách khí gì chứ” Vương Đại Hữu xua tay, tiếp tục gánh về nhà.
Từ Nguyệt cầm đất sét chạy vào trong sân, một cục đất sét to bằng quả bóng, trước hết đập vụn nó ra bằng cái đầu cuốc nhỏ, sau đó đổ nước vào, rất nhanh, vữa đất này liền biến thành một khối kết dính, có thể nhào nặn tạo ra bất kỳ hình dạng nào.
Từ Nhị Nương vốn cho rằng em gái mình muốn lấy vữa đất là có cách nghĩ gì đó, nàng ta đi theo xem sao thì không ngờ thấy Từ Nguyệt thực sự đang nghịch vữa đất, trong phút chốc có cảm giác nghèn nghẹn.
Từ Nguyệt cảm nhận được sự nghẹn lời của Từ Nhị Nương, nhưng cô bé không có thời gian để giải thích với tỷ tỷ.
Trộn vữa đất với nước nhào nặn thành nhiều tảng nhỏ, thoạt nhìn gần giống như viên gạch phiên bản tí hon, nhưng một số viên lại hình thang chứ không thẳng như gạch vuông.
Hơn nữa do hàm lượng độ ẩm không giống nhau, có một số viên có hình lập thể, một số khác thì bị vữa ra thành một vũng nước.
Từ Nhị Nương ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi cũng không nhìn ra được cái gì, đúng lúc đang chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy Từ Nguyệt đột nhiên kích động hét lên một tiếng:
“Đúng rồi, chính là cái này!”
Cái gì đúng rồi, cái gì cái này?
Cả nhà đều nhìn sang, Vương thị quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Không việc gì chứ?”
Từ Nguyệt thấy đã làm cho người nhà sợ hãi, ngượng ngùng lắc đầu: “Con không sao, phụ thân, mẫu thân, hai người lại đây một chút.”
“Làm cái gì vậy?” Từ Đại nhảy xuống từ mái nhà, là người đầu tiên đến trước mặt Từ Nguyệt.
Những người còn lại cũng vây quanh, khó hiểu nhìn Từ Nguyệt... và một đống vữa đất phía trước cô bé.
“Phụ thân, mẫu phân, chúng ta có thể làm một giường sưởi ở trong phòng.” Từ Nguyệt nén lại sự phấn phích nói.
Trước đây cô bé đã từng cảm thấy phương Bắc thiếu một thứ gì đó, nhưng vừa rồi đã được bức tường trét đất sét của thúc Đại Hữu nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra được, người phương Bắc, nhà nhà đều có giường sưởi, ở đây lại không có.
Ký Châu lúc này mới cuối tháng chín đã lạnh như thế này, đợi khi mùa đông thật sự đến, há chẳng phải khiến người ta chết cóng sao?
Nhưng nếu có một chiếc giường sưởi thì sẽ khác, cô bé đã từng đích thân trải nghiệm cảm giác thật ấm áp của chiếc giường sưởi đông bắc lúc đi công tác, chỉ cần đốt lửa lên, cả căn phòng đều ấm lên hẳn, đặc biệt là nằm trên chiếc giường sưởi ấm áp dễ chịu, lúc ngủ cũng khiến cô bé đổ mồ hôi.
Nhưng mà, đối mặt với sự hứng khởi của Từ Nguyệt, mọi người trong nhà đều không thể nào hiểu nổi, bởi vì trong thế giới của họ, về căn bản giường sưởi là một thứ không tồn tại.
Từ Nguyệt vẫy, vẫy tay, ra hiệu cho người nhà nhìn sang, nhặt viên vữa đất vừa rồi lên, vừa biểu diễn vừa giảng giải.
Nét mặt của Từ Đại lộ ra vẻ hoài nghi: “Xấu như thế này, có thể sưởi ấm không đây?”
“Xấu ư?” Từ Nguyệt hơi không theo kịp mạch não kỳ lạ của phụ thân: “Mạng sống quan trọng hay là thẩm mỹ quan trọng hơn đây?”
Từ Đại cúi đầu nhìn đi nhìn lại hai bàn tay thô ráp không thể nhìn nổi của mình, rơi vào nổi buồn bã không cách nào thoát ra.
May mắn thay phụ thân không đáng tin cậy, nhưng mẫu thân lại ủng hộ cô bé.
Vương thị gật đầu phân tích rằng: “Ta hiểu được đại khái nguyên lý của chiếc giường sưởi này, nhưng cần phải chú ý tuyến đường phân bố đường ống sưởi, ngăn chặn khói dày đặc tuôn ra, giải quyết được vấn đề phân bố, vậy thì chẳng có vấn đề gì nữa rồi.”
Từ Nguyệt cũng chỉ là trong chớp mắt nhớ đến giường sưởi của Đông Bắc, biết được cần dùng những vật liệu gì để làm ra, căn bản không hiểu được đường ống sưởi phân bố như thế nào, bây giờ nghe những lời nói của mẫu thân, liên tục gật đầu, lại tăng thêm vài phần sùng bái mẫu thân.
Vương thị lấy một ít vữa đất làm một lúc, trong lòng căn bản đã có tính toán, đứng dậy chỉ vào căn phòng phía đông kết nối với nhà bếp đã được lợp xong mái nhà nói:
“Cứ thử ở trong phòng này trước đi, cũng cùng nhau tân trang phòng bếp một lượt luôn.”
Từ Đại: Nàng nói thì cứ nói, nhìn ta làm gì?
Vương thị nhếch mép cười: “Đồng chí Từ Đại, việc áp dụng lý thuyết vào thực tế còn phải dựa vào chàng.”
Từ Nguyệt đưa cái đòn gánh và cái xẻng tre mới mua đến: “Phụ thân, thúc Đại Hữu lại sắp xuất thành rồi, người đi với thúc ấy đi, thúc ấy biết chỗ nào có đất sét.”
Nói xong, để ra vẻ hỗ trợ, cô bé đẩy Từ Đại Lang ra, dỗ dành: “Ca ca theo phụ thân đi đào đất, về đến ta làm món ngon cho ca ca ăn.”
“Cái gì, món ngon ư?” Hứa Đại Lang thật thà hỏi.
Từ Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn ca ca, chẳng ngốc tí nào, lại còn biết ra điều kiện nữa chứ.
Trong đầu xoay một vòng, nửa bình cháo bát bảo vẫn còn dùng được, đưa tay ra hiệu Từ Đại Lang cúi xuống, ghé vào tai hắn ta thì thầm: “Cháo bát bảo, ăn ngon lắm.”
Cháo bát bảo... một trong những món ăn vặt yêu thích nhất của nhân loại! Từ Đại Lang dường như đã nhớ ra điều gì đó, vội vàng gật đầu.